- Gì mà luyện tập nữa chứ? Em đi vào ngay cho anh. Không bắn gì nữa hết - Anh lo lắng muốn kéo cô vào trong nhà. Anh đã từng bắn cây súng này nên anh biết cảm giác nó như thế nào.
- Anh buông ra, em muốn luyện tập - Cô vùng vằng. Cô không thể thua kém anh được, anh luyện tập được thì cô cũng sẽ làm được.
- Anh kêu em bước vào nhà, đây là mệnh lệnh. - Anh lạnh giọng nói. Bắt buộc phải lạnh lùng với cô, cô mới chịu nghe lời.
- Anh... em không muốn để ý tới anh nữa - Cô hậm hực bỏ đi. Tại sao lúc nào anh cũng dùng giọng lạnh lùng nói chuyện với cô? Tại sao lúc nào anh cũng bắt ép cô nghe theo lời anh?
Cô chạy thẳng lên phòng, khóa cửa lại, ngồi một góc gục mặt, không khóc, không kêu la, chỉ ngồi đấy. Vì sao phải khóc? Cô yếu đuối vậy sao?
" Cốc cốc "
- Tiểu Băng, em mở cửa cho anh.
Thấy cô hậm hực bỏ đi, anh chỉ biết cười khổ và đuổi theo.Nhưng đến phòng thì cô đã khóa cửa, anh gõ cửa kêu lớn.
- Tiểu Băng, em có nghe không? Mở cửa cho anh. - Anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Anh đang chuẩn bị phá cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Cô với khuôn mặt mệt mỏi bước ra.
- Sao? Có chuyện gì? - Cô hửng hờ hỏi.
Anh ngạc nhiên vì thái độ hững hờ của cô.
- Nếu không có gì thì em muốn nghỉ ngơi.
Cô toan bước vào phòng thì có người ôm từ đằng sau, thì thầm vào tai cô.
- Anh xin lỗi, đáng ra anh không nên dùng giọng lạnh lùng với em, nhưng anh muốn em an toàn nên mới... Anh đã từng tập bắn súng đó nên anh biết cảm giác của nó như thế nào. Anh không muốn em bị tổn thương, như vậy anh sẽ rất đau lòng.
- Em đâu phải loại phụ nữ yếu đuối, núp sau lưng người đàn ông. Anh làm được thì em cũng làm được... Em không muốn núp sau lưng anh, em muốn đứng ngang hàng với anh. - Cô thẳng thắn nói. Cô muốn anh biết cô không có yếu đuối như những phụ nữ khác, cô rất mạnh mẽ.
- Nhưng anh không thể để em xảy ra chuyện gì được. Nếu em xảy ra chuyện gì thì tim anh...sẽ rất đau - Anh lo sợ nói. Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh không biết anh sẽ ra sao.
- Anh yên tâm, em sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Anh có cần xem thường em vậy không. Nhưng dù có chuyện gì thì anh vẫn luôn bảo vệ em mà, đúng không? - Cô nghịch ngợm nói.
- Phải, phải anh sẽ bảo vệ em suốt đời. - Anh nhéo mũi cô nói.
- Thật không đó? - Cô nhíu mày hỏi lại. Dù đã biết câu trả lời lời nhưng cô vẫn muốn nghe.
- Thật - Anh cưng chiều cô nói.
- Vậy được rồi, bây giờ em muốn nghỉ ngơi. Đến buổi trưa nhớ gọi em. - Cô khẽ cười nói.
" Chụt "
Cô chồm lên hôn vào môi anh rồi ôm mặt chạy thẳng vào phòng.
Anh sờ môi mỉm cười hạnh phúc. Anh yêu con nhỏ này chết đi được!