Sau khi tắm rửa xong, Nhược Hy lấy điện thoại gọi cho Lăng Ngọc để báo bình an. Không thôi cô ấy sẽ lo lắng mà ảnh hưởng đến thai nhi. Gác điện thoại, Nhược Hy lười nhác nằm xuống giường, cô không thấy Lôi Lạc Dương đã đi đâu, dù sao bây giờ trời cũng đã tối, haizzz...thở dài một cái, Nhược Hy đứng dậy bước ra khỏi phòng. Bây giờ trên người cô chỉ mặc áo choàng tắm màu đen của Lôi Lạc Dương vì cô không có đồ ở đây. Đám người hầu thấy Nhược Hy liền lễ phép cúi chào
- Phu nhân.
Nhược Hy gật đầu một cái, mặt cô không chút biểu cảm gì hỏi cô hầu bên cạnh
- Lạc Dương đâu?
- Dạ, lão đại đang ở phòng hội nghị.
- Phòng hội nghị?
- Dạ, phòng ở trên tầng ba phu nhân có muốn lên?
- Không sao, ta tự đi các người cứ làm việc của mình.
Đám người hầu thấy Nhược Hy rời đi thì thở phào, sao phu nhân lại lạnh giống lão đại vậy?
Nhược Hy khó hiểu, chẳng lẽ cô đáng sợ vậy sao? Lắc đầu bỏ đi ý nghĩ đó, Nhược Hy nhanh chóng đến phòng hội nghị, đang do dự không biết có nên vào hay không, thì phía sau một giọng nói lạnh lùng vang lên
- Cô là ai? Cô không phải người của bang?
- Phải. lạnh lùng không kém cô gái kia
Cô gái thấy khó hiểu, không phải người trong bang thì làm sao ở đây được. Tử Hạ đưa mắt lướt qua một lượt trên người Nhược Hy, thì khinh bỉ. Ở đây quyến rũ đàn ông sao? Trên người chỉ mặc một cái áo choàng tắm mài đen? Mà Tử Hạ cô quên mất một điều là trong bang chỉ có mình lão đại mặc áo choàng tắm màu đen.
- Mau rời khỏi đây, trước khi tôi động thủ.
Mặt Tử Hạ vẫn không biến sắc nói, cô là sát thủ hạng ba cũng đã ghê gớm lắm này. Nhìn cô gái trước mắt, chân yếu tay mềm như vậy, sẽ không có võ đi?
- Tôi không thích.
Nhược Hy gằn giọng, làm Tử Hạ tức giận máu sôi lên. Không nghĩ nhiều liền động thủ nhưng rất nhanh Nhược Hy né được, nhếch mép cười
- Vẫn còn yếu lắm.
Phải, Tử Hạ so về tốc độ vẫn thua Nhược Hy bởi vì trừ học võ ở bên ngoài ra, Lôi Lạc Dương còn đặc biệt dậy cho cô kĩ thuật tránh né, ít nhất bây giờ Nhược Hy không thể so sánh với sát thủ hạng nhất nhưng sẽ không thua kém gì sát thủ hạng nhì.
Tử Hạ sôi máu tiếp tục công kích Nhược Hy, mà cô chỉ né vì cô đang mang thai không thể vận động mạnh. Cách tốt nhất vẫn là vào bên trong phòng hội nghị. Nghĩ là làm, Nhược Hy dùng một cước đá tung cánh cửa vang lên cái "rầm".
Mọi người tròn phòng bất ngờ quay đầu, nhìn một màn trước mắt họ không khỏi ngạc nhiên. Hai người con cái đang đánh nhau, mà lúc này Lôi Lạc Dương cực kỳ bực mình vì có người xong vào. Anh nhíu chặt mày, ngước lên nhìn xem ai to gan như vậy. Nhưng vừa ngước lên, sắc mặt tức giận của anh liền chuyển sang lo lắng. Bảo bối của anh đang mang thai mà đánh nhau dĩ nhiên là phải lo lắng rồi. Lôi Lạc Dương quát lớn
- DỪNG LẠI!
Ngay sau tiếng quát của Lôi Lạc Dương, Nhược Hy cứng người, ha, cô đang làm gì vậy? Cô là đang mang thai nha! Nhược Hy dừng hẳn động tác, nhưng Tử Hạ thì ngược lại. Cô ta tiếp tục ra đòn, Lôi Lạc Dương trán nổi gân xanh vì tức giận.
"Bụp" cú đánh của Tử Hạ bị một bàn tay khác đỡ, Nhược Hy ngơ ngác nhìn cánh tay chắn trước mặt mình, nếu Lôi Lạc Dương không chắn kịp, có phải cú đánh này giáng vào mặt cô?
- Cô-không-nghe-tôi-nói?
Lôi Lạc Dương gằn giọng, Tử Hạ lắp bắp kinh hãi
- Lão... lão đại...tại cô ta không phải người trong bang
Tử Hạ vừa nói vừa chỉ tay về phía Nhược Hy, Lôi Lạc Dương mặt lạnh hơn bao giờ hết, gằn giọng nói
- Cô ấy là BANG CHỦ PHU NHÂN.
Im lặng, không tiếng nói...sau câu nói của anh, không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Tử Hạ sợ hãi nhìn về phía Nhược Hy, cô ta là bang chủ phu nhân? Phu nhân được lão đại sủng? Là cô ta? Sao...sao có thể? Tử Hạ nghiến chặt răng, tay cũng không tự chủ siết thành nắm đấm. Đầu Tử Hạ cúi xuống, giọng nói không tình nguyện vang lên
- Xin...xin lỗi, bang chủ phu nhân.
Sở dĩ Tử Hạ xin lỗi là do bang quy, đắc tội với bề trên đều phải như vậy và bị điều đi khu rừng "Tử thần" ba tháng. Nhược Hy nhướng mày, bỗng nhiên cô cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ còn lại một màu đen. Chuyện gì xảy ra sau đó cô không hề biết. Lôi Lạc Dương thấy Nhược Hy ngã liền nhanh tay ôm cô vào lòng. Bế Nhược Hy lên, đi thẳng ra ngoài không thèm liếc Tử Hạ một cái nhưng không quên để lại câu nói cho Tử Hạ
- Phạt theo bang quy.
- Dạ.
Trên đường trở về phòng, mọi người giúp việc đều không khỏi mắt chữ A mồm chữ O nhìn lão đại, nhưng Lôi Lạc Dương xem mấy người họ rồi bước đi. Lên tới phòng đã thấy Du Tuấn và Du Anna ở đây. Hai người họ có mặt ở đây là do lúc nãy anh đã ra lệnh cho gọi họ.
- Xem cô ấy thế nào?
Lôi Lạc Dương nhẹ nhàng đặt Nhược Hy xuống. Du Tuấn và Du Anna bắt đầu kiểm tra tổng quát. Một hồi sau, Du Tuấn lên tiếng
- Cô ấy không sao, tuyệt đối không được vận động mạnh.
Du Tuấn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "tuyệt đối",Lôi Lạc Dương gật đầu như đã hiểu.
Sau khi kiểm tra xong, không có gì bất ổn thì hai người họ mới ra về. Lôi Lạc Dương ngồi cạnh giường nhìn khuôn mặt đang ngủ của Nhược Hy mà nở nụ cười. Lôi Lạc Dương nhẹ nhàng nằm xuống, ôm Nhược Hy vào lòng rồi chính mình cũng chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có ánh trăng sáng và tiếng lá cây xào xạc. Bỗng nghe tiếng hét của một cô gái, nước mắt Nhược Hy cũng rơi xuống
- Mẹ...mẹ ơi...không...ai đó làm ơn...cứu mẹ....Aaaaa...không...buông tôi ra...
Lôi Lạc Dương giật mình tỉnh dậy, nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh mà không khỏi đau lòng. Lôi Lạc Dương ôm chặt Nhược Hy vào lòng và an ủi
- Bảo bối, đừng khóc... đừng sợ, nín đi, ngoan
Nhược Hy cảm nhận được hơi ấm thì rụt đầu vào lòng ngực anh ngủ tiếp. Lôi Lạc Dương thấy Nhược Hy ngủ, anh cũng một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Nhược Hy tỉnh dậy thì vô cùng mệt mỏi. Dạo gần đây cô hay mơ thấy mẹ, mơ về cái chết của mẹ vào mười bốn năm về trước. Chẳng lẽ...mẹ cô chết là do nguyên nhân khác chứ không phải đơn giản là tai nạn? Mắt Nhược Hy bỗng lóe lên, phải rồi sao cô không nghĩ đến, mẹ cô bị hại chết chứ không phải tai nạn?
Lôi Lạc Dương thấy Nhược Hy thất thần suy nghĩ mà không nghe anh gọi. Thở dài, Lôi Lạc Dương ôm trọn thân thể của cô vào lòng, Nhược Hy lúc này mới giật mình
- Ông...xã?
- Bảo bối, em đang nghĩ gì?
- Em đang nghĩ cái chết mẹ em không đơn giản vì tai nạn xe.
- Hử?! Sao em lại nghĩ như vậy
- Em không biết,... dạo gần đây em hay mơ thấy... mẹ bị xe đâm....rồi nằm không nhúc nhích... ở vũng...m...áu đỏ tươi....
Nhược Hy giọng run run khi nói đến đây, Lôi Lạc Dương ôm chặt thân thể đang run lên của cô, giọng an ủi
- Đừng lo, anh sẽ cho người điều tra.
- Nhưng... đã mười bốn năm rồi.
- Không sao, bây giờ bảo bối yên tâm đi ăn sáng?
- Vâng.
Nhược Hy cảm thấy khỏe hơn khi nói ra được căng thẳng trong lòng. Lôi Lạc Dương sau khi ăn xong thì lên thư phòng. Tề Phúc không biết lão đại gọi mình lên đây là có chuyện gì?
- Cậu điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Lạc Ái Ni tức mẹ của phu nhân.
Lôi Lạc Dương nhàn nhạt ra lệnh. Tề Phúc sững lại một chút, cái tên Lạc Ái Ni nghe rất quen? Giống như con gái út của.... Tề Phúc thở dài, chắc do mình nghĩ quá nhiều.
- Dạ.
Đợi Tề Phúc rời khỏi thì chuông điện thoại của Lôi Lạc Dương vang lên
- Alo?
-............
- Được, tôi biết rồi.