Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

chương 61

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: An Linh

Hiệu đính: Xiaoxin

Trong hai tháng gần đây, Khương Vũ không nhận thêm bất kì nhiệm vụ nào của ứng dụng, bắt đầu nghiêm túc trong việc học tập.

Đúng như lo lắng của Cừu Lệ, nếu lấy thành tích hiện tại của cô mà nói, muốn đậu vào đại học Bắc Thành thì chỉ nhờ vào ‘may mắn’ mà thôi.

Cho nên cô nhất định phải nằm gai nếm mật nỗ lực đến giây phút cuối cùng.

Dù là lên đại học, cô cũng cần phải ở bên cạnh Cừu Lệ.

Bởi vì không ai có thể nói trước được sẽ có chuyện gì xảy ra trong tương lai.

Đôi lúc, chỉ một ý niệm sai lầm cũng có thể tạo thành hai cuộc đời hoàn toàn trái ngược nhau.

Khương Vũ nhất định phải giúp anh vượt qua những năm này.

Mỗi buổi trưa cô đều đến phòng tự học của thư viện trường để ôn lại bài.

Thư viện của trường trung học Duật Hi được thiết kế rất tinh tế, cơ sở hạ tầng và dịch vụ khá hoàn thiện.

Các bàn tự học đều được sắp xếp ngăn đơn và ngăn đôi để tránh việc làm phiền.

Vào giờ sáng mỗi ngày, Cừu Lệ sẽ đến đây chiếm một bàn ngăn đôi trong phòng tự học.

Sau đó đặt ly giữ nhiệt, khăn giấy và quạt bàn dạng nhỏ lên bàn.

Anh không nói đây là giành cho ai, cũng không gọi Khương Vũ sang ngồi.

Vì vậy cho dù Khương Vũ có đến thư viện, nhìn thấy chỗ của anh đã chuẩn bị sẵn, nhưng cô rất có khí phách mà đi tìm bàn khác, mặc xác anh.

truyện kiếm hiệp hay

Cả hai bắt đầu cuộc chiến giằng co kéo dài, ai cúi đầu trước thì người đó thua.

Gần đến nửa tháng cuối của kì thi đại học, bàn tự học trong thư viện ngày càng đông, đầy ấp cả người.

Buổi trưa, Khương Vũ khoác ba lô đi vào, tìm một lượt xung quanh mà không tìm được ghế trống nào.

Cô đi tới bàn trong cùng, Cừu Lệ vẫn chiếm một ngăn đôi như cũ.

Hai ghế ngồi sát nhau, trên bàn bên cạnh đặt một bình giữ nhiệt và túi khăn giấy nhỏ.

Nhưng Khương vẫn Vũ không chủ động, dường như là đang đợi anh mở lời.

Song, Cừu Lệ chẳng mời, cũng chẳng thèm nhìn cô.

Anh vẫn vùi đầu làm đề.

Khương Vũ cắn răng, cuối cùng cũng đi tới hỏi: “Chỗ này là chuẩn bị cho ai thế?”

Ngón tay Cừu Lệ xoay bút thoăn thoắt, thờ ơ đáp: “Bạn gái tôi.”

“Vậy bạn gái cậu là ai cơ?”

“Cậu đoán xem.”

“…”

Khương Vũ căng da mặt hỏi tiếp: “Vậy tớ có thể ngồi không?”

“Cậu là bạn gái tôi à?”

“Tớ không phải…” Cô tức giận đập ba lô nặng trịch lên bàn nói: “Thì còn ai?”

Cừu Lệ khá hài lòng với câu trả lời này, kéo ghế ra để cô ngồi xuống.

Đồng thời vặn chiếc quạt bàn nhỏ xinh để thổi tan hơi nóng hừng hực trên mặt cô.

Khương Vũ móc một xấp đề thi toán trong ba lô ra, sau đó bắt đầu vắt hết óc làm đề.

Cừu Lệ thỉnh thoảng lại nhìn sang cô vò đầu bứt tai, gian khổ giải đề.

Bài làm tuy không để trống toàn bộ nhưng số câu bỏ trống lại khá nhiều.

Anh lướt mắt qua mặt giấy một lượt cũng thấy có vài câu sai.

“….”

Trình độ thế này… cũng muốn thi vào đại học Bắc Thành?

Cừu Lệ hơi không nhịn được, muốn mở miệng nhắc nhở nhưng lại không kéo da mặt nổi.

Trước đó anh đã nói hết nước hết cái vậy mà còn bị cô cho là Đường Tăng nói nhiều.

Dù sao có nói cũng không muốn nghe.

Cừu Lệ chẳng buồn để ý cô, cúi đầu tiếp tục làm đề của mình.

Khương Vũ cố ý làm sai mấy câu trên bài thi, sau đó lén lút nhìn Cừu Lệ.

Thế mà anh cũng chẳng thèm đoái hoài.

Cái tên này thù dai quá đi.

Nhớ hôm trước anh giảng bài cho em gái khác, mặt mày nghiêm túc làm sao.

Trong lòng Khương Vũ thoáng không vui, tiện tay vặn nắp bình giữ nhiệt, uống sực ngay một ngụm nước.

“Ôi! Nóng quá, nóng quá!”

Vì hấp ta hấp tấp, cô suýt nữa bị sặc.

Nước nóng vẫn còn ngậm trong miệng

Cừu Lệ ngay lập tức buông bút, lo lắng nhìn cô.

Cô gái nhỏ bị sặc đến chảy nước mắt, ra sức ho khan, khuôn mặt trắng ngần cũng đỏ bừng lên.

“Đồ ngốc.”

Cừu Lệ liền sáp đến gần, vỗ nhẹ lưng cô: “Ai bảo em uống vội như vậy.”

“Ai biết nước nóng như thế.”

“Đây là bình giữ nhiệt.”

“Bình giữ nhiệt cũng có thể bỏ bước ấm mà.”

Cừu Lệ đảo mắt, tức giận nói: “Xin lỗi, mất liên lạc với bạn gái lâu quá, tôi cũng quên luôn bình giữ nhiệt nên bỏ nước ấm.”

“…”

“Dù sao bình thường rót cũng chẳng ai uống.”

Khương Vũ biết mình cố tình gây sự.

Cô liếm môi dưới bị bỏng, tự khó chịu với mình.

Cừu Lệ cầm lấy bình giữ nhiệt, vặn nắp thổi nhẹ để độ nóng giảm xuống.

Khương Vũ giận dỗi nói: “Không uống nữa, đời này không bao giờ uống nước nóng nữa.”

Cừu Lệ khẽ liếc nhìn cô, nhận xét: “Trẻ con.”

Trong lòng Khương Vũ cũng nén giận, cô cũng biết mình quá đáng.

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ không như thế này.

Có lẽ vì bên cạnh có một người có thể bao dung mình.

Bất kể cô nói gì, làm gì, anh sẽ không tức giận.

A ha, cuối cùng cô cũng có chỗ để vô cớ gây sự rồi.

Khương Vũ nhíu mày, nhìn thiếu niên bên cạnh: “Bạn trai, đau.”

Cừu lệ đặt bình nước xuống hỏi: “Đau chỗ nào?”

“Ở trong.” Khương vũ kéo môi dưới: “Bỏng rồi.”

“Ồ.”

Ngay lúc Khương Vũ muốn trách anh vô tình, thiếu niên đã nhìn về phía cửa ngăn.

Sau khi chắc chắn không có người anh mới tức tốc sáp lại liếm môi dưới của cô: “Còn đau không?”

“…”

“Không, không đau nữa.”

Khương Vũ xoay người, nằm gục xuống bàn, che đầu giải đề, mặt đỏ lựng.

Cô không thèm để ý đến anh nữa.

Cừu Lệ chống má, cầm bút trong tay, cố gắng tìm chủ đề khác để nói.

Đồng thời chưa thỏa mãn mà nhìn cô: “Tiểu Vũ, sắp thi đại học rồi, chúng ta không cãi nhau nữa, được không.”

Thái độ cầu hòa rất thành khẩn, cũng rất dịu dàng.

Bốn từ Khương Vũ thích nghe Cừu Lệ nói nhất chính là “Không cãi nhau nữa.”

Mỗi lần nói bốn từ này đều là anh thỏa hiệp, nhượng bộ.

Cũng là sự bao dung vô hạn của anh đối với mình.

“Em cũng không muốn cãi nhau với anh.” Khương Vũ được hời, thế là bắt đầu khoe mẽ: “Em cũng không phải không cho anh giảng bài cho bạn nữ khác.

Em là người rất rộng lượng, không nhỏ mọn…”

Cô còn chưa luyên thuyên xong, Cừu Lệ bật cười, véo môi cô, lấp hết những lời còn lại vào cổ họng.

“Mhm…”

“Không cần phải ghen.” Anh dùng lòng bàn tay xoa nhẹ môi dưới của cô: “Anh là của em.”

Hai tháng loáng cái trôi qua, kì thi đại học đúng hẹn mà đến.

Khương Vũ rất căng thẳng.

Kể cả các bạn học ngang tài ngang sức với cô cũng căng thẳng không kém.

Âu cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Khương Vũ vốn không nghĩ tới người xem qua là nhớ như Cừu Lệ, IQ cao, tư duy nhanh nhẹn như thế mà cũng biết hồi hộp.

Buổi chiều trước thi đại học một ngày, hai người vẫn còn ôn bài trong thư viện, Khương Vũ chống má nhìn sếp lớn viết một bài luận ngắn tiếng Anh dưới câu hỏi cuối cùng của đề toán.

“…”

Chưa từng thấy ai căng thẳng thành như vậy.

“Có được không.” Khương Vũ xoa xoa tóc anh: “Hạng nhất khối anh giữ chắc như đinh đóng cột.

Còn lo lắng, căng thẳng gì chứ.”

“Không căng thẳng.”

Anh vừa dứt lời, vì run tay nên đường parabol xiêu vẹo trên giấy nháp.

“…”

Khương Vũ biết, Cừu Lệ căng thẳng là lẽ dĩ nhiên.

Anh đợi nhiều năm như vậy, nỗ lực lâu như vậy.

Tất cả hy vọng đều đặt vào đây.

Đạt được số điểm đáng tự hào, lấy thành tích tốt nhất đậu vào đại học Bắc Thành, lấy diện mạo tốt nhất xuất hiện trước mặt mẹ.

Đây là niềm tin mà Cừu Lệ đã giữ vững trong bao nhiêu năm.

Khương Vũ nhìn anh học như thế thì không chịu nổi nữa.

Nếu còn học nũa thì lại càng căng thẳng thêm.

Cô dứt khoát xốc ba lô của anh lên, khoác lên lưng rồi kéo tay áo anh rời khỏi thư viện.

Cừu Lệ để mặc cô nắm, lang thang không mục đích dạo trên phố: “Đi đâu vậy?”

“Không biết, chơi.”

Khương Vũ kéo Cừu Lệ đến công viên.

Ánh nắng hôm nay rất đẹp, không khí mát mẻ, gió nhẹ lướt qua.

Trong công viên có rất nhiều trẻ con đang nghịch cát trong hố, Khương Vũ kéo Cừu Lệ đến cạnh xích đu, để anh ngồi xuống rồi nói: “Em đẩy anh.”

Cừu Lệ quay đầu nhìn cô: “Trẻ con.”

“Vậy thì làm trẻ con thôi.” Khương Vũ cười nói: “Bây giờ việc quan trọng nhất là thả lỏng.”

Cừu Lệ không từ chối, mặc cho Khương Vũ đẩy sau lưng anh, đung đưa xích đu.

Xích đu càng ngày càng cao, lòng Cừu Lệ xao động theo rồi lại dần dần lắng xuống.

Từ nhỏ đến lớn, anh đều tự đến công viên.

Một mình ngồi xích đu, chưa từng được bố mẹ đẩy cho anh.

Hóa ra sau lưng có người đẩy thì xích đu cũng có thể cao như vậy.

“Có muốn cao thêm chút nữa không bạn trai?”

Khương Vũ thấy anh có hứng thú, thế là dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ đẩy cho anh, để anh bay lên thật cao.

Vẻ mặt căng thẳng của Cừu Lệ dần thả lỏng, khóe môi bất giác nở nụ cười.

Không có giễu cợt, cũng không có mỉa mai hay lạnh lùng.

Vì hạnh phúc từ trong nội tâm mà mỉm cười, Khương Vũ thích nhìn anh cười như thế.

Ngay lúc đó, có bạn nhỏ dắt tay mẹ đi tới, chỉ vào Cừu Lệ, non nớt nói: “Mẹ nhìn kìa, anh lớn như vậy mà vẫn còn chơi xích đu đấy! Còn phải để chị đẩy anh ấy, xấu xấu xấu.”

Mẹ đứa nhóc vội nói: “Không được vô lễ.”

Khương Vũ tỏ vẻ không sao nói với đứa trẻ: “Anh cũng là em bé mà.”

“Anh không phải em bé.”

“Anh phải mà, trong lòng chị anh mãi mãi là em bé.”

Cừu Lệ chưa bao giờ nghĩ rằng, khi anh bước ra khỏi những năm tháng chồng chất vết thương đến bên cạnh Khương Vũ, lại có thể lần nữa tìm lại tuổi thơ bình dị nhất.

Người được nuông chiều mới có quyền cáu kỉnh, làm chuyện xấu, thậm chí làm nũng.

Cừu Lệ đã cảm nhận được điều ấy.

Kì thi đại học kết thúc, Khương Mạn Y ngồi trước điện thoại, bấm đường dây nóng để kiểm tra điểm thi.

.

Tay cầm bút của Khương Mạn Y không kiềm được run lên.

Nếu bình thường thì với số điểm này muốn đậu vào đại học Bắc Thành còn hơi nguy hiểm.

Nhưng Khương Vũ được xem là thí sinh đặc cách, điểm thi có thể đạt được hơn điểm, gần như có thể xem là thành tích trội nhất trong tốp sinh viên được đặc cách!

Đôi mắt Khương Mạn Y đỏ hoe, nguyện vọng và nỗ lực qua bao nhiêu năm dường như đã được đền đáp.

Bà thật sự rất vui mừng khi Khương Vũ có thể phấn đấu không ngừng nghỉ như vậy.

Khương Mạn Y lấy tay áo lau khóe mắt, trong lòng thầm nói: “A Yên à, cậu có nhìn thấy không, con gái cậu không những múa đẹp mà thành tích cũng tốt nữa đấy.”

“So với cậu năm đó còn giỏi hơn nhiều, học sinh đội sổ như cậu…”

Khương Mạn Y đi đến cạnh cửa sổ, nhìn đường phố tấp nập xe cộ và người qua lại.

Nước mắt chẳng thể kìm được, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cuối cùng, bà gần như nghẹn ngào.

“Cậu thậm chí không thể thấy được con bé tốt đẹp thế nào… Cậu trở lại đi đồ ngốc chết tiệt này, tớ sẽ không cười cậu hát lệch nhịp nữa.

Tớ thề, tớ không cười nhạo cậu nữa…”

Đúng lúc này, một cô gái ở quầy lễ tân tìm thấy Khương Mạn Y, gọi: “Chị Mạn, có điện thoại của chị ở quầy lễ tân ấy.”

Khương Mạn Y còn tưởng là khương Vũ gọi tới báo tin mừng, bèn lau đi dòng nước mắt, lấy lại tinh thần đi tới quầy lễ tân nhận điện thoại.

“Tiểu Vũ, con giỏi quá, điểm lần này vượt quá mong đợi của mẹ rồi.

Buổi tối đợi mẹ về làm đồ ăn ngon cho con…”

Đầu bên kia điện thoại hồi lâu không có ai đáp lời.

“A lô? Là Tiểu Vũ à?”

Khương Mạn Y có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ từ đầu dây điện thoại bên kia truyền tới, nhưng người đó chỉ giữ im lặng.

“Xin hỏi là ai đấy?”

“Xin chào?”

Tút tút tút tút…

Điện thoại đã bị cúp.

Khương Mạn Y kinh ngạc nhìn chị gái ở quầy lễ tân: “Tiểu Lưu, là con gái chị gọi à?”

Tiểu Lưu lắc lắc đầu: “Không phải giọng Tiểu Vũ ạ, là con trai.

Giọng ôn hòa nhã nhặn, êm tai.

Anh ấy nói muốn tìm chị, em còn tưởng là khách tìm chị hẹn trước nữa.”

Khương Mạn Y hơi khó hiểu: “Vậy anh ta sao không nói gì nhỉ.”

Tiểu Lưu nhún nhún vai tỏ vẻ không biết được..

Truyện Chữ Hay