Hai người bước vào thấy có rất đông người đang ở phòng khách, họ không đi làm? Sao đều tập trung ở đây?
- Cháu là...
Một ông cụ tầm bảy mươi tuổi nhìn thấy Nhược Hy thì kinh hỉ. Rất giống, rất giống với con gái út của ông đã mất mười bốn năm trước do tai nạn xe cộ.
- Chào ông, cháu là Lam Nhược Hy. Đây là chồng cháu, Lôi Lạc Dương.
Nhược Hy lễ phép cúi chào, Lôi Lạc Dương cũng gật đầu coi như chào hỏi.
- Lam Nhược Hy? Sẽ không phải là con gái của Lam Chính Huy đi? người trung niên hồi nãy cho họ vào lên tiếng, ông ta tên là Lạc Ái Tư Nhân_con cả của gia tộc Lạc Ái, đã lập gia đình có một đứa con gái là Lạc Ái Tư Nhã.
- Trước đây thì phải, nhưng... giờ thì không.
Nhược Hy lạnh lùng, không nhanh không chậm nói.
- Tìm ta có việc gì? Lạc Ái Thành hỏi
- Con chỉ muốn hỏi, người có cô con gái tên là Lạc Ái Ni?
- Sao...sao...cô biết?
Lạc Ái Tư Nhã hỏi, cô rất quý người dì này. Nhưng chưa từng gặp mặt bao giờ, chỉ được thấy qua hình ảnh lưu lại.
- Bởi vì đó là mẹ tôi.
- Sao? bốn người, bốn miệng một lời trố mắt nhìn Nhược Hy. Lạc Ái Thành, Lạc Ái Tư Nhân, Lạc Ái Tư Nhã, Dương Thiệu Minh họ không tin vào tai mình
- Cô nói láo, lúc trước gia gia cho người điều tra về dì không hề có thông tin gì về cô.
Lạc Ái Tư Nhã lấy lại tinh thần đầu tiên, chỉ thẳng mặt Nhược Hy quát. Lôi Lạc Dương cau mày, giọng lạnh như băng cất lên
- Lạc Ái tiểu thư, chỉ tay vào người khác là điều vô lễ.
- Cháu thật sự là con gái của Ái Ni?
Lạc Ái Tư Nhân nhẹ giọng hỏi, Nhược Hy chỉ gật đầu sau đó nhìn Lạc Ái Thành nói
- Cháu đến đây không phải vì tài sản mà muốn, gia gia trả thù giúp cháu. Về cái chết của mẹ...
- Không phải mẹ cháu bị tai nạn xe cộ?
Lạc Ái Thành nghi hoặc hỏi, Lôi Lạc Dương nhếch mép gia tộc lớn thì đã sao? Chỉ có một chuyện nhỏ như vậy mà tra không ra? Bất quá, anh không nói ra, so về gia thế, tiền tài,...có thể thấy Lôi Gia và Lạc Ái Gia ngang bằng nhau. Họ nổi tiếng ở Italy, anh nổi tiếng ở Trung Đông, thậm chí ở các nước khác. Nên hai gia tộc, một ở Italy, một ở Trung Đông xem như không thua kém đi?
- Mẹ vợ do một người phụ nữ tên Dương Liễu hại chết và bà ta sắp đặt thành vụ tai nạn xe cộ để thoát khỏi vòng pháp luật.
- Cậu là ai? Sao cậu lại biết rõ như vậy?
Lạc Ái Thành nhìn người đàn ông tao nhã, trang nghiêm có khí chất vương giả thì nghi ngờ hỏi
- Như gia gia nghe, cháu là chồng của Tiểu Hy, tên là Lôi Lạc Dương.
Gật đầu như đã hiểu, ông bắt đầu hỏi vấn đề chính
- Dương Liễu là ai?
- Là phu nhân Lam gia.
- Cô ta tại sao phải làm như vậy?
- Đơn giản, chỉ vì một chữ tiền.
- Con muốn ta trả thù? Bằng cách nào?
- Nợ máu trả máu, giết người đền mạng.
Nhược Hy rít qua khẽ răng nói, cô là đang kiềm chế tức giận. Cô bây giờ thật muốn đánh người, Lôi Lạc Dương biết, anh chỉ có thể an ủi cô.
Bầu không khí im lặng lạ thường, chỉ nghe tiếng hít thở của mọi người. Cuối cùng Lạc Ái Thành cũng lên tiếng
- Trước tiên ta muốn con nhận Lạc Ái Gia Tộc là gia đình. Còn về trả thù, ta sẽ giúp... con thấy thế nào.
Nhược Hy hơi do dự nhìn qua Lôi Lạc Dương, thấy anh gật đầu nên Nhược Hy cũng đồng ý.
- Tốt, Tư Nhân con đi chuẩn bị tối mai tổ chức tiệc chào mừng cháu đích tôn trở về.
Nói xong ông cười ha hả, đi lên lầu. Lạc Ái Tư Nhã cười hắc hắc, đi lại gần chỗ Nhược Hy nói
- Lúc trước không biết là người một nhà, nhưng không sao chị đây sẽ không chấp chuyện xưa. Nào Tiểu Hy Hy gọi một tiếng chị đi nào.
Nhược Hy đầu chảy ba vạch đen, không chấp chuyện xưa? Là ai gây sự với cô trước a? Còn gái gì mà Tiểu Hy Hy? Nghe mà nổi cả da gà...gọi một tiếng chị? Có phải quá tự đắc rồi không? Lôi Lạc Dương nhìn sắc mặt cô vơ bé không ngừng chuyển sắc thì phì cười
- Bảo bối, nhìn em thật giống tắc kè bông.
Đầu bốc khói, Nhược Hy trừng mắt nhìn Lôi Lạc Dương, nghiến răng nghiến lợi nói
- Lôi Lạc Dương, anh chán sống rồi phải không?
- Ấy, bảo bối chớ tức giận như vậy sẽ không tốt cho tiểu bảo bối.
Nhược Hy chỉ hừ lạnh rồi quay mặt đi, mọi người trong Lạc Ái gia bật cười khi thấy một màn trước mắt, thật làm người khác ghen tị và ngưỡng mộ.
Tối ngày hôm sau, bữa tiệc như dự kiến diễn ra rất linh đình. Có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến dự, mọi người đan nói chuyện vui vẻ thì giọng nói MC vang lên
"Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc, sau đây xin mới ông Lạc Ái Thành lên phát biểu "
Lạc Ái Thành bước lên khán đài, nhìn hết một lượt rồi nói
- Hôm nay tôi rất vui vì mọi người đã đến đây. Lý do tổ chức buổi tiệc này là Lạc Ái gia đã tìm được cháu đích tôn thất lạc mười bốn năm.
Bỗng chốc, khán đài đan yên lặng trở nên náo nhiệt. Ai cũng muốn thấy mặt cháu đích tôn của Lạc Ái gia. Theo như họ biết, cháu đích tôn của Lạc Ái gia chỉ công nhận con gái thôi. Nhưng từ trước đến giờ Lạc Ái Gia trừ Lạc Ái Tư Nhã ra thì toàn là con trai.
- Sau đây tôi sẽ mới cháu gái và cháu rể của tôi lên.
Nói xong, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía đôi trai gái đang bước lên kia. Thật đẹp đôi....
- Chào mọi người, cảm ơn đã đến tham dự buổi tiệc. Cháu tự giới thiệu cháu tên là Lam Nhược Hy, còn đây là chồng cháu Lôi Lạc Dương.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, mọi người không ngờ cháu gái đích tôn của Lạc Ái Gia đẹp tựa như thiên thần, như búp bê sứ dễ vỡ.
Buổi tiệc kết thúc rất muộn, Nhược Hy mệt mỏi về phòng dưới sự giúp đỡ của Lôi Lạc Dương.
- Bảo bối, đi tắm rồi hãy ngủ
- Em mệt..
- Vậy anh tắm cho bảo bối nhé?
-....
Không thấy Nhược Hy trả lời, Lôi Lạc Dương bế cô vào trong để tắm rửa (chỉ tắm thôi nhá) sau đó bế cô ra rồi lên giường ngủ tới sáng.
Hôm nay Nhược Hy và Lôi Lạc Dương về thành phố S cho dù Lạc Ái Thành khuyên ở lại thêm vài ngày nhưng họ không chịu đành đến sân bay để tiễn họ. Nhược Hy cùng Lôi Lạc Dương về thành phố S và gia đình Lam gia chuẩn bị đón một sóng gió lớn.
=•=•==•=tia phân cách =•=•=•=
Mộc Kha mệt mỏi dựa vào vào ghế làm việc. Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa
- Vào đi.
Tề Mặc bước vào, trên tay cầm một cuộn băng và sắp tài liệu.
- Anh Kha em đã điều tra ra, tại sao chị Nguyệt bỏ đi. Còn đây là tất cả tư liệu.
- Cảm ơn, chú cứ để đó đi.
Tề Mặc bỏ lên bàn làm việc của Mộc Kha sau đó bước ra ngoài. Nhìn cánh cửa khép lại, Mộc Kha ngồi thẳng dậy cầm cuộn băng bỏ vào máy tính để xem. Mắt anh hằn lên tia máu,
- Cô được lắm, dám làm như vậy trong phòng làm việc của tôi? Để San San hiểu lầm.
Mộc Kha nhấc điện thoại lên, gọi cho Tề Phúc
- Dạ, em nghe anh Kha.
Tề Phúc lễ phép nói
- Chú tìm người đàn ông trong bức ảnh anh vừa mới gửi qua. Tìm xong lập tức đưa anh ta về bang tra tấn.
- Dạ.
Tắt máy, Mộc Kha nhếch mép "là các người đụng vào Mộc Kha tôi trước".