Biên tập: An Linh
Hiệu đính: Xiaoxin
Khương Vũ quay trở về Bắc Thành thì phải bắt đầu chuẩn bị cho Vũ hội đêm hè.
Cô đã đồng ý với Tiết Gia Di tham gia tranh giải cạnh tranh với Bạch Thư Ý dưới danh nghĩa học sinh của bà ta, giúp bà ta giành lấy chức tổ trưởng của Esméralda.
Trình Dã còn có hai chuyến lưu diễn toàn quốc nên không thể về Bắc Thành chung với Khương Vũ.
Ông ta để Khương Vũ về trước, đợi đến khi ông ta quay lại sẽ cùng cô gặp mặt Khương Mạn Y.
Khương Vũ cũng biết lần đi Hải Thành này nhất định đã khiến cho Khương Mạn Y nổi cơn thịnh nộ. Trong lòng cô cũng sợ nên dứt khoát lén dọn hành lý vào thẳng kí túc xá của Esméralda rồi mới nhắn tin báo bình an cho bà.
Khương Mạn Y vẫn khăng khăng giải thích với cô, Khương Vũ cũng không phải là người không biết phải trái, sau khi hai người nói chuyện qua điện thoại nhiều lần, Khương Vũ nói với bà không sao. Nếu Trình Dã không phải bố của cô vậy thì mong Khương Mạn Y hãy đưa bố tới gặp cô.
Cô khao khát tình thương của người cha mà mọi phương diện của Trình Dã cũng đều hoàn hảo, hoàn toàn phù hợp với những kỳ vọng của cô về một người bố lý tưởng.
Khương Mạn Y định tìm thời gian thích hợp sẽ gọi Trình Dã và Tạ Uyên tới để cùng làm sáng tỏ chuyện này.
Trình Dã vẫn còn đang lưu diễn, Khương Vũ lại sắp có buổi tranh giải quan trọng. Vì để không ảnh hưởng đến cô phát huy nên chuyện này tạm thời gác lại.
Cũng chính vì buổi thi đấu sắp cận kề, Khương Vũ thậm chí còn chẳng kịp ngẫm nghĩ tại sao app [Đã Biết] không gửi tiền ủy thác của [Trình Dã] vào tài khoản.
Nhiệm vụ hẳn là đã thành công.
Dù sao hai bố con cô cũng đã nhận nhau, theo lý thuyết thì nhiệm vụ hoàn thành xong rồi nhưng app vẫn chưa xác nhận.
Chắc chắn là có chỗ nào xảy ra vấn đề rồi.
Trong lòng cũng đang nghi hoặc, có điều cô định bận xong đợt này rồi mới đi giải quyết.
Thực ra Vũ hội đêm hè chưa được tính là tranh giải chính thức, mà là một buổi tiệc xã giao có qui mô lớn do Esméralda tổ chức.
Trong vũ hội sẽ có mặt những nghệ sĩ múa ba lê hàng đầu trong ngành, bao gồm các nhân vật cấp cao của Esméralda, thậm chí là người đứng đầu hiệp hội ba lê và vũ công ba lê hàng đầu ở nước ngoài…
Có thể nói là sự quy tụ của nhiều ngôi sao.
Được biểu diễn ở buổi vũ hội thế này đối với học sinh của Esméralda mà nói đây là một cơ hội vô cùng quý giá.
Đối với một vũ hội như vậy thì mọi người đương nhiên không thể ngồi nghiêm túc trong khán phòng để xem trình diễn được.
Vì vậy hình thức tranh tài khá tùy ý, thoải mái. Mỗi học sinh luân phiên múa một đoạn trên sân khấu, âm nhạc sẽ do dàn nhạc giao hưởng chơi ngẫu nhiên, các học viên phải dựa theo giai điệu khác nhau để tùy cơ ứng biến trình diễn những điệu múa khác nhau.
Đây là thử thách về mức độ thuần thục và khả năng tùy cơ ứng biến của học sinh đối với âm nhạc.
Trong Vũ hội đêm hè lần trước, người giành hạng nhất là học sinh của Bạch Thư Ý.
Vì vậy Bạch Thư Ý mới đảm nhiệm vị trí tổ trưởng ở Esméralda trong nhiều năm.
Năm nay, Tiết Gia Di muốn tranh đua cao thấp với bà ta.
Chỉ cần là học sinh đăng kí tham gia trình diễn vũ hội thì đều cực kì căng thẳng.
Nếu trên sân khấu biểu diễn không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến thể diện của giáo viên hướng dẫn của mỗi người.
Vậy nên trước nửa tháng, mọi người đã bắt đầu dành rất nhiều thời gian và tinh lực để luyện đi luyện lại, nắm chắc nhiều bài nhạc và cách múa nhất có thể.
Tiết Gia Di đặt tất cả hy vọng gửi gắm vào Khương Vũ, chỉ bảo cho cô cực kỳ tỉ mỉ. Có thể nói bà ta đã dốc hết kiến thức, kỹ năng truyền thụ lại cho cô, không giữ lại chút gì.
Trong vài ngày ngắn ngủi, những thứ bà ta truyền đạt cho cô có thể nói là còn nhiều hơn những gì Bạch Thư Ý đã dạy cô trong nửa tháng huấn luyện.
Khương Vũ giống như một miếng bọt biển, cố hết sức hấp thụ và tiêu hóa.
Tiết Gia Di dẫu sao cũng là một vũ công có kinh nghiệm thi đấu với nhiều giải quán quân trong nhiều năm. Bà ta có rất nhiều kĩ năng trên sân khấu mà có thể giúp Khương Vũ tránh được những lỗi nhỏ.
So với Bạch Thư Ý thì Tiết Gia Di không yêu cầu Khương Vũ phải múa như thế nào, chuẩn mực ra sao. Mà chỉ để cô lấy trạng thái thoải mái nhất của mình để múa.
“Thẩm Ngạo Tình và Ôn Luân đều là những vũ công dày dặn kinh nghiệm thi đấu, nếu em muốn so sự thuần thục và kĩ năng với bọn họ thì rất khó mà thắng được. Em chỉ có thể dựa vào cảm giác, nói trắng ra là phô bày sức hút trên sân khấu.”
Mỗi lần hướng dẫn kết thúc, Khương Vũ đều khom người cảm ơn bà ta rất chân thành.
“Không cần, dù sao thì tôi cũng chỉ lợi dụng em giúp tôi lấy được cái ghế tổ trưởng mà thôi.”
Khương Vũ lấy khăn lau đi mồ hôi trên mặt, gật đầu nói: “Em biết, nhưng vẫn phải cảm ơn cô Tiết.”
Tiết Gia Di đúng là không phải thật lòng muốn hướng dẫn cô nhưng bà ta lại nói rất rõ ý đồ của mình. Không giống như một vài người suốt ngày giấu diếm, rành rành nghĩ xấu lại cố ý ra vẻ phớt lờ. So với những người ấy thì bà ta cũng thành thà hơn rất nhiều rồi.
Vậy nên Khương Vũ cũng đỡ ghét bà ta hơn.
“Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy. Em sẽ cố gắng hết sức giúp cô Tiết giành được vị trí tổ trưởng.”
Tiết Gia Di dời mắt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Em với cô ta đúng là giống hệt nhau, đều khiến người ta không ưa.”
Khương Vũ biết cô ta trong lời Tiết Gia Di chính là Bộ Đàn Yên.
“Cô Tiết, cô biết Bộ Đàn Yên sao, em muốn hỏi cô Bộ Đàn Yên rốt cuộc là chết như thế nào ạ?”
“Tại sao muốn biết chuyện này?”
“Bởi vì mẹ em là bạn rất thân với cô ấy. Mẹ em vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của cô ấy. Em rất muốn biết cô ấy đến tột cùng là người như thế nào, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.”
Tiết Gia Di thấy trong lớp học múa không còn ai khác, dứt khoát ngồi xuống: “Em giống với cô ta ở chỗ rất hiếu thắng. Trong khoảng thời gian cuối cùng, khi buổi biểu diễn thế kỷ Hồ Thiên Nga sắp khai mạc, đây là buổi biểu diễn có thể giúp cô ta giành được danh hiệu Nữ hoàng, cạnh tranh cực kì gay gắt. Trong đó có tôi, Bạch Thư Ý và rất nhiều vũ công xuất sắc khác đều chăm chăm vào danh hiệu Nữ hoàng thiên nga.”
“Cho dù cô ta là Bộ Đàn Yên thì cũng không thể không có áp lực. Không, nên nói là áp lực của cô ta vô cùng lớn, đến mức trạng thái tinh thần của cô ta trong khoảng thời gian đó rất tệ, nghe nói là vẫn luôn dùng thuốc.”
“Sau đó cô ta được chọn làm Nữ hoàng thiên nga, màn trình diễn thế kỷ trên sân khấu cuối cùng ấy là do uống thuốc quá liều nên gây ra rối loạn thần kinh. Cuối cùng sinh mệnh đã dừng lại lúc kết màn Hồ Thiên Nga.”
Tiết Gia Di thong thả thuật lại, trong đôi mắt màu nâu sẫm cuồn cuộn cảm xúc mãnh liệt.
“Trong màn trình diễn thế kỷ đó, cô ta gần như đã tiến vào trạng thái quên mình. Đó là vũ điệu cuối cùng mà cô ta đã vắt kiệt sinh mệnh. Cho dù là người đời sau này bắt chước thế nào đi nữa cũng toàn là học đòi một cách vụng về, không có cách nào tái hiện được điệu múa độc nhất trên sân khấu kia nữa.”
Lắng nghe Tiết Gia Di chầm chậm hồi tưởng, Khương Vũ cuối cùng cũng hiểu tại sao Bộ Đàn Yên lại trở thành huyền thoại trong giới ba lê.
Bởi vì cái chết của bà ấy đã biến bà ấy thành Nữ hoàng thiên nga trở thành độc nhất vô nhị.
“Sau đó ‘thi thể’ cô ta được người nhà họ Bộ đưa đi, tuyên bố với bên ngoài là đột tử nhưng tình huống thực sự thế nào thì không ai biết rõ. Bộ Đàn Yên đã biến mất trên thế giới này như vậy.”
Khương Vũ hít một hơi thật sâu, dần tiêu hóa cảm xúc chấn động mà câu chuyện mang đến.
“À, đúng rồi, Vũ hội đêm hè lần này người nhà họ Bộ cũng đến.”
Khương Vũ nhìn Tiết Gia Di: “Nhà họ Bộ?”
“Đúng vậy, nhà họ Bộ là thế gia dòng dõi ba lê. Mẹ của Bộ Đàn Yên là trưởng hiệp hội ba lê, còn chị gái cô ta là nghệ sĩ nổi tiếng trong nước. Vì vậy, kẻ thù lớn nhất của em không phải Thẩm Ngạo Tinh, cũng không phải Ôn Luân.”
“Ý cô là…”
Tiết Gia Di nhìn cô, nghiêm túc nói: “So với người nhà họ Bộ thì bọn họ không đáng nhắc tới.”
Khương Vũ thầm kinh ngạc.
“Cho nên, luyện tập thật tốt vào. Ngoại trừ ăn ngủ ra thì đặt toàn bộ tinh lực vào việc múa. Chỉ lấy trình độ gà mờ của bọn em thì còn xa lắm mới đạt tới độ tài hoa. Vì vậy chăm chỉ mới là điều quan trọng nhất.”
Tiết Gia Di nói xong thì xoay người rời đi.
Nhưng lời này của bà ta đã kích thích sâu sắc đến Khương Vũ.
Đúng vậy, với trình độ hiện tại của cô thì lúc nào mới đạt tới, căn bản là không đạt đến độ tài hoa. Có vài người cả đời này có lẽ cũng không bao giờ có được năng lực đó.
Chỉ có thể nỗ lực!
Khương Vũ bật nhạc đã được biên tập lên, theo điệu nhạc luyện tập lại lần nữa.
Nửa tiếng sau, lớp học múa đột ngột mất điện. Xung quanh nhất thời chìm vào bóng tối.
Đứt cầu dao rồi sao?
Khương Vũ mở đèn pin điện thoại di dộng, định đi xem tình hình ở các lớp khác.
Các lớp học khác cũng tối om, toàn bộ khu nhà nghệ thuật đều mất điện, trên hành lang có không ít học sinh ló đầu ra líu ríu buôn chuyện.
Khương Vũ đi tới trước một lớp học múa có cửa kính cao sát sàn, bỗng chốc bị động tác đẹp mắt của cô gái trong lớp học thu hút. Cô liền dừng bước.
Mượn ánh sáng từ đèn pin và ánh trăng, cô nhìn thấy cô gái mặc một chiếc váy xòe ba lê màu đỏ đen, từ trong điện thoại đang phát ra điệu [Notre-Dame de Paris] (Nhà thờ Đức Bà Paris) do Esméralda biến tấu.
Cô ấy xoay theo nhịp điệu, mỗi bước nhón gót đều dậm theo nhịp trống, cực kì ổn định.
Bài múa này có rất nhiều động tác giơ cao chân, trông có vẻ đơn giản nhưng kỳ thực lại vô cùng thử thách kỹ năng cơ bản của vũ công.
Nhưng điệu múa của cô gái dù là xoay tròn hay cố định đều rất vững vàng, tựa như cô ấy đang hóa thân thành cô gái Digan duyên dáng quyến rũ khiến mọi người trên đất Pháp đều ngẩn ngơ.
Khương Vũ ngây người trước cửa sổ thủy tinh, mê mẩn nhìn theo cô gái.
Đẹp thật!
Trong khoảnh khắc đó, Khương Vũ bỗng dâng lên cảm giác tự ti.
Cô gái mặc váy ba lê đỏ dường như đã thấy Khương Vũ bên ngoài cửa sổ sát đất. Cô ấy dừng động tác rồi xoay người nhìn về phía cô chào hỏi: “Cho tớ hỏi là cả khu nhà đều mất điện sao?”
Khương Vũ sững người gật đầu: “Vâng.”
“Mạch điện khu nhà nghệ thuật lão hóa nhanh quá. Công tác hậu cần khó khăn nên không thể đổi mạch mới, tất cả phòng học đều lắp điều hòa nên không động vào được.”
Nghe cô ấy nói thì hình như cô ấy biết rất rõ Esméralda.
“Đúng rồi, cậu tên là gì?” Cô ấy hỏi Khương Vũ.
“Khương Vũ, Khương trong Khương Tử Nha, Vũ trong mưa rơi (下雨Hạ Vũ), còn cậu?”
“Mình tên Bộ Hi, Bộ trong Bộ Đàn Yên, Hi trong hi vọng.” Bộ Hi cười, mở cửa phòng để Khương Vũ đi vào: “Cậu là học sinh khóa mới của Esméralda nhỉ.”
“Ừ, vào hồi cuối năm ngoái, cậu thì sao?”
“Tớ là học sinh khóa trước.”
Ngay lúc này, đèn trong phòng học múa bật sáng, loá lên nên hơi chói mắt, Khương Vũ vô thức che mắt lại.
Khi Bộ Hi nhìn thẳng vào cô mà kinh ngạc thốt lên: “Quao! Cậu với dì út tớ giống hệt nhau này!”
“Dì út cậu là ai?”
“Bộ Đàn Yên đó!”
“Bộ Đàn Yên là dì út của cậu á!” Khương Vũ cũng kinh ngạc theo: “Hâm mộ quá!”
Bộ Hi bật cười: “Cậu học lớp nào thế?”
“Lớp F, còn cậu?”
“Tớ ở lớp A.”
Khương Vũ cảm thấy hơi khó tin: “Ơ, cậu múa đẹp vậy sao chỉ ở lớp A?”
“Ý cậu muốn nói là vì sao tớ không trở thành học trò của Bạch Thư Ý, tổ trưởng của bọn mình đúng không?”
“Đúng vậy, không phải nói là học sinh đứng đầu đều do cô ấy tự hướng dẫn sao?”
Lúc nãy Khương Vũ xem đoạn biểu diễn của Bộ Hi, kỹ năng múa tuyệt đối được coi là tốp đầu.
Bộ Hi bật cười, xích lại gần Khương Vũ, nhỏ giọng tự đắc nói: “Bởi vì bà ngoại tớ nói, trình độ của cô ấy không xứng hướng dẫn tớ.”