Biên tập: Mun
Hiệu đính: Xiaoxin
Trình Dã có hai căn nhà ở Bắc Thành. Một căn hộ hơn trăm mét ở khu dân cư mới và một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố. Ông thường ‘vô tình’ nhắc đến việc hai mẹ con Khương Vũ dọn về nhà mình, vì ông muốn sống cuộc sống hạnh phúc của một gia đình nhỏ.
Nhưng Khương Mạn Y kiên quyết không đồng ý. Bà sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông. Mà ảnh hưởng này có khả năng sẽ hủy đi cả sự nghiệp mà bao năm ông cố gắng.
Cũng may căn nhà trước kia của Khương Vũ đã bị giải tỏa nên họ được bồi thường một khoản tiền khá lớn.
Khương Vũ nhanh chóng tìm nhà mới cho Khương Mạn Y. Cô nhân lúc giá nhà chưa tăng cao mà mua ngay một căn hộ cao cấp, không gian sống trong lành ở vị trí đắc địa trong trung tâm thành phố.
Cuộc sống của họ ngày càng tốt lên.
Được sống với cả bố và mẹ nên Khương Vũ thấy rất hạnh phúc. Nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó, một người nào đó mà không ai có thể thay thế.
Cô càng ngày càng thích con rắn tên A Lệ, dù là đi đâu cô cũng mang nó theo.
Con rắn nhỏ này rất thông minh. Vào thời điểm đông người thì sẽ ngoan ngoãn nằm trong mũ hoặc túi xách của cô. Nhưng khi không có ai thì sẽ tự bò ra rồi cọ cọ vào tay cô.
Khương Vũ cũng rất thích con rắn này nên thường gọi nó là A Lệ Lệ. Mỗi khi gọi nó như vậy, cô cảm thấy chỗ trống trong lòng được lấp đầy.
Nhưng khi gọi nhiều thì cô lại cảm thấy hơi khó chịu.
Chiều hôm đó, Trình Dã đến trường đón Khương Vũ đi siêu thị cùng mình. Ông muốn chuẩn bị đồ để làm một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho Khương Mạn Y.
“Về chuyện kết hôn con cũng nên nói với mẹ con nhiều hơn.”
Trình Dã vốn định ôm vai của cô, nhưng khi trông thấy con rắn ở trên vai cô thì bị giật mình, ông vội vàng thu tay lại.
“Con là con gái của bố nên con phải nói với mẹ rằng con rất muốn có một gia đình hoàn chỉnh, rất muốn có một người bố ‘danh chính ngôn thuận’.”
Khương Vũ tiện tay ném một túi khoai vào giỏ hàng rồi nói: “Bố thuyết phục con cũng vô dụng thôi. Chuyện này bố phải thuyết phục mẹ con vì mẹ chưa bao giờ nghe con cả. Hơn nữa việc kết hôn cũng không phải đơn giản. Tuy bố không để ý điều kiện của mẹ không tốt nhưng mẹ lại sợ điều kiện của bố quá tốt. Vì để bố mẹ đường đường chính chính đến với nhau thì mẹ phải rất dũng cảm. Vậy nên bố muốn cưới mẹ thì phải kiên nhẫn chờ đợi rất lâu.”
“Vậy bố cần đứa con gái như con để làm gì nữa.” Trình Dã tháo kính râm xuống, vừa chỉ vào Khương Vũ vừa nghiêm khắc trách móc: “Con là con gái nên bố mới muốn con động viên mẹ. Người ta thường nói con cái là thứ gắn kết cha mẹ nhưng con thì không những không hợp tác cho bố mẹ mà còn giúp đỡ người ngoài. Con thử nói xem con có thể tìm ở đâu ra người bố đẹp trai có tiền lại chu đáo như bố không.”
Khương Vũ vội vàng đeo kính râm lên cho ông và nói: “Có. Đi thẳng rồi rẽ phải là công ty khoa học kỹ thuật Duyệt Phương có tầng văn phòng. Bố Tạ Uyên của con đẹp trai, nhiều tiền, chu đáo hơn bố nhiều.”
“Ha.”
Trình Dã không khách sáo mà xoa đầu Khương Vũ, kết quả là bị con rắn nhỏ trên vai Khương Vũ uy hiếp.
“Sao con suốt ngày mang theo con rắn này thế?”
“A Lệ Lệ rất ngầu.”
“A Lệ Lệ?” Trình Dã trợn trắng mắt, thì thầm than vãn: “Còn nói không thích, đến cả một con rắn nhỏ cũng có thể ‘nhìn vật nhớ người’.”
Khương Vũ không giải thích mà chỉ gượng cười: “Cũng không hẳn là không thích. Dù sao thì cũng đã từng thích, nhưng nếu anh ấy muốn cuộc sống mới thì con cũng nên đi tiếp cuộc đời của mình.”
Trình Dạ siết chặt tay cô: “Bố sẽ bên cạnh con, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới.”
“Vâng.”
“Vậy con khuyên mẹ con đi.”
“…”
Vòng đi vòng lại vẫn vòng về chủ đề này.
Khương Vũ rút tay ra và thở dài: “Con không nghĩ mẹ lại chịu áp lực lớn như thế. Trước kia mẹ đã cảm thấy không xứng với bố thì bây giờ lại càng không xứng hơn. Khi hai người ở bên nhau con cũng từng để ý và thấy được mọi chuyện mẹ đều rất nghe bố, bố nói một mẹ không dám nói hai. Vậy nếu hai người kết hôn thì mẹ còn chịu bao nhiêu tủi thân nữa đây.”
Trình Dã nghiêm túc suy nghĩ rồi nhíu mày nói: “Chắc là không…”
“Đấy, chính bố còn không biết. Thật đúng là chẳng giống một người đã làm bố.”
Khương Vũ cảm thấy vì Trình Dã vội vàng theo đuổi ước mơ, cả chặng đường luôn thuận buồm xuôi gió, luôn được fan khen ngợi, được công ty bảo vệ nên ông ta vẫn mãi không lớn, vẫn như chàng thiếu niên tuổi.
Nhưng mẹ cô thì khác.
Vì cuộc sống mà bà từ bỏ ước mơ, làm một nghề vất vả đó là nghề dịch vụ. Mấy năm qua bà đã gặp đủ loại người, cũng từng bị ức hiếp nhưng vẫn phải mỉm cười.
Cuộc sống không khác gì địa ngục trần gian tra tấn bà.
Nếu Trình Dã thật sự yêu thương bà ấy thì ông nên hiểu mọi thứ mà bà đã trải qua, nên thay đổi suy nghĩ, thái độ của mình.
“Con gái cưng, đợi sau khi bố phát hành album thì bố và mẹ con sẽ đi du lịch nước ngoài.”
“Bố định đi đâu.”
“Bố mẹ chỉ đi giải sầu, với cả bố muốn có nhiều cơ hội ở cùng mẹ con hơn nên đi đâu cũng được.”
“Được, vậy bố phải thể hiện thật tốt. Con sẽ giám sát bố đó.”
Trình Dã cúi người chắp tay rồi nói: “Tiếp nhận giám sát của con gái cưng mọi lúc.”
Cả Khương Vũ và Trình Dã đều không ngờ mình đã bị chụp ảnh, quay lén và đăng lên mạng. Sau khi được vài blogger giải trí có dấu tích chia sẻ thì đã gây ra một cơn náo động.
Trong video, hai người có những hành động thân mật như vừa nói vừa cười, nắm tay nhau dạo siêu thị. Tất cả mọi thứ đều khiến mọi người liên tưởng đến những vụ bê bối tình ái.
Trong chốc lát những hot tag như Tình yêu của Trình Dã, Bạn gái Trình Dã, Đại học Bắc Thành đều có trên mục từ khóa của hot search.
“Cứu mạng! Tôi nhìn thấy gì vậy!”
“Sập nhà.”
“Trời ơi! Đây là bạn gái bí mật của Trình Dã sao?”
“Sinh viên năm hai Trường Đại học Bắc Thành? Vẫn còn là sinh viên!”
“Hai người chênh lệch tuổi tác quá nhiều rồi!”
“Không sao, tôi vẫn cảm thấy rất xứng đôi.”
“Không được! Không được! Anh tôi sao lại yêu đương chứ! Tôi nhất định không đồng ý, tôi phản đối!”
“Đau lòng, rất đau lòng.”
Buổi tối, Khương Vũ vừa đi vào trường, đang trên đường về kí túc xá thì gặp ngay hai phóng viên xông tới, cô sợ quá nên chạy một mạch, không dám dừng lại.
May thay khi vào được kí túc thì có dì quản lý đuổi họ đi.
Còn về phía Trình Dã sau khi bàn bạc với công ty thì quyết định công bố Khương Vũ là con của ông.
“Thông báo chính thức:
Trước khi vào giới giải trí thì tôi và tình đầu của mình đã có một bé rất đáng yêu, bao năm nay tôi độc thân không phải vì người hâm mộ mà là vì bà ấy. Chuyện này tôi đã từng nhắc qua trong phỏng vấn, tôi muốn mọi người chuẩn bị tâm lý trước.
Có lẽ do vận mệnh sắp đặt nên tôi và bà ấy mới gặp lại không lâu trước đây. Nhưng điều bất ngờ hơn là chúng tôi đã có một cô con gái rất đáng yêu. Nó cũng chính là cô gái trong ảnh chụp. Đúng vậy, bây giờ tôi đã làm bố rồi.
Tôi rất xin lỗi vì đã giấu mọi người nhưng tất cả là vì tôi lo lắng người mà tôi yêu bị tổn thương. Tôi đã là một ông chú rồi nên cuộc sống không có gì đáng chú ý cả, mong mọi người hãy quan tâm đến tác phẩm của tôi.”
Cả bài viết chẳng khác gì văn mẫu xã giao bình thường nhưng câu cuối cùng chắc chắn là của Trình Dã. Vì nó mang phong cách riêng của ông.
Thông báo chính thức của công ty một lần nữa gây ra náo động cho mọi người.
Còn có tin nào bùng nổ hơn tin ông ta có con gái chứ!
Khương Vũ nằm trên giường chơi điện thoại, khi cô mở Weibo và thấy tin này trong lòng liền “lộp bộp”.
Thân phận của Khương Vũ mà bị công khai thì thân phận của Khương Mạn Y cũng chẳng giấu được nữa. Đến lúc đó thể nào những người hâm mộ phát cuồng cũng sẽ lột da bà.
Trong phút chốc, trên mạng đều là những lời chê bai bằng cấp của bà. Mặc dù cũng có người hâm mộ lý trí nhưng lý trí sẽ không bao giờ thắng nổi ác ý.
“Trời ơi! Anh tôi điên rồi, sao lại thích loại người này chứ!”
“Gái ngành!”
“Chỉ có bằng cấp thôi, bà ta không xứng!”
“Aaaaaa! Tôi điên mất thôi. Thế này còn không cả bằng cả cô sinh viên trường Bắc Thành kia. Ít nhất người ta cũng là sinh viên.”
“Cô sinh viên Bắc thành ấy là con gái của ông ấy! Mong mọi người chú ý lời nói, đừng bôi xấu người ta.”
“Thật sự rất thất vọng, rất rất thất vọng.”
“Tôi ngửi thấy có mùi âm mưu, có lẽ bà ta muốn mượn con gái để được lợi.”
“Tại sao bao nhiêu năm qua bà ta không có tin tức bây giờ lại xuất hiện. Tôi cảm thấy đây là một âm mưu lớn.”
“Người phụ nữ này quá mưu mô.”
Khương Vũ gọi cho Khương Mạn Y đầu tiên: “Mẹ ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Mẹ không sao chứ?”
Khi nghe điện thoại, Khương Mạn Y vẫn bình tĩnh: “Con đừng lo, khoảng thời gian này cũng đừng về nhà. Con hãy đi tìm Tạ Uyên, ông ấy sẽ bảo vệ con.”
Khương Vũ nhăn mày, không hiểu tại sao mẹ lại nói vậy. Mẹ không bảo cô tìm bố mình trước mà lại tìm bố nuôi.
“Con không sợ, nhưng con rất lo cho mẹ.”
“Con không phải lo. Tạ Uyên đã cho vệ sĩ qua đây rồi, hơn nữa an ninh ở khu này rất tốt. Mọi thứ đều có vệ sĩ lo nên mẹ cũng không ra ngoài.”
“Oa, bố con thật chu đáo.”
Khương Vũ thở dài. Cô cảm thấy so với Tạ Uyên thì bố ruột mình không đủ tiêu chuẩn.
Cô không hiểu nổi sao mẹ mình lại thích người đàn ông trẻ con kia nữa. Ông đăng thông báo khác hoàn toàn so với những gì đã bàn bạc với cô.
Chẳng lẽ ông không biết làm như vậy sẽ tạo cho mẹ cô áp lực rất lớn sao!
Công việc của bà, cuộc sống bình thường của bà… hết rồi!
“Bố thật là… thật quá đáng!”
“Đừng trách ông ấy.” Khương Mạn Y nghe thấy con gái trách cứ thì vội vàng khuyên bảo: “Ông ấy muốn công khai từ lâu rồi, có lẽ đây là một cơ hội.”
“Mẹ!” Khương Vũ lực bất tòng tâm: “Mẹ còn nói giúp bố. Cũng vì mẹ chiều bố nên ông ấy mới mãi như một đứa trẻ.”
“Chuyện giữa mẹ và bố con không hiểu đâu. Chuyện này cứ vậy đi, không nói nữa, sẽ ổn cả thôi.”
Dứt lời, Khương Mạn Y ngắt máy ngay.
Khương Vũ cảm thấy mẹ làm như vậy thật không đáng. Tuy cô rất đau lòng nhưng bây giờ là thời điểm cần đoàn kết chứ không phải nội chiến.
Trong hai ngày qua người hâm mộ như phát rồ.
Họ tìm thấy ảnh chứng minh thư của Khương Vũ trên hệ thống hồ sơ của trường. Sau đó họ còn đem ảnh của cô và Trình Dã so sánh phân tích bằng máy tính. Kết quả cho thấy hai người hoàn toàn không giống nhau, điểm tương đồng không đến %.
Chính vì điểm này mà càng nhiều người cho rằng Khương Mạn Y là một ‘người mẹ độc ác’, còn Khương Vũ không phải con ruột của Trình Dã. Tất cả đều là âm mưu của bà, bà đã lừa anh trai nhà họ.
Trình Dã rất tức giận nên đã trực tiếp dùng weibo của mình lên tiếng.
“Con gái là do tôi nhận, có gì thì nhằm vào tôi chứ đừng động đến gia đình tôi.”
Người hâm mộ nói mãi mà ông ta không nghe nên đã chuyển thành anti-fan. Tất nhiên cũng có rất nhiều người lý trí mà vẫn ủng hộ Trình Dã.
“Photoshop ảnh là có ý gì!”
“Anh hùng bàn phím bớt khẩu nghiệp lạ nhé. Nguyền rủa gia đình người ta là sao hả!”
“Mấy người muốn một người đàn ông đã đến tuổi trung niên nhưng không được kết hôn sinh, rồi đến khi già phải vào viện dưỡng lão sao! Tức chết đi được.”
“Mời chú ý đến tác phẩm của anh Dã.”
Từ trước đến nay Trình Dã đều lấy tác phẩm để tạo đề tài, xuất hiện trước công chúng. Là tác phẩm mang lại danh tiếng cho ông chứ không phải ngoại hình.
Đó chính là lý do ông không quan tâm người hâm mộ có bỏ mình hay không, muốn tức giận thì tức giận.
Ban đầu Khương Vũ nghĩ là người hâm mộ bịa đặt, nhưng khi cô xem bản phân tích trên mạng, so sánh hai người với nhau thì thấy mình và Trình Dã thật sự không giống nhau.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ ầm ĩ đến hết đêm hôm đó thôi. Sáng hôm sau mọi hot search và ảnh so sánh đều bị xóa sạch. Tựa như mọi chuyện chưa từng diễn ra.
Tất cả mọi chuyện liên quan đến họ cũng đều bị xóa trong tích tắc, không thì cũng bị khóa lại.
Khương Vũ cảm thấy rất kì lạ. Nếu như ekip của Trình Dã làm việc hiệu suất như vậy thì sao lại để mọi người xôn xao ngay từ khi bắt đầu chứ.
Nhưng Trình Dã nói không phải do ông làm.
Khương Vũ cũng nghĩ tới Tạ Uyên nhưng lại không dám chắc nên cô đành gọi cho ông để hỏi.
“Tin tức trên mạng là bố xóa phải không ạ?”
“Ừ.”
“Cảm ơn bố vì đã cho vệ sĩ đến bảo vệ mẹ con.”
“Trong khoảng thời gian này con cứ ở trong Esmeralda, đừng ra ngoài. Đó là nơi an toàn.”
Khương Vũ buồn bã gật đầu: “Vâng ạ.”
“Hãy bảo vệ bản thân, đừng xem tin tức trên mạng. Nếu con cảm thấy không vui thì cứ gọi cho bố.”
Mũi cô hơi cay cay, suýt thì đã bật khóc.
Cảm xúc của cô trong một năm qua như bị một bức tường chặn lại, cô muốn khóc cũng không khóc được.
Nhưng vào lúc này, khi nghe được giọng nói dịu dàng ấm áp của ông, cảm nhận được sự quan tâm của ông thì Khương Vũ lại cảm thấy rất tủi thân.
Mặc dù cô đã cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào nhưng vẫn không nhịn được mà nức nở.
“Con sao vậy?” Tạ Uyên nghe thấy giọng cô khác lạ thì quan tâm hỏi: “Con xem được điều gì không hay phải không?”
“Không phải.” Khương Vũ mím môi, lắc đầu: “Con cảm thấy bố mới là bố ruột của con.”
Mỗi khi xảy ra chuyện đều là ông xử lý.
Vào thời điểm cô tuyệt vọng nhất cũng là ông âm thầm bảo vệ cô.
“Bố thật sự là bố ruột của con phải không?”
Từ điện thoại truyền đến âm thanh nuốt nước bọt rất nhỏ, sau một lúc lâu ông mới nói: “Bố… Đúng vậy.”
Ở trường đại học vẫn nguy hiểm vì mọi người có thể tự do ra vào nên paparazzi có ở mọi nơi. Họ luôn sẵn sàng chụp lén Khương Vũ dù là ở căn tin hay là trên lớp.
Bị họ làm phiền quá mức khiến cô không chịu nổi nữa nên đành dọn đến Esmeralda tránh nạn vài ngày.
Nhưng cô không ngờ mình vừa đến cổng trường Esmeralda thì đã bị một đám phóng viên lao tới, họ chen chúc nhau chụp ảnh và hướng mic về phía cô hỏi.
“Xin hỏi cô thật sự là con gái ruột của Trình Dã sao?”
“Trên mạng nói cô và Trình Dã hoàn toàn không giống nhau, vậy cô nghĩ sao về điều này?”
“Mẹ cô lừa gạt Trình Dã phải không?”
“Mẹ cô chỉ có bằng tốt nghiệp cấp , cô có cảm thấy bà không xứng với Trình Dã không?”
Đèn flash của máy ảnh lóe lên không ngừng khiến Khương Vũ không thể mở được mắt. Cô cố gắng đi vào trường nhưng vẫn không thể vào được vì phóng viên đứng chặn trước cửa trường rất đông, tất cả đều hướng mic về phía cô để hỏi.
Cô không kiềm chế được sự tức giận trong lòng nên đã lên tiếng: “Mẹ tôi có xứng hay không cũng không phải do tôi nói, càng không phải là do các người nói. Chỉ cần Trình Dã nói xứng thì bà ấy chắc chắn xứng!”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ở trong lòng Khương Vũ thì mẹ cô là người phụ nữ tốt nhất trên đời. Cô cảm thấy không ai có thể xứng với bà, kể cả là Trình Dã cũng không xứng!
Đám phóng viên sững sờ một lúc rồi mới nói tiếp: “Vậy cô cảm thấy thế nào trước sự phản đối mãnh liệt của người hâm mộ?”
“Phản đối? Bố mẹ tôi bắt đầu yêu nhau từ năm tuổi, trải qua bao nhiêu năm mà tình cảm của họ vẫn không hề thay đổi. Mấy người nghĩ mình đủ tư cách để phản đối?”
Nói đoạn, Khương Vũ đẩy đám phóng viên rồi đi thẳng vào trường.
Cánh phóng viên quay ra nhìn nhau rồi ngầm hiểu rằng tính cách nóng nảy của Khương Vũ rất giống Trình Dã.
Bọn họ ngồi canh ở đây suốt ba ngày liền, mãi mới đợi được thì sao lại dễ dàng để cô đi như vậy chứ.
Phóng viên vẫn tiếp tục bao vây cô, cố gắng chặn đường đi của cô. Đồng thời họ cũng đưa ra hàng loạt câu hỏi sắc bén.
“Tóm lại cô có phải là con gái ruột của Trình Dã không?”
“Mẹ cô từng kết hôn phải không?”
“Cô biết bao nhiêu về tình yêu của hai người họ?”
Khi Khương Vũ đang cố gắng thoát khỏi phóng viên thì bỗng nhiên có một bàn tay hơi lạnh nắm chặt tay cô.
Khương Vũ quay lại thì thấy khuôn mặt nghiêm túc của Bộ Hi.
Cô ấy để Khương Vũ ở phía sau mình rồi kéo cô chạy thật nhanh ra khỏi đám đông.
Công việc mỗi ngày của phóng viên chính là rượt đuổi theo các đối tượng nên họ cũng mau chóng chạy theo hai người để chụp được nhiều ảnh hơn.
Bộ Hi lấy mũ của mình đội cho Khương Vũ rồi chạy vào trường.
Đám phóng viên tất nhiên là không thể vào được trường nên họ chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chụp ảnh. Nhưng chốc sau đã bị bảo vệ đuổi về hết.
Bộ Hi kéo cô chạy thẳng một hơi mấy trăm mét, chạy đến sân cỏ thì mới dừng lại. Hai người chống tay lên đầu gối mà thở gấp: “Thật là ghét phóng viên, họ cứ bám dai như đỉa vậy.”
“Họ đúng thật là rất phiền phức…”
Khương Vũ khôi phục lại nhịp thở rồi nhìn sang Bộ Hi.
Ngay sau đó hai người vội vàng nhìn sang chỗ khác. Cả hai đều cảm thấy hơi ngượng.
Từ sau Vũ hội Đêm hè đến giờ hai người chưa từng nói chuyện với nhau lần nào. Cả hai cô vẫn luôn cạnh tranh nhau trong các cuộc thi, có lúc thắng cũng có lúc thua. Nhưng thực lực của họ ngang nhau nên không ai chịu phục ai.
Hai người vốn là tình địch, nhưng vừa rồi Bộ Hi lại giúp cô nên họ không biết nên cư xử như thế nào để không khí bớt gượng gạo. Đặc biệt là Bộ Hi, cô ấy bị gia đình quản lý rất nghiêm, lại là người gánh vác sự vinh quang của gia tộc nên áp lực của cô ấy lớn hơn Khương Vũ rất nhiều.
Khương Vũ hiểu cô ấy và cũng biết rằng hai người sẽ không bao giờ trở lại mối quan hệ trước đây.
Cô lễ phép nói với Bộ Hi: “Vừa rồi cảm ơn cậu nhé.”
“Tôi trùng hợp đi qua thôi.” Bộ Hi hơi chột dạ nói: “Tại bọn họ chắn đường đi của tôi chứ không phải tôi cố ý đến giúp cậu.”
“Nhưng vẫn rất cảm ơn cậu.” Khương Vũ trả lại mũ cho Bộ Hi, nhưng cô ấy lại nhìn cô và nói: “Cậu giữ lại đi.”
“Hả?”
“Cũng rất hợp với cậu đấy.”
Nói đoạn, cô ấy đi tới đội mũ cho Khương Vũ, kéo mũ xuống thấp: “Trong khoảng thời gian tới có thể cậu sẽ cần đến nó đấy.”
Khương Vũ cũng không từ chối, gật đầu nói: “Vậy tôi cũng không khách sáo nữa.”
“Tôi cũng đã xem hot search trên mạng rồi.” Bộ Hi chậm rãi đi dọc theo đường của sân cỏ, vừa đi vừa nói: “Không ngờ cậu là con gái của Trình Dã.”
“Chưa chắc tôi đã là con ruột của ông ấy đâu. Cậu xem ảnh so sánh ở trên mạng chưa, tôi không hề giống ông ấy.”
“Không cần biết có giống hay không, chỉ cần ông ấy nhận cậu là con gái là được rồi.”
Khương Vũ không nói gì mà chỉ gật đầu.
“Mẹ tôi thấy quan hệ của Tạ Uyên với cậu và mẹ cậu tốt như thế, lại còn nhận cậu làm con nuôi nên tưởng cậu là con gái ruột của Tạ Uyên. Bà ấy còn muốn tôi mời cậu đến nhà ăn cơm cơ.”
“Mẹ cậu muốn gặp tôi?”
“Không biết.” Bộ Hi nhún vai: “Tạ Uyên trước giờ chưa từng đối xử với ai tốt như thế. Tôi từng nghe mẹ nói Tạ Uyên và dì tôi quen nhau.”
“Hả.”
Dì cô ấy chính là Bộ Đàn Yên, vậy đâu chỉ là quen biết thôi đâu.
Khương Vũ bỗng nhiên hiểu ra. Chẳng lẽ mẹ của Bộ Hi nghĩ rằng cô là con của Tạ Uyên và Bộ Đàn Yên.
Nghĩ đến đây, tim cô liền đập nhanh.
Mọi người đều nói rằng cô múa rất giống Bộ Đàn Yên, Tạ Uyên lại đối xử rất tốt với cô. Nếu vậy mẹ của Bộ Hi hiểu nhầm cũng không phải vô lý.
“Ừ. Tôi thừa nhận rằng cậu múa rất giỏi, rất giống phong cách của dì tôi năm xưa.”
Bộ Hi bỗng nhiên đổi chủ đề, quay sang nhìn cô và kiên định nói: “Nhưng tôi sẽ không nhận thua. Tôi sẽ đánh bại cậu. Tôi sẽ chiến thắng một cách đẹp đẽ và vinh quang.”
Khương Vũ cũng rất vui vẻ nhận lời khiêu chiến: “Tôi cũng sẽ dốc hết sức để thắng cậu.”
Hai người nhìn nhau một hồi rồi đồng thời bật cười vui vẻ.
Bộ Hi huých nhẹ vào cô và cô cũng đẩy nhẹ lại, hai người lại gắn kết lại với nhau như lúc mới gặp.
Khương Vũ cười nói: “Vậy sau này chúng ta sẽ cùng nhau uống trà sữa và ăn bánh ngọt đúng không.”
“Nếu cậu muốn tớ béo lên thì cậu dùng sai cách rồi. Tớ nhất định sẽ kiềm chế!”
“Vậy sao?”
“Ừ!”
“Vậy tớ sẽ tự mua đồ rồi tự ăn một mình. Tớ sẽ mua một ly sinh tố dâu và một ly sinh tố anh đào thạch thủy tinh uống cùng một lúc.”
Bộ Hi nghe cô nói mà nuốt nước miếng, dậm chân một cái rồi đuổi theo cô: “Tớ phải trông chừng cậu để cậu không béo lên. Như vậy thì tớ sẽ mất đối thủ!”
“Ồ!”
“Sinh tố dâu ít đường.”
Có lẽ điều làm Khương Vũ vui nhất trong khoảng thời gian này đó là quan hệ giữa cô và Bộ Hi lại tốt đẹp như trước.
Bộ Hi chính là một cô gái ham ăn nhưng cô ấy lại không dám ăn nhiều vì phải chịu áp lực từ gia đình rất lớn. Từ nhỏ mục tiêu duy nhất của cô ấy chính là đứng đầu.
Bộ Hi là người của nhà họ Bộ, mà họ Bộ đã từng có một viên ngọc châu là Bộ Đàn Yên nên cô ấy không thể để mình buông thả được.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ở Trường Nghệ thuật Esmeralda thì Bộ Hi là người duy nhất muốn nói chuyện với Khương Vũ, đồng thời cũng là đối thủ mạnh nhất của cô.
Tuy hai người là đối thủ nhưng họ lại không đối chọi gay gắt. Không những vậy, quan hệ giữa hai người rất tốt nên đã trở thành bạn thân. Chính vì thế mà tình bạn này rất đáng được quý trọng.
Trong khoảng thời gian này trường kiểm soát cực kì nghiêm ngặt. Học sinh muốn ra hay vào trường đều phải có thẻ, giáo viên thì phải có giấy thông hành, một con ruồi cũng không thể bay lọt.
Nửa tháng sau, độ hot của chuyện này cũng bị những tin tức khác thay thế. Lúc này Khương Vũ mới có thể sinh hoạt lại bình thường và quay lại trường đại học để học.
Nhưng Tạ Uyên vẫn cho xe đưa đón cô hàng ngày và tăng số vệ sĩ bảo vệ cô lên.
Dù cho người hâm mộ có phản đối quyết liệt hay uy hiếp thoát fan thì Trình Dã vẫn phát hành album bình thường. Doanh thu cũng không hề bị ảnh hưởng. Không những thế, bài hát “Cô gái ba lê” trở nên phủ sóng rộng rãi và đứng top trong bảng xếp hạng ca khúc thịnh hành. Trình Dã muốn tặng bài hát này cho con gái mình nên đã đặc biệt cho vào trong album mới.
Bởi vậy mà album vừa ra thì đã bán hết sạch, doanh thu liên tục tăng cao, vượt qua tất cả các album trước kia.
Tuy chuyện này là ngoài ý muốn nhưng ekip của Trình Dã vẫn lợi dụng nó để lăng-xê, đem độ hot chuyển thành tiền lãi thực tế.
Trình Dã vốn là ca sĩ phái thực lực nên mỗi album ông đều tự mình viết lời và nhạc. Chính vì thế mà ông sẽ không cúi đầu trước người hâm mộ.
Đã qua nhiều năm nhưng ông vẫn giữ phong cách nổi loạn của chàng thiếu niên nhạc rock. Đây cũng là điểm khiến Khương Mạn Y thích ông.
Sau khi phát hành album, Trình Dã theo kế hoạch dẫn cả nhà đi du lịch. Họ dự định đi du lịch ở Châu Âu nhưng do sự kiện hot search nên không có thời gian làm hộ chiếu. Vì vậy mà họ chỉ có thể đi đến các nước Đông Nam Á như Campuchia, Thái Lan.
Trình Dã cũng cho học trò của mình – Lưu Nghệ Bạch đi cùng để làm bạn với Khương Vũ.
Tuy Lưu Nghệ Bạch hay ngại ngùng và không giỏi ăn nói nhưng anh lại là một người hoà nhã. Một phần Trình Dã không muốn cô suốt ngày chơi với con rắn đó. Một phần ông cũng muốn cô tiếp xúc với nhiều bạn nam hơn để cô có thể sớm quên đi cảm giác đau khổ của thất tình.
Mục đích của Khương Vũ trong chuyến du lịch Đông Nam Á lần này là giám sát Trình Dã. Nếu ông vẫn tiếp tục chỉ suy nghĩ cho bản thân, không quan tâm người khác thì cô chắc chắn sẽ không hợp tác ông với mẹ mình bên nhau.
Ông sẽ không quan tâm, chăm sóc bà mà để bà chăm sóc ông ta ngược lại thì cô chắc chắn sẽ không đồng ý.
Sau khi xuống máy bay, vì xung quanh toàn là người nước ngoài nên Trình Dã tháo khẩu trang và kính râm xuống rồi dắt tay Khương Mạn Y: “Anh đã đặt khách sạn ở gần bờ biển của một hòn đảo tư nhân. View đẹp lắm, lại không sợ bị làm phiền. Lát nữa xuống biển anh sẽ dẫn em đi tham quan một vòng.”
Khương Mạn Y vui vẻ gật đầu: “Được.”
Khương Vũ lập tức nói: “Được cái gì mà được. Mẹ không biết bơi thì xuống biển với bố kiểu gì.”
Trình Dã đúng lý hợp tình nói: “Bố sẽ bảo vệ mẹ con.”
Khương Vũ nhớ rất rõ trước kia cô đi bơi cùng Khương Mạn Y, vì bà rất sợ nước nên đã đến khu bể bơi của trẻ em. Bà là một con vịt cạn mà vẫn muốn xuống biển sao?
Khương Vũ khinh thường và trách móc nhìn Trình Dã: “Bố quên mình đã từng nói rồi à?”
Trình Dã hơi do dự rồi nói: “Thì… bố cùng mẹ con ở trên bờ tắm nắng là được. Con đi chơi được rồi đó CON GÁI NGOAN.”
Ba chữ cuối cùng dường như ông ta đang ‘nghiến răng nghiến lợi’ mà nói.
“Con đi đây.” Khương Vũ vui vẻ đồng ý.
Lần này đi du lịch gia đình cô chắc chắn sẽ sửa những thói hư tật xấu của bố mình.
Xe taxi đã đến, Trình Dã để hai mẹ con lên xe trước rồi bản thân lên ghế phó lái.
“Tiểu Lệ, cậu nhìn gì vậy?” Tống Dụ Hòa lấy sim xong, đi ra ngoài sân bay thì thấy Cừu Lệ đang nhìn chằm chằm vào một chiếc taxi.
“Không có gì. Thầy Tống xong việc rồi ạ?”
“Thầy đã mua hai cái sim rồi, em cũng đổi một cái đi để có thể liên lạc với trong nước, bạn gái cũng đỡ lo lắng.”
Tống Dụ Hoa lấy hai cái sim ra rồi đưa cho Cừu Lệ một cái. Cừu Lệ nhận lấy rồi bình tĩnh nói: “Em không có bạn gái.”
Tống Dụ Hòa cười nói: “Đại học Hải Thành có nhiều con gái thế mà em lại không có bạn gái với ngoại hình thế này à. Lạ thật đấy nhen.”
“Em đã từng có nhưng lên đại học thì chia tay rồi.”
“Thầy mở cuộc gặp mặt lần này là để em giải sầu nên hãy cứ quên đi những chuyện không vui.”
“Cảm ơn thầy Tống.”
Tống Dụ Hòa là một nhà tâm lý học rất nổi tiếng trong nước, cũng có quen biết với bố của Cừu Lệ.
Tống Dụ Hòa gặp được Cừu Lệ trong lần khảo sát ở Đại học Hải Thành, cũng xem như có duyên nên ông ta rất quan tâm đến cậu.
Như chúng ta đã biết, các nhà tư vấn tâm lý sẽ gặp các vấn đề về tâm lý do tiếp xúc với quá nhiều bệnh nhân với những năng lượng tiêu cực. Và Tống Dụ Hòa chính là người tư vấn tâm lý cho các nhà tư vấn tâm lý này.
Cho nên ông ta chỉ cần nhìn là biết cậu nhóc Cừu Lệ này ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
Nếu không hướng dẫn tốt thì anh rất có thể sẽ gặp vấn đề tâm lý giống bố mình.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tống Dụ Hòa thấy Cừu Lệ cứ nhìn chằm chằm vào chỗ xe taxi đã đi khuất đó thì hỏi: “Gặp người quen à?”
Cừu Lệ nhìn bóng xe taxi đã đi xa, tâm trạng vốn bình tĩnh lại bắt đầu gợn sóng.
“Có lẽ em nhìn nhầm.”