Nhược Hy bừng tỉnh, cô muốn cử động nhưng Nhược Hy phát hiện thân thể mình bị trói chặt trên chiếc ghế, làm cô không nhúc nhích được. Đưa mắt nhìn xung quanh chỉ là một mảnh tối đen, nơi này hình như rất cũ có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc. Đây... rốt cuộc là đâu?
Đang mê man trong dòng suy nghĩ mà không biết có người bước lại gần, cho đến khi tiếng nói đó vang lên
- Mày tỉnh rồi à!?
Nhược Hy nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt
- Cô bắt tôi tới đây làm gì?
- Mày sẽ biết nhanh thôi.
Nói xong người phụ nữ quay đi, không quên căn dặn phải trông chừng Nhược Hy thật kĩ.
- Cô thả tôi ra, nếu không Lạc Dương sẽ không tha cho cô.
Nhưng đáp lại câu nói đó chỉ là tiếng đóng cửa khô khốc
- Cô bé, gào thét cũng vô ích, chi bằng ngoan ngoãn mà im lặng.
Nhược Hy không nói lời nào, cô tin rằng Lôi Lạc Dương sẽ tìm ra cô.
Tổng bộ bang Hắc Ưng
"Rầm" tiếng đập bàn vang lên, Lôi Lạc Dương đôi mắt hằng lên tia máu như muốn giết người. Anh thật sự đang rất muốn giết người, đơn giản vì đã hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy bảo bối. Lôi Lạc Dương lo lắng, anh lo cho Nhược Hy, lo cho đứa con chưa chào đời của họ. Điện thoại không liên lạc được, định vị tối tân nhất cũng bị nhiễu sóng.
Lôi Lạc Dương nhìn đám thuộc hạ quát
- TÔI CHO CÁC NGƯỜI MỘT NGÀY, TRONG VÒNG MỘT NGÀY KHÔNG TÌM ĐƯỢC PHU NHÂN THÌ ĐEM MẠNG CÁC NGƯỜI ĐẾN ĐÂY ĐỂ ĐỔI!
Đám thuộc hạ không ngừng chảy mồ hôi, mặc dù trời không nóng đấy. Họ đều có cùng một suy nghĩ đó là lão đại trước nay chưa từng như vậy. Chắc phu nhân gì đó rất quan trọng đi?
Theo lời Lôi Lạc Dương top ba top bốn kéo nhau đi tìm phu nhân, không thôi sẽ chịu kết cục thảm a. Nhìn đám người tản đi, Lôi Lạc Dương mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Anh lấy tay day day huyệt thái dương, đã mấy ngày liền anh không ngủ nên có chút mệt, nhưng cho dù Lôi Lạc Dương có thời gian để nghỉ ngơi thì anh không tài nào ngủ được. Vì anh rất lo cho bảo bối, không biết cô thế nào. Ăn có no, mặc có đủ ấm không?
Trong căn nhà hoang, Nhược Hy bình tĩnh nhìn xung quanh căn phòng. Cô muốn tìm một vật để cắt dây đang trói tay mình. Xem xét kĩ một lần, Nhược Hy nhìn bình hoa đang đặt cách cô khoảng năm đến bảy bước. Nhược Hy cố gắng di chuyển đến chỗ bình hoa và....
"Xoảng"...mấy tên canh cửa ở ngoài nghe tiếng động thì chạy nhanh vào, chỉ thấy bình hoa bị vỡ tan tành. Một tên liếc Nhược Hy nói
- Tốt nhất đừng dở trò.
Nhìn bọn họ ra ngoài, Nhược Hy từ cánh tay lấy ra miếng vỡ của bình hoa. Nhưng lúc làm vỡ bình hoa cô không may làm chính mình bị thương, máu từng giọt nhỏ xuống sàn. Nhược Hy run rẩy nhìn nhưng cô cố kiềm nén sự sợ hãi mà cắt lấy sợi dây. Từng phút từng phút trôi qua, cuối cùng cô cũng thành công gỡ bỏ sợi dây. Nhược Hy sờ vào túi áo, cũng may họ không lấy điện thoại của cô. Nhược Hy nhanh chóng bấm dãy số quen thuộc và gọi, bỗng cánh cửa bị mở toan bước vào là hai người phụ nữ và một người con trai.
Mà bên Lôi Lạc Dương, khi nhìn thấy số gọi đến anh nhanh chóng bắt máy, nhưng không nghe một ai trả lời, làm lòng anh càng dấy lên lo lắng. Đợi một lúc lâu thì nghe đầu giây bên kia nói
- Các người bắt tôi làm gì?
Nghe được giọng nói quen thuộc của bảo bối, Lôi Lạc Dương mừng rỡ liền ra hiệu cho đàn em bắt định vị xem cô đang ở đâu
- Mày nghĩ xem, nếu tao không có được Lôi Lạc Dương thì mày cũng đừng hòng.
- Lý Mỹ Nhu cô tưởng tôi sợ cô sao.
-.....
..........
Nghe đoạn đối thoại giữa Nhược Hy và Lý Mỹ Nhu, Lôi Lạc Dương mắt hằng lên tia tức giận. Đáng lẽ anh nên xử lý cô ta, để cô ta không làm hại đến bảo bối.
- Lão đại, đã tra ra. Phu nhân đang ở khu nhà hoang XXXX...Tề Phúc sau khi tra được chỗ của Nhược Hy, liền báo lại cho Lôi Lạc Dương.
- Được, điều tất cả anh em chuẩn bị xuất phát.
Lời vừa nói hết, đã không còn thấy bóng Lôi Lạc Dương đâu nữa. Lôi Lạc Dương phóng xe với tốc độ ánh sáng, nhưng vẫn tập trung để nghe đoạn đối thoại của bọn họ. Bỗng nhiên, một tiếng quát đàn ông vang lên
- Con khốn mày gọi điện cho ai?
Người đàn ông nhanh chóng vọt lên giật chiếc điện thoại, rồi tát vào mặt Nhược Hy một cái thật mạnh. Lôi Lạc Dương nghe thấy tiếng động liền mắng thầm, đạp ga cũng nhanh hơn. Bọn họ dám làm gì bảo bối, anh thề sẽ cho họ sống không bằng chết.
Bây giờ trên đường lớn, người ta chỉ thấy một dàn siêu xe chạy trên đường với vận tốc cực nhanh, người đi đường không khỏi trố mắt một dàn siêu xe này. Xe của Lôi Lạc Dương dẫn đầu không biết anh đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, cuối cùng rẽ vào một con hẻn ít người. Nhưng điều nổi bật trong con hẻn này là căn biệt thự màu vàng bị bỏ hoang và đó cũng là nơi bảo bối anh đang bị bắt.
- Con khốn, mày dám gọi điện thoại báo người?
Lý Mỹ Nhu trợn mắt hung dữ, trên tay vân vê con dao cắt giấy mới mua.
- Khuôn mặt này quyến rũ anh ấy? Vậy nếu có một đường ở chỗ này thì sao nhỉ?
Lý Mỹ Nhu vừa nói vừa đưa con dao từ từ rạch xuống má của Nhược Hy. Sắc mặt Nhược Hy tái mét khi nhìn dòng máu đỏ thẳm đang chảy trên má, cố cắn chặt rằn để không thét lên vì sợ hãi.
"Lạc Dương... anh ở đâu... Lạc Dương...." Nhược Hy trong đầu không ngừng gào thét tên anh. Người đàn ông thấy vậy liền ngăn cản
- Để tôi thưởng thức mùi vị xem cô ta thế nào đã. vừa nói người đàn ông liếm môi nhìn Nhược Hy một cách dâm đãng. Lý Mỹ Nhu dừng tay, nhường chỗ cho người đàn ông rồi sang bên cạnh đứng.
Nhược Hy mắt thấy người đàn ông đang lại gần mình thì hét lên
- AN DƯƠNG HÀN!!!! ANH CÚT XA TÔI RA......
Nhưng anh không những không tránh ra mà từng chút từng chút một cởi cút áo sơ mi của Nhược Hy. Cảnh xuân hiện ra trước mắt, khiến yết hầu của An Dương Hàn không ngừng lên xuống
- Thật đẹp.
An Dương Hàn càng tiến lại Nhược Hy càng giẫy giụa, hai cánh tay của cô bị anh ta nắm chặt kéo cao lên đầu. Chân của An Dương Hàn thì đặc giữa hai chân Nhược Hy. Không biết vô tình hay cố ý An Dương Hàn ma sát vào chỗ tư mật của cô. Nhược Hy ra sức phản kháng nhưng không được. Mặc dù cô có võ nhưng sức con gái nên Nhược Hy không thể thoát khỏi gọng kìm của An Dương Hàn
- KHÔNG!!!! LẠC DƯƠNG.... CỨU EM.....
Nhược Hy hoảng sợ gào khóc, đúng lúc này "RẦM" cánh cửa bị một lực mạnh đánh bay, Lôi Lạc Dương đôi mắt hằng lên tia máu, nhìn người con gái anh yêu thương, cưng chiều không nỡ làm cô tổn thương. Vậy mà họ lại đối xử với cô nhuq vậy
- Thả-cô-ấy-ra.
Lôi Lạc Dương gằng từng tiếng, siết chặt nắm đấm trong tay để kiềm chế cơn tức giận của mình. Anh phải cứu được bảo bối. Lý Mỹ Nhu và cô gái kia nhìn thấy Lôi Lạc Dương thì sợ đến mức suýt ngã.
- Mày nghĩ sao? An Dương Hàn nhếch mép cười khinh bỉ. Thật ra, An Dương Hàn đã bị khí thế bức người của Lôi Lạc Dương dọa cho sợ, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Lôi Lạc Dương không ngờ An Dương Hàn lại nói như vậy, anh rút sau lưng cây súng chỉa thẳng vào đầu An Dương Hàn, chỉ cần bóp còi anh ta sẽ chết ngay tức khắc.
- Thả hay không thả?
- Kh...ông...không thả....
An Dương Hàn run giọng nói, môi Lôi Lạc Dương khẽ công lên và....
"Đoàng"