Biên tập: Huyền
Hiệu đính: Xiaoxin
Biểu cảm của Cừu Lệ bình tĩnh, anh kéo tay Khương Vũ tới cửa hàng thạch anh. Anh bỏ ra một số tiền tương đương với ý định mua lại kỉ niệm chương ngôi sao Vũ hội Đêm Hè cho Khương Vũ.
Đương nhiên chủ cửa hàng không đồng ý. Dù sao khối thạch anh kia cũng là thạch anh tinh khiết khó tìm, không trộn lẫn tạp chất, hơn nữa còn được mài khắc tinh xảo. Chắc chắn là loại hàng cao cấp có giá trị.
Nhưng điệu bộ hùng hổ của Cừu Lệ e là nếu không trả hàng nhận tiền, thì sẽ không dễ rời đi vậy đâu.
Nhân viên cửa hàng đành phải mang kỉ niệm chương ngôi sao Vũ hội Đêm Hè ra, trả lại thạch anh cho Khương Vũ với một số tiền tương đương.
Cừu Lệ chuẩn bị quẹt thẻ thanh toán nhưng Khương Vũ kiên quyết không đồng ý. Cô vốn tặng quà cho anh là để cho có qua có lại, sao có thể để anh trả tiền được.
Cho nên cô vội lấy tiền mặt từ tài khoản [Đã biết] ra, thanh toán toàn bộ với chủ cửa hàng thạch anh.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng thạch anh, sau lưng Cừu Lệ đeo túi xách đựng máy tính, nghiêm mặt lạnh nói: “Cho dù muốn tặng quà thì em cũng không thể bán cúp đi. Đó là giải thưởng em phải chuẩn bị rất lâu mới đạt được, đó tượng trưng cho vinh quang của em.”
Khương Vũ nhún vai, tỏ vẻ mình không hề để ý: “Em không cần cái gọi là vinh quang. Điều em muốn là được làm người giỏi nhất, không phụ lòng với sự cố gắng của bản thân mình mà thôi.”
Cừu Lệ nhìn khối thạch anh sáng long lanh to bằng lòng bàn tay, “Em đã không cần, vậy thì cho tôi đi.”
“Không phải anh mới nói không cần à, không phải thứ này vô dụng với anh hả.”
“Hữu dụng, nghe nói thạch anh trừ tà.”
Khương Vũ nhún vai, đưa thủy tinh cho anh, tỏ vẻ hào phóng: “Cầm đi! Cầm về mà giữ nhà cho tốt.”
Cừu Lệ cẩn thận đặt thạch anh trong túi xách.
Mỗi một vinh quang của cô, anh đều phải cất giấu thật kỹ. Có lẽ Khương Vũ không quan tâm, nhưng đối với anh mà nói, đó là một thứ gì đó rất quan trọng.
Khương Vũ nhìn anh bỏ thạch anh vào trong túi, càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý.
Máy tính anh cũng lấy, thạch anh cũng lấy, cô còn trả rất nhiều tiền để lấy lại thạch anh.
Lấy cả hai… không nương tay chút nào.
Chấp nhận bám váy phụ nữa hẻ!
Buổi chiều, Khương Mạn Y đến cơ sở massage. Vừa bước vào tiền sảnh thì có người thông báo có khách đã đợi bà từ trưa đến giờ, chỉ đích danh bà mát xa.
“Ấy, có khách thì sao không gọi điện cho chị thế.”
Khương Mạn Y vội đặt túi xuống, tới phòng thay đồ phía sau sảnh thay đồng phục: “Nếu lần sau mà có khách tới, thì nhất định phải nói cho chị biết. Sao lại có thể bảo khách đợi lâu được.”
Chị gái ở bộ phận tiền sảnh bất đắc dĩ nói: “Không phải, em chuẩn bị gọi điện thì khách nói đừng gọi, kẻo quấy rầy chị nghỉ trưa. Khách nói có thể chờ đến ca của chị.”
“Khách nào mà thấu tình đạt lý vậy, chị phải thêm thời gian mát xa cho họ thì mới phải.”
“Một vị khách rất lạ lùng.” Chị gái ở bộ phận tiền sảnh hóng hớt: “Ban ngày ban mặt mà đeo khẩu trang đeo kính râm đội mũ lưỡi trai kín mít. Chẳng nhìn thấy mặt đâu, không biết còn tưởng là ngôi sao ấy chứ.”
“Thật không.”
Khương Mạn Y không kịp nghĩ nhiều, bà hỏi số phòng rồi vội vàng chạy qua.
Bà đến phòng chờ của khách, cánh cửa đang khép hờ, giọng hát quen thuộc khẽ ngân nga.
Giai điệu nhẹ nhàng du dương xuất hiện, là Tình nhân.
Khi nghe thấy giọng hát này, trái tim Khương Mạn Y đột nhiên ngừng đập, vội vàng quay lưng đi.
Đầu óc trống rỗng trong phút chốc. Bà dựa vào tường, phục hồi lại tâm trạng.
Bà biết, cái ngày mà Khương Vũ đi Hải Thành thì sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến.
Nhưng khi thật sự tới gần giờ khắc này, Khương Mạn Y vẫn rất khó đối mặt.
Bà vội vào phòng thay quần áo, lấy túi trang điểm từ trong tủ đồ ra, trang điểm lại cho chính mình, chọn son môi màu cà chua hơi ửng đỏ rồi tô lên đôi môi nhợt nhạt.
Những năm gần đây Khương Mạn Y không quan tâm, chăm sóc cho làm da của mình cho lắm, nhưng mà bà vẫn trẻ hơn nhiều so với những người phụ nữ cùng tuổi.
Có lẽ là do tính cách trẻ trung, mỗi ngày trong lòng đều vui vẻ.
Quan trọng hơn là bà chưa từng sinh con nên dáng người vẫn đẹp như xưa.
Nhưng khi nhìn thấy mình trong gương, Khương Mạn Y vẫn cảm thấy mình đã già rồi.
Đúng rồi, sao mà không già cho được. Từ cô gái tuổi với tình yêu cuồng nhiệt mà chỉ chớp nhoáng đã qua mười chín năm.
Nhìn thấy người đàn bà trong gương, bà nhớ lại dáng vẻ của mình năm ấy. Bây giờ nếp nhăn trên mắt nhiều thêm, làn da không còn săn chắc như thời con gái.
Bà đã già như vậy, không còn là cô gái nhỏ năm đó nữa.
Chắc chắn ông ấy sẽ không nhận ra.
Bây giờ Trình Dã là ngôi sao lớn được hàng ngàn người vây quanh, là anh trai nam thần được nhiều cô gái yêu thích. Như ngôi sao trên trời.
Nhưng bà thì sao, một người mẹ trung niên đơn thân.
Khương Mạn Y càng nghĩ lại càng cảm thấy không được. Mình như vậy, vốn không có cách nào gặp lại ông ấy.
Sau khi tốt nghiệp trung học, bà lang thang kiếm sống. Còn Trình Dã thì lại là hotboy được hoan nghênh trong trường nghệ thuật.
Tự tin duy nhất khi đó của bà chính là tuổi trẻ và nhan sắc.
Mà điều bà tự hào duy nhất đã không còn tồn tại.
Tay chân Khương Mạn Y luống cuống, vừa hay đồng nghiệp Lưu Hiểu Thần đi đến, vội nói: “Thần Thần, cậu giúp tôi tiếp một vị khách được không?”
“À, ngại quá, bên tôi cũng có khách hẹn trước rồi, cậu có chuyện gì gấp à.”
Khương Mạn Y thở dài, “Thôi khỏi, không có gì. Để tôi tự làm.”
Trình Dã cố ý đến tìm bà, còn đợi cả buổi trưa.
Bà muốn tránh, chắc chắn cũng không trốn được. Hôm nay không gặp, ngày mai, hoặc là ngày mốt… Ông ấy còn quay lại.
Khương Mạn Y rất hiểu cái tính không gặp khó thì không quay đầu lại của Trình Dã.
Bà đã là người trưởng thành rồi, con của bà cũng đã trưởng thành, trốn tránh cũng không giải quyết được chuyện gì.
Bà phải đối mặt, phải nói rõ ràng với ông ấy.
Khương Mạn Y đứng cạnh cửa, hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ra.
Người đàn ông ngồi trong phòng vì vừa mới có show diễn nên tóc vẫn nhuộm màu xám tro, ăn mặc theo phong cách thể thao. Trông rất trẻ trung, năng động.
Trình Dã thấy Khương Mạn Y đi vào, ông cởi khẩu trang và mũ lưỡi trai ra. Khuôn mặt điển trai trong trí nhớ thời thanh xuân của bà hiện ra.
Những đường nét gương mặt của ông như khóe mắt của cặp mắt hoa đào ma mị hơi nhọn, độ cong của mí mắt rõ nét, đuôi mắt hơi cong vuốt lên cao. Một đôi mắt có thể cưa đổ trái tim của vô số thiếu nữ.
Chẳng sợ tuổi tác đã cao, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng thì thoạt nhìn ông chỉ vừa mới ba mươi tuổi.
Nếu mặc đồ thường thì có nói ông hai mươi tuổi chắc cũng không ai nghi ngờ.
Ông cười nhẹ với bà.
Đôi môi đo đỏ cong lên khiến cho cái phong lưu của người đàn ông càng thêm gợi cảm.
Có biết bao nhiêu người, nhưng chỉ có Trình Dã mới là độc nhất vô nhị ở trường nghệ thuật.
Bây giờ ông chỉ cười nhẹ thôi cũng đã mê hoặc Khương Mạn Y đến thần hồn điên đảo.
Trái tim Khương Mạn Y đập bùm bụp. Bà dời mắt đi, không dám đối diện với ông.
Không có can đảm, cũng không có tin tưởng.
Trình Dã như thấu hiểu nỗi băn khoăn của bà, giọng nói của ông nâng cao, mang theo vài phần lười nhác: “Bé gái nhà ai vậy, có phải đi nhầm phòng không. Mẹ của con anh cũng không trẻ như vậy đâu.”
Khương Mạn Y biết ông cố ý nói như vậy nên bầu không khí cũng dịu đi.
Đổi lại là người khác, cho dù có như thế nào bà cũng có thể nói nói cười cười…
Nhưng giờ phút này, một chữ cũng không nói được, giống như bị ghim trong cổ họng.
Trình Dã thấy Khương Mạn Y không trả lời lại, ông nhún vai, bắt đầu cởi quần áo.
Khương Mạn Y hoảng sợ, vội xoay người: “Anh… làm gì thế!”
Trình Dã hỏi: “Cơ sở các em mát xa không cần phải thay quần áo à?”
“Phải… Phải thay chứ, vậy anh thay nhanh lên đi.”
Dứt lời, bà lấy một cái quần đùi ngắn chưa qua sử dụng trong ngăn tủ ra, tìm số đo thích hợp rồi đưa cho ông.
“Cảm ơn.”
Trình Dã cười hiền hòa: “Phiền em xoay người qua chỗ khác.”
Khương Mạn Y xoay người đi chỗ khác, đối mặt với vách tường. Nghe thấy âm thanh cởi quần phía sau, mặt bà không hiểu sao đỏ lên, xoay người muốn chạy ra khỏi đây nhưng Trình Dã lại lên tiếng: “Anh đang thay quần áo nên đừng mở cửa. Nếu mà bị chụp được thì chúng ta phải công bố cho công chúng biết thôi.”
“…”
Khương Mạn Y đối mặt với vách tường, nôn nóng mà gảy gảy ngón tay mình.
“Được rồi.”
Người đàn ông ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, thoạt nhìn như đang rất muốn được bà mát xa cho mình.
“Ông Trình muốn làm loại gì ạ?”
Ông ngẩng đầu, cười như trẻ con: “Em còn nhớ anh à?”
“…”
Thấy bà nhíu mày, không đáp lời, Trình Dã thôi không đùa nữa, nghiêm túc hỏi: “Các em có những kiểu phục vụ nào thế?”
“Mát xa chân, toàn thân, vật lý trị liệu vai cổ, giác hơi,…”
“Mát xa toàn thân có phải là phải ấn hết toàn thân anh không?”
“Ừ.”
“Lấy tay phải không?”
“Nếu không thì sao?”
Không lẽ dùng chân.
Trình Dã vẫn mỉm cười: “Anh đây muốn mát xa toàn thân. Em phải giữ lời đấy, từng vị trí trên cơ thể… đều phải ấn hết.”
“Bình thường chỉ phục vụ chủ yếu là vai với lưng. Nếu ông Trình muốn mát xa toàn thân thì phải thêm giờ. Mỗi tiếng là tệ”
“Anh cho em .. tệ mua cả đời của em được không.”
“…”
Vẫn là dáng vẻ vô lại năm đó. Qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn không ra thể thống gì. Một chút kiêu căng của ngôi sao thành công cũng không có.
Nhưng thái độ của ông như vậy lại làm cho Khương Mạn Y thả lỏng hơn rất nhiều.
“Ông Trình, em không còn cả đời.”
Ông nhìn bà, còn nghiêm túc nói: “Không sao cả, còn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, anh đều muốn hết.”
Khương Mạn Y cố nén cười, đáy lòng lại dâng lên từng cơn chua xót: “Vậy thì ông Trình lỗ lớn rồi.”
“Không, là anh được lời.”
Khương Mạn Y không tiếp tục đề tài này nữa. Bà ngồi xổm người xuống, cởi giày thể thao của ông.
Trình Dã đột nhiên cúi người, rút chân về, tay chân luống cuống mà cởi dây giày, “Em không cần làm chuyện này, để anh tự làm.”
Suy cho cùng cũng là người mình thích, sao có thể để cho bà ấy thấy bàn chân to tướng của mình được chứ. Dù sao thì cũng nhiều năm không gặp rồi.
Khương Mạn Y nhìn thấy sự bất lực của ông, “Còn phải mát xa chân nữa ạ. Ông Trình không cần phải như vậy, em sẽ mang bao tay.”
“Không, không cần, chân anh không sao cả. Nó rất ổn, em cứ mát xa lưng đại đi.”
Khương Mạn Y im lặng một lát, cuối cùng nói: “Hay là… em giúp anh mát xa chân một chút. Em nghe Tiểu Vũ nói hai ngày nay anh có buổi biểu diễn, chạy đi chạy lại rất nhiều.”
Cho dù bà cố gắng giả vờ thế nào, duy trì bình tĩnh và bình thản ra sao thì trái tim của bà vẫn không thể bình tĩnh.
Không chỉ không bình tĩnh. Mà vào ngay giây phút bà bước vào trong căn phòng, tâm trí của bà đã bắt đầu rối loạn rồi.
Nhiều năm như vậy, không phải là không có cơ hội tái hôn, cũng không phải là không có người theo đuổi, lại càng không phải là vì Tiểu Vũ.
Bà chỉ là sắt son với tình yêu đầu đời.
Khi đã có một tình yêu đầy nhiệt huyết cùng chàng trai tuyệt vời vào thời thanh xuân. Thì sao bà có thể chịu đựng được một cuộc hôn nhân tầm thường vô vị, một cuộc sống củi gạo mắm muối với bạn đời.
Chính bà là người đã tự bỏ qua hết mọi thứ.
Trình Dã im lặng một hồi rồi cởi giày ra, cho chân vào trong thùng nước gỗ, giọng nói hơi run run: “Phiền em rồi, Mạn Mạn.”
Khi ông vừa gọi bà bằng cái tên này, Khương Mạn Y đã ngồi chổm hổm xuống, đầu cúi xuống, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Đã không còn ai… gọi bà một cách dịu dàng như vậy nữa.
Không có ai khiến cho bà từng yêu như vậy.
Vào những đêm khuya thầm thương trộm nhớ, bà mở điện thoại ra xem Weibo của ông ấy.
“Mỗi một bình luận trên Weibo anh đều xem.” Trình Dã cúi đầu nhìn bà: “Anh đoán trong đó sẽ có em.”
“Nếu em theo dõi anh, có lẽ sẽ để lại lời nhắn cho anh. Khi cảm thấy đó có vẻ là em… anh sẽ vào Weibo đó, thử tìm xem dấu vết thuộc về em…”
Dấu vết về em còn yêu anh.