- Cô có muốn..
- Anh đừng hòng đi lại đây nghe chưa?
Cô thục lùi về phía sau mặc cho hắn cố níu giữ cô. Hắn.. Hắn hôn cô sao? Nụ hôn thật nhẹ nhàng không giống như những gã trước kia trong đó có anh thật thô lỗ, mạnh bạo như muốn ăn tươi nát sống đôi môi cô.
- Ư.. Ơ.. Bỏ ra. Đủ rồi.. A
Cô cắn vào đôi môi của hắn nhưng hắn vẫn không buông tha cho đôi môi cô mà còn hôn mãnh liệt hơn nữa. Cô đành phải dùng bạo lực rồi.
- Tôi nói anh bỏ tôi ra mà. Lì như trâu
- Em là cô gái cá tính nhất tôi từng gặp. Tôi bắt đầu thích em rồi đó
Hắn lấy tay chùi đi vết máu còn dính trên môi. Nụ hôn vừa nãy có máu, ngọt ngào, sâu lắng. Khiến cô không bao giờ quên. Nhưng đáng ra anh phải quay lại rồi chứ? Đi lâu vậy rồi mà
- Anh là ai? Nói mau. Tại sao lại ở đây?
- Tôi là Thần, anh trai, của Boss em
- Đúng là độc ác. Anh trai mình mà cũng cho đi làm thư kí của mình
Cô lẩm bẩm trong miệng không đủ lớn nhưng hắn vẫn nghe được
"Reng.. Reng..
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Chợt lấy từ túi áo ra. Trời.. Gọi cuộc gọi nhỡ từ anh. Sao cô không nghe thấy tiếng? Mà bây giờ mới nghe? Kì lạ
- Cô là cô Di đúng không?
Tiếng đầu dây bên kia lẹ làng, tiếng thở không đều
- Đúng là tôi. Ai vậy? Sao lại cầm..
- Mời cô mau đến bệnh viện Hoa Phương anh Vương bị xe tông cần được phẫu thuật
- Cái gì? Ông nói sao?
- Mời cô đi nhanh không thì tính mạng của anh ấy sẽ rất nguy kịch