Biên tập: Phổ Nhĩ (Cherries chấm muối)
Hiệu đính: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Khương Vũ vội chạy tới bệnh viện nhân dân.
Cô gặp được Cừu Lệ ở hành lang tầng hai tấp nập người của khoa ngoại.
Anh ngồi trên ghế phòng chờ, đồng phục màu xanh trắng nhuộm đỏ, lưng hơi khom.
Có vẻ anh đang nghỉ ngơi.
Cô đến gần hơn thì thấy anh còn đang cầm cuốn vở.
Khương Vũ ngồi xuống bên cạnh cậu thiếu niên, chạm nhẹ vào miếng băng cá nhân ở khóe miệng anh.
Cái chạm ấy rất nhẹ, vì sợ làm đau anh.
Khó chịu thật.
“Xin lỗi!” Giọng nói của cô đầy áy náy.
Cừu Lệ dời mắt khỏi cuốn vở, nhìn về phía cô, thờ ơ hỏi: “Sao lại phải xin lỗi?”
Khóe mắt Khương Vũ đỏ lên, nói ngang: “Xin lỗi mà.”
Cừu Lệ cười khẽ, nghiêng người đụng nhẹ vào người cô: “Tự làm từ chịu, đâu liên quan gì đến em.”
Khương Vũ vẫn còn đắm chìm trong hồi ức kiếp trước.
Không biết vì sao cô có cảm giác những hồi ức vừa xuất hiện khi nãy như có một sợi dây liên kết với anh.
Kiếp trước, cô chỉ là trông thấy anh từ xa vài lần.
Thậm chí là không biết anh.
Cảm xúc bi thương không tên ào ào cuộn chảy khiến cô tủi thân.
Một giọt nước mắt ấm áp chầm chậm rơi xuống mu bàn tay anh.
Cừu Lệ cẩn thận nâng mặt của cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, dịu dàng hỏi: “Khóc cái gì?”
“Hình như em đã yêu anh từ rất lâu rồi.”
Trái tim Cừu Lệ bị từ “yêu” này mà loạn nhịp.
Khương Vũ tựa trán vào cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của anh, khàn khàn nói: “Em thật vô dụng.”
Cừu Lệ nắm lấy tay cô.
“Anh chụp CT chưa?”
“Chụp rồi, không sao.”
“Đưa em xem.”
“Thôi, bác sĩ nói không sao.”
Khương Vũ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không chụp CT?”
Một lần chụp CT mất mấy trăm tệ, đã vậy nhân viên y tế ở trường còn đề nghị Cừu Lệ kiểm tra toàn diện phần đầu, ngực, bụng,…
Cừu Lệ làm gì có nhiều tiền như vậy.
Khương Vũ muốn dẫn Cừu Lệ đi kiểm tra, nhưng anh lại cố chấp nói: “Anh biết rõ cơ thể của mình, không cần phải kiểm tra.
Anh không sao!”
“Anh đừng nói là có bị đánh thì anh cũng không thấy gì.
Vỡ lá lách hay gãy xương sườn thì anh cũng đâu biết được.
Anh đừng để vậy, không hay đâu.”
Cừu Lệ khựng lại, thấp giọng nói: “Có cảm giác, đau lắm.”
Khương Vũ khó hiểu nhìn anh.
Anh sờ ngực của mình, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bởi vì ở đây có Tiểu Vũ, anh sẽ cảm nhận được.”
Khương Vũ kéo tay áo anh, nài nỉ: “Anh đi kiểm tra đi.”
“Không đi.”
“Đi đi mà.”
“Không nên lãng phí.”
Tiền của cô là dùng để học ba lê, Cừu Lệ không muốn lãng phí dù chỉ là một đồng.
“Thật sự không cần đâu.
Anh không bị vỡ lá lách hay gãy xương sườn đâu.
Thằng khốn Hoắc Thành đó nhìn bề ngoài vậy thôi, chứ sức đâu làm anh bị thương…”
Anh còn chưa dứt lời thì Khương Vũ đã kiễng mũi chân, ôm lấy đầu anh, đặt một nụ hôn xuống đôi môi khô khốc ấy.
Những từ mà Cừu Lệ chưa kịp nói ra đã bị chặn ngang, anh há miệng ra theo bản năng.
Khương Vũ nhẹ nhàng dưỡng ẩm cho đôi môi anh.
Khi cô thấy đã đủ ẩm thì dời môi đi.
Đầu óc Cừu Lệ trống rỗng, anh vẫn muốn kéo dài thêm chút nữa.
Khương Vũ ngửa đầu ra sau, đôi mắt hẹp dài cong lên, nhìn cậu thiếu niên kia trong gang tấc, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi nha?”
Cừu Lệ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nhưng lý trí vẫn không thắng nổi con tim.
Anh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi tham lam cắn lấy môi cô.
Hai người từ phòng chụp CT đi ra, cơ thể Cừu Lệ đúng là không gì đáng lo, chỉ hơi bầm tím, nghỉ ngơi một lát thì sẽ không có việc gì.
Cừu Lệ cầm tấm phim chụp CT đi ra bệnh viện, ấm ức nói: “Anh đã nói là không sao mà, lãng phí tiền bạc.”
“Em tiêu tiền trong niềm vui.” Khương Vũ hùng hồn nói: “Mua sự yên tâm, đỡ phải thấp thỏm lo sợ.”
“Em quan tâm anh nhiều như vậy?”
“Cũng không phải quan tâm nhiều lắm, chỉ có một tí tẹo mà thôi.”
Cừu Lệ cười nhẹ, vòng tay qua vòng eo thon thả của cô, nhưng Khương Vũ đã nhanh tránh được, không cho anh chạm vào.
Anh nói tiếp ý của mình: “Về sau có chuyện gì anh đều nghe theo Tiểu Vũ.”
“Tốt vậy à.”
“Anh sẽ.”
Khương Vũ bước nhanh hơn.
Nhưng đi được vài bước thì cô quay đầu lại nhìn anh: “Vậy sau này anh phải ngoan hơn đấy nhé.”
“Được, anh sẽ ngoan.”
“Chán anh ghê, chưa chi mà đã đồng ý rồi.”
“Liêm sỉ anh mất lâu rồi.”
Khương Vũ sẽ không bỏ qua cho Hoắc Thành dễ dàng như vậy.
Thể nào hắn ta cũng sẽ không ăn năn hối hận tí xiu nào đâu.
Vả lại trường học còn có thái độ bao che rõ ràng như thế nên Khương Vũ quyết định tự mình ra tay.
Cô thu thập video từ nhiều góc độ khác nhau do học sinh quay lại vào thời điểm đó.
Sau đó chọn phần hoàn chỉnh và rõ ràng nhất, cắt ghép lại rồi đăng lên mạng.
Cô còn gửi bài cho các blogger phản đối bạo lực học đường đăng bài.
Bạo lực học đường xưa nay là một vấn đề rất nhạy cảm.
Những câu chửi bới của Hoắc Thành trong video đã làm dấy lên sự thù hằn đối với những kẻ nhà giàu hống hách, những tên con ông cháu trai của mọi người.
Hoắc Thành trong video vừa đánh Cừu Lệ vừa gào: “Rác rưởi, mày có chết thì cũng chẳng ai thèm đoái hoài đâu.”
“Mày có biết bố tao là ai không?!”
Video có nội dung bạo lực do blogger có tích xanh đăng lên đã lập tức được lưu truyền rộng rãi.
Cảm xúc của các cư dân mạng sau khi xem đoạn video này đều phẫn nộ.
Trong xã hội được cai trị bằng pháp luật ấy vậy mà vẫn còn thể loại giết người không phạm pháp.
Cái tên khốn ấy đánh con người ta như thế thì ai mà để yên cho hắn ta chứ.
Giờ phút này bố mày có là ai thì cũng không cứu được đâu.
Có một số cư dân mạng bắt đầu đào sâu về thông tin gia đình của hắn ta thì phát hiện hắn ta là con trai mượn tiền không trả có tiếng của tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Hoắc thị.
Thế là cư dân mạng chửi càng hăng hơn.
Diễn biến tiếp theo là một bạn học sinh giấu tên nhảy ra nói mình đã từng bị Hoắc Thành bắt nạt, nói hắn ta tệ hại như vậy mà năm nào cũng nhận được ‘danh hiệu’ học sinh ba tốt của trường.
Khưỡng Vũ nhìn những dòng bình luận chửi rủa của cư dân mạng, trong lòng hơi vui vui nhưng cô vẫn thấy chưa đủ.
Cô hận hắn ta, hận đến nỗi muốn hắn ta chết đi.
Hoắc Thành của kiếp trước đã thành công xây dựng hình tương doanh nhân tài giỏi trong mắt người ngoài.
Chỉ có Khương Vũ mới biết hắn ta là một con quỷ khi về đến nhà.
Bây giờ, Khương Vũ muốn lột từng lớp da ngụy trang của Hoắc Thành xuống để cho người đời nhìn rõ bộ mặt thật của hắn ta!
Sự việc ngày càng trở nên rầm rộ, đến nỗi tên trường học cũng nằm chễnh chệ trên hotsearch.
Ban lãnh đạo nhà trường như ngồi trên đống lửa, họ không ngờ rằng sự kiện này có thể ‘lên men’ to đến thế.
Bên phía nhà trường đã đăng văn bản đính chính ngay trong đêm.
Trong văn bản trình bày đây chỉ là một cuộc tranh cãi bình thường giữa các học sinh và những học sinh gây chuyện đã nhận lỗi và viết cam kết không tái phạm lần nữa.
Nhưng cho dù đính chính như thế nào thì cũng không làm nguôi được cơn phẫn nộ của cư dân mạng.
Thậm chí làm vậy còn khiến họ càng kích động hơn.
“Nói vậy là nhà trường tính cho qua hả?”
“Cố ý gây thương tích cho người khác mà chỉ viết có bản cam kết là xong rồi à.
Rồi pháp luật, cảnh sát để ‘trưng’ hả?”
“Con trai của tổng giám đốc bất động sản nên trường học không muốn phạt nặng.”
“Có thể tưởng tượng được hắn ta hống hách, độc ác ở trường như thế nào.”
“Phải có biện pháp xử lý rõ ràng.
Nếu không chuyện nào chưa kết thúc được đâu!”
“Hình như trước đây trường này cũng có một vụ bạo lực học đường cũng lớn nhỉ?”
“Không thể nào ngửi nổi mấy người.”
Nhà trường không ngờ thái độ nhượng bộ, từ chuyện to làm cho bé lại lại khiến cư dân mạng tức giận như vậy.
Lãnh đạo nhà trường như ngồi trên đống lửa, bó tay chịu trói.
Trung học Duật Hi luôn là ngôi trường có tỷ lệ đỗ đậu đại học cao, danh tiếng tốt và là sự lựa chọn tốt nhất cho các bậc phụ huynh ở Bắc thành.
Chỉ cần gia đình khá giả sẽ cho con học ở Duật Hi, mà cho dù gia đình không mấy khá giả cũng muốn gửi gắm con mình cho trường.
Nhưng sau sự việc xảy ra lần này, danh tiếng của trung học Duật Hi tụt dốc không phanh.
Các lãnh đạo nhà trường nhanh chóng liên hệ với Hoắc Thành, yêu cầu hắn ta công khai xin lỗi.
Đương nhiên là Hoắc Thành có chết cũng không chịu, làm thinh không thèm.
Cùng lúc đó, tập đoàn Hoắc thị cũng bắt đầu dùng quyền lực bằng cách dùng tiền mua các tài khoản phụ để bình luận nhằm dìm vụ việc này xuống.
Tiền được bơm vào nên chuyện này cũng dịu đi được phần nào.
Nhưng vào ngay lúc này, Cừu Lệ lại giả nai đăng một bài xin lỗi lên mạng.
Trong bài đăng, anh kể lại tình huống khi ấy, xin lỗi một cách chân thành đến Hoắc Thành và trường học.
Anh nói mình không nên dùng những ngôn từ không đúng làm Hoắc Thành tức giận.
Sau khi bị nhà trường phê bình, răn đe thì anh đã biết lỗi của mình, cam đoan về sau sẽ không tái phạm.
Anh mong công chúng có thể theo dõi, giám sát hành động sau này của anh.
Đồng thời, anh còn khéo léo đề cập đến nguyên nhân xảy ra chuyện như vậy là liên quan đến vấn đề học bổng.
Khương Vũ không ngờ Cừu Lệ sẽ viết ‘thư xin lỗi’, lại còn viết một bức thư sặc mùi ‘nai vàng ngơ ngác’ đẩy hashtag bạo lực học đường ở trung học Duật Hi sự kiện bạo lực học đường lên hotsearch.
Cư dân mạng hết sức phẫn nộ vì thói đời đen bạc, mắng chửi um sùm trên mạng.
“Người bị đánh thì xin lỗi, cái trường học gì mà thối nát dữ vậy!”
“Nghe nói cậu ta đứng nhất toàn khối, nhà trường trao học bổng cho cậu ấy đề chuyển từ trường khác về đây.
Ấy vậy mà học kỳ cuối cùng lại đơn phương hủy hợp đồng vì cậu ‘công tử’ kia ghét cậu ấy.”
“Thì ra ở Duật Hi quyền quyết định số phận của một học sinh khó khăn lại là một tên ‘con ông cháu cha.”
“Trời ơi! Cái thế giới, trường học quái quỷ gì đây.
Kinh khủng quá!”
“Tỷ lệ đỗ cao thì sao? Toàn là đồ mục rữa.”
Bấy giờ Khương Vũ mới hiểu tại sao Cừu Lệ lại chịu bị đánh, không đánh trả lại.
Thì ra, tất cả đều là kế hoạch của anh.
Anh không phải là con cừu yếu đuối mặc cho người ta làm thịt, không phải là con cá giãy đành đạch trên thớt.
Hoắc Thành sao có thể là đối thủ của Cừu Lệ!
Kiếp trước đã không phải, bây giờ lại càng không!
Khi bài xin lỗi được đăng lên, thì bộ Giáo dục cũng bắt đầu ‘hỏi thăm’ đến nhà trường.
Dưới áp lực của dư luận, Hoắc Thành đành phải lên tiếng xin lỗi nhưng thái độ lại không thành khẩn, ngay cả bài đăng cũng sai lỗi chính tả từa lưa.
Nhưng dù gì thì hắn ta cũng cúi đầu nhận lỗi.
Cư dân mạng không hài lòng với cách xin lỗi của hắn ta.
Mang danh ‘công tử của tập đoàn Hoắc thị’ thì chỉ làm cho người khác ghét thêm thôi.
Trong văn phòng, Tạ Uyên xem đi xem lại đoạn phim Cừu Lệ bị đánh đang lưu truyền trên mạng.
Cậu thiếu niên trong đoạn phim không hề thể hiện mình là người yếu thế.
Nói đúng hơn là cố ý chọc điên đối phương.
Sau cùng, người nguy hiểm nhất vẫn là Cừu Lệ.
Để con gái mình qua lại với một người con trai như vậy thì khó mà yên lòng được.
Nhưng làm sao bây giờ, ông ta không thể chia rẽ đôi trẻ như cái cách mà nhà họ Bộ đã làm được.
Ông ta chỉ có thể yên lặng đứng sau bảo vệ con gái mình mà thôi.
Trong lúc Tạ Uyên đang rơi vào trầm tư thì trợ lý đi vào trong văn phòng, hỏi ý kiến của Tạ Uyên.
“Tổng giám đốc Tạ, bên phía nhà trường đã đồng ý cấp lại học bổng cho Cừu Lệ.
Không những thế mà trị giá còn lên đến nghìn tệ.
Không biết giám đốc thấy vậy có ổn không?”
Tạ Uyên nhìn cậu thiếu niên bị giẫm trong đoạn phim, bình thản nói: “Nhiều quá.
Con trai không cần dùng nhiều tiền như vậy, nghìn là đủ rồi.”
Lời của tác giả: Bố Tạ: cần phải nuôi con rể.
Trợ lý: giám đốc hiểu lầm về từ nuôi ùi = =.