Biên tập: Huyền
Hiệu đính: Xiaoxin
Trong văn phòng tư vấn, Khương Vũ và Đoạn Bác nhìn nhau chằm chằm, mắt đối mắt suốt cả buổi chiều… Rồi thêm một đêm.
Đoạn Bác giống như đang đứng đống lửa, như ngồi đống than. Anh ta cứ cúi đầu nhìn di động, lâu lâu lại nhìn về phía cánh cửa, sốt ruột chờ Cừu Lệ trở về.
Khương Vũ ngồi trên sô pha, rất là nản luôn.
Vẫn tính sai rồi.
Cừu Lệ thông minh hơn cô nhiều. Nếu mà anh thật sự muốn chạy thì một cái còng tay tình thú của cô có thể khóa anh lại được hay sao.
Thằng cha này tương lai chính là tội phạm tử hình đấy.
Cái đồ liều mạng.
Càng nghĩ Khương Vũ càng cảm thấy rằng, có lẽ là mình cần phải dùng một chút thủ đoạn đặc biệt rồi, cứ chiều anh quá như vậy thì không được.
Vì thế, cô mua một cái GPS mini chuyên để định vị theo dõi mấy ông chồng già hay ngoại tình trên một trang web nào đó.
Đoạn Bác đi tới sau lưng cô, không ngờ cô lại mua đồ như vậy, rồi nghĩ tới chuyện cái còng tay buổi sáng hôm nay, không khỏi rùng mình hoảng sợ.
Vốn dĩ anh ta cho rằng người đàn ông như Cừu Lệ đã đủ tàn nhẫn rồi, rồi lại suy nghĩ người phụ nữ như thế nào mới có thể nuốt trôi được anh chứ.
Nhưng sau khi Đoạn Bác thấy một bộ trang bị có thể nói là chuyên nghiệp đó, thì giơ ngón tay cái lên, hô to “người trong nghề.”
Chị dâu nhỏ này cũng là một người rất gì và này nọ đấy.
Đoạn Bác ngồi vào đối diện Khương Vũ, chống cằm nói: “Chị dâu nhỏ này, kể cho em nghe chuyện xưa lãng mạn của chị với anh Lệ đi, sao hai người lại đến với nhau thế?”
“Cũng không có gì lãng mạn cả.”
Khương Vũ ngước mắt lên, liếc cậu một cái, thờ ơ nói: “Mọi câu chuyện tình yêu đều bắt đầu từ việc toan tính lẫn nhau, ngay từ đầu thì tôi với anh ấy đã như vậy rồi. Đều vì theo nhu cầu của nhau. Nhưng sau này, cả hai phát hiện điều kiện của hai chúng tôi cũng không phải là tốt lắm, ngoại trừ đối phương thì lại không tìm thấy đối tượng thích hợp, cho nên cứ thế mà đến với nhau thôi.”
Khóe miệng Đoạn Bác giật giật, không ngờ Khương Vũ lại ‘khoe khéo’.
“Với điều kiện ngoại hình này của hai người… Đúng thật là rất khó để tìm được đối tượng thích hợp, hai người cố đến với nhau, không đi gây họa cho người khác đã là rất tốt rồi.”
Ngược lại Khương Vũ lại càng cảm thấy hứng thú với chuyện xảy ra trong hai năm này của Cừu Lệ hơn, vì thế hỏi Đoạn Bác: “Vậy cậu nói cho tôi biết vì sao mà cậu quen biết được anh ấy thế? A Lệ nhà chúng tôi không phải là người dễ kết bạn đâu.”
“Cái này thì chị nói đúng rồi.” Đoạn Bác cầm đĩa hạt dưa, vừa cắn vừa nói chuyện với Khương Vũ: “Em là bạn cùng phòng của anh ấy, đúng thật là năm nhất đại học cũng không có chuyện gì đặc biệt hết, về cơ bản là anh ấy không nói chuyện gì với bạn cùng phòng luôn. Nhưng mà tới năm hai ấy, mẹ em bị ung thư.”
Khương Vũ ngừng cắn hạt dưa, cô nhíu mày lo lắng, hỏi thăm: “Sau đó thế nào, dì đã khỏe chưa?”
Đoạn Bác thở dài: “Điều kiện nhà em bình thường, một mình mẹ em nuôi lớn em bằng việc bán cá ngoài chợ. Mỗi ngày vừa đi giao cá, vừa bán cá cho khách, cuộc sống rất là vất vả. Sau khi mẹ em bị bệnh, trong nhà chúng em không có nguồn thu vào, mà căn bệnh này thì lại tốn không ít tiền. Nhà của chúng em không thể có nhiều tiền như vậy được. Cho nên em định tạm nghỉ học, về nhà trông coi quầy cá, hy vọng kiếm được chút tiền cho mẹ khám bệnh.”
“Em nhớ rõ buổi chiều ngày hôm đó, em vừa mới làm xong ba con cá nheo, chuẩn bị bỏ lên xe đi giao cho khách sạn, không ngờ Cừu Lệ lại tới đây. Anh ấy không nói gì cả, chỉ ném cho em một cục tiền được gói lại bằng giấy báo, xong rồi xoay người rời đi.”
“Ầy…”
Phong cách đơn giản mà thôi bạo này rất chi là Cừu Lệ.
Đoạn Bác tiếp tục nói: “Em vừa mở ra đã thấy, trời ơi, có tận mấy chục nghìn tệ đấy! Em vội ngồi lên con xe ba bánh dùng để giao cá đuổi theo, hỏi anh ấy tiền này ở đâu ra. Anh ấy nói là tự anh ấy kiếm được để cho em thôi bảo lưu. Khi đó em rất cảm động, quỳ xuống trước mặt anh ấy ngay tại đó. Xảy ra chuyện không may lâu như vậy rồi, chỉ có anh ấy quan tâm đến em thôi.”
“Sau khi em quay lại trường học, anh ấy cho em đi theo anh ấy làm việc, mở văn phòng tư vấn này. Tất cả tiền kiếm được đều cho mẹ.. mẹ em chữa bệnh, năm trước mẹ em phẫu thuật thành công, bác sĩ nói tình hình cũng lạc quan lắm, sẽ bình phục nhanh thôi.”
Nói tới đây, trên mặt Đoạn Bác không kiềm chế được nở nụ cười chất phác, ngây ngô, chân thành.
Khương Vũ cũng không nhịn được nở nụ cười: “Vậy thì cũng thật tốt quá.”
“Thật ra thì em nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao anh Lệ phải giúp em, em cũng không được xem như là bạn bè của anh ấy nữa. Thường ngày hai người chưa nói gì với nhau hết… Sau khi mẹ em sinh bệnh, em đã hỏi hết bạn bè thân thích, không ai cho em mượn tiền hết, mà anh ấy… không nói hai lời, đưa cho em hết tiền của anh ấy.”
Đoạn Bác sẽ không hiểu được vì sao Cừu Lệ lại phải làm như vậy.
Nhưng Khương Vũ biết, có lẽ là do Cừu Lệ hy vọng trên thế giới sẽ không còn nhiều đứa bé không có mẹ.
Nếu không vì chuyện khủng khiếp đó, nhất định anh sẽ có thể trở thành một chàng trai ấm áp, thiện lương.
Không bao lâu thì Cừu Lệ đã về lại văn phòng tư vấn.
Đèn ở văn phòng vẫn còn sáng. Lúc anh mở cửa ra, Khương Vũ và Đoạn Bác đang ngồi xổm trên sô pha chơi trò chơi.
Cô gái nhỏ mặc một cái áo len rộng thùng thình đang cúi đầu xuống. Làn da dưới ngọn đèn càng hiện lên vẻ trắng nõn, ánh mắt cũng trong veo, chân mang vớ hình bọt biển.
Dáng vẻ này của cô mang lại cho Cừu Lệ một cảm giác ấm áp rất riêng của gia đình.
Nghe thấy âm thanh về nhà của anh, Khương Vũ cũng không thèm ngẩng lên, không thèm quan tâm anh.
Nhưng Đoạn Bác lại vội nói: “Anh Lệ, anh đi đâu thế, chị dâu nhỏ đã chờ anh một ngày rồi.”
“Đi dạo phố.”
Cừu Lệ cất hộp dưỡng da vào trong ngăn tủ, đi vào trong phòng.
Khương Vũ nhìn hộp dưỡng da, cô vẫn không thèm để ý tới anh, tiếp tục chơi game với Đoạn Bác, thúc giục: “Nhanh lên, tới đây đi, sắp thua rồi!”
“Em đến tiếp cận đây, kỹ thuật của chị tốt, đi dắt quỷ trước đi.”
“Đây.”
Cừu Lệ đi tới bên cạnh Khương Vũ, chống khuỷu tay lên ghế sô pha, từ tốn ghé sát vào tai cô, nói bên tai: “Bắn kỹ năng, đúng rồi, bên này, ngăn hắn lại thử xem.”
Khương Vũ đập điện thoại, bất mãn nói: “Ồn quá!”
Cừu Lệ mỉm cười, nụ cười rất nhạt, trong lòng tựa như có cái gì đó chùng xuống.
Đoạn Bác vội nói: “Nhanh lên nhanh lên, chị gần chết rồi.”
Khương Vũ vẫn tiếp tục chơi, mà Cừu Lệ lại ngoan ngoãn dựa vào người cô, nhìn cô chơi game, lâu lâu lại ngửi ngửi cô khiến cho lỗ tai và thái dương cô ngưa ngứa. Suýt chút nữa đã bị quỷ trong game bắt được.
“Ây… Anh…”
Khương Vũ đang muốn ruồng bỏ anh thì Cừu Lệ lại vén tóc cô lên, hôn lên mặt của cô. Sau đó lại tham tham hôn một cái lên lỗ tai.
Khương Vũ thấy anh chủ động như đúng là rất hiếm thấy, không phải hai ngày nay anh cứ luôn chống cự lại sự thân mật của cô sao?
Cô có hơi ngạc nhiên, nghiêng mặt thăm dò, xem anh có thể hôn môi cô không.
Mà lần thăm dò này cô đã cảm nhận được sự đáp lại mãnh liệt của anh, anh mở miệng, thăm dò…
“Úi úi úi úi úi!”
Khương Vũ sợ tới mức vội tách ra, hết sức ngạc nhiên nhìn anh.
Làm cái gì thế!
Đoạn Bác ném điện thoại, tức giận nói: “Ngược chóa à! Này thì còn chơi gì nữa! Hai người đi đi! Ở đây tôi không chào đón hai người!”
“Khuya rồi, về thôi.”
Cừu Lệ thuận tay kéo Khương Vũ, không ngờ Khương Vũ lại nóng nảy, mặc kệ anh: “Hôm nay anh đi đâu thế?”
“Đi dạo phố.”
“Nói dối.”
Đi dạo phố mà cần chuồn một mình à, chả lẽ gọi thêm cô không vui sao?
“Không có nói dối.”
Chỉ là không nói hết ra thôi, chính xác là anh có đi dạo phố.
Nói đoạn, Cừu Lệ đưa hộp quà La Prairie qua, mong chờ nhìn cô: “Mua cho em này.”
Khương Vũ nhìn thấy hộp dưỡng da, nghi ngờ mà nhíu mày, tựa như không phân biệt được lời nói thật giả của anh: “Thật sự đi dạo phố à?”
“Ừ, muốn tặng quà cho em. Nhân tiện cho em bất ngờ nên không gọi em theo.”
Vốn dĩ Khương Vũ đã gần tin rồi.
“Uầy, cái này thì dễ.” Đoạn Bác thích nhất là xem chuyện người yêu cãi nhau gay cấn như này. Anh ta chỉ ước gì hai người nhanh vùng lên, chia tay ngay tại chỗ, để thỏa mãn ý nghĩ xấu xa của chóa độc thân đã lan ra khắp thế giới: “Không phải năm ngoái chúng ta vừa mới nhập máy phát hiện nói dối hàng second hand à, nghe nói còn xịn lắm đó, nhanh nhanh nhanh, để lấy cho anh Lệ chúng ta thử.”
Ánh mắt Cừu Lệ lạnh lùng lườm anh ta.
Đổi lại là bình thường, tất nhiên Đoạn Bác không dám dùng máy phát hiện nói dối kiểm tra Cừu Lệ. Nhưng mà hôm nay chị dâu nhỏ ở đây, dù trời có sập xuống thì anh ta cũng không sợ.
Anh ta núp kế bên Khương Vũ, thì thầm bên tai: “Chị dâu nhỏ, có đem đồ lên không?”
“Phải đem chứ.”
Trong lòng Khương Vũ có rất nhiều nghi vấn, cô nhất định phải làm rõ ràng.
Dù sao thì có hỏi Cừu Lệ cũng không nói, không bằng trực tiếp dùng kỹ thuật khoa học hiện đại.
Cừu Lệ: “Anh từ chối.”
“Từ chối không được chấp nhận.”
Nói đoạn, Khương Vũ nắm chặt áo Cừu Lệ, phấn khích đi theo Đoạn Bác lên lầu hai.
Trong phòng có một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái máy tính to, phía dưới máy tính chính là máy phát hiện nói dối, mà trên bàn lại có nhiều dây phức tạp quấn quanh.
Khương Vũ tò mò mà hỏi: “Không phải hai người muốn tư vấn tư tưởng à, cái máy phát hiện nói dối này thì giúp được gì?”
Đoạn Bác vừa chạy thử thiết bị, vừa giải thích nói: “Khách hàng tới chỗ của chúng em đa số muốn làm dịu xích mích, ba mặt một lời với nhau. Máy nói dối chính là dùng để thỏa mãn nhu cầu của khách hàng trong phương diện này.”
Khương Vũ nhếch mép: “Cậu dùng máy phát hiện nói dối để điều tiết mâu thuẫn vợ chồng? Cậu đang e ngại tỉ lệ họ ly hôn chưa đủ cao hả!”
“Hình như những cặp vợ chồng đã từng được chúng em hòa giải đa phần đều ly hôn hết.” Đoạn Bác gãi đầu, ngượng ngùng mà nói: “Nhưng mà cũng chứng minh máy phát hiện nói dối của chúng em rất chính xác đấy.”
Mặt Cừu Lệ không chút thay đổi nói: “Chính xác cái con khỉ, đây chỉ là hàng second hand thôi.”
Khương Vũ: “Ôi, người nào đó sốt ruột này!”
Đoạn Bác: “Sốt ruột, sốt ruột!”
Cừu Lệ: “Anh không có.”
Khương Vũ không quan tâm anh có đồng ý hay không, cứ đẩy thẳng anh ngồi vào trong ghế.
Đừng thấy cô vừa nhỏ vừa gầy, nhưng phía dưới làn da đều là cơ. Ngay cả Cừu Lệ cũng không thể chịu được việc huấn luyện cơ thể ở cường độ cao của cô khi tập múa.
Cho nên anh đã bị cô túm gọn lên ghế như bỡn. Rồi quay sang phối hợp với Đoạn Bác, dán đồ chuyên dụng vào đầu ngón tay, cổ tay và huyệt thái dương của anh.
Cừu Lệ cảm nhận sâu sắc rằng thể lực ‘vận động’ sau này chắc là anh không qua được chị gái này đâu.
“Cho máy chạy được chưa?” Khương Vũ hỏi.
Đoạn Bác thao tác bụp bụp trên máy tính, trên màn hình máy tính xuất hiện tần số điện tâm đồ ổn định của Cừu Lệ: “Được rồi!”
Cừu Lệ nghiêm túc nói: “Khương Vũ, đủ rồi, đừng đùa nữa.”
“Ngay cả Khương Vũ cũng gọi luôn rồi, lần trước gọi em cả họ lẫn tên là lúc gặp bố em đó.” Khương Vũ cười nói: “Sốt ruột vậy à, bạn trai thực sự có bí mật không thể cho ai biết hả?”
“Không có.” Ánh mắt Cừu Lệ chuyển hướng tới bên màn hình máy tính, hít sâu: “Muốn hỏi gì thì hỏi.”
“Vấn đề : Hôm nay thật sự đi dạo phố à?”
“Phải.”
Trên màn hình máy tính, tần suất nhịp đập của Cừu Lệ duy trì ổn định.
Khương Vũ nhướng mày: “Nếu mà đi dạo phố thì vì sao không gọi em đi cùng?”
Cừu Lệ: “Em tới kỳ sinh lý, đi lại nhiều thì bất tiện lắm. Một hai phải ép anh nói ra hay sao.”
Khương Vũ: …
Đoạn Bác tự đeo tai nghe cách âm: “Không nghe được gì hết, mời quý khách cứ hỏi tùy thích.”
Khương Vũ bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: “Vấn đề : Đã hẹn cùng nhau lên đại học, vì sao anh bỏ em lại, một mình đến Hải Thành?”
Cừu Lệ trầm tư, trả lời: “Thứ nhất không muốn đối mặc với Nhậm Nhàn. Thứ hai là lòng tự tôn sụp đổ, nhìn thấy em càng ngày càng tốt lên, cảm thấy mình không xứng đứng bên cạnh em…”
“Đồ ngu, chỉ vì cái này…”
Khương Vũ nghe xong ngay cả trái tim đang khó chịu cũng nhẹ bẫng.
“Tiểu Vũ, em sẽ không hiểu được lúc đó anh đã chịu đựng như thế nào.”
Cừu Lệ rủ mắt xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh mà tự thuật: “Tất cả lòng tin đều bị sụp đổ, anh chỉ có một suy nghĩ muốn đợi đến khi em đã quên anh. Anh sẽ giết chính bản thân mình, rời khỏi thế giới này.”
Cô mở to miệng thở hổn hển, kích động mà nắm áo anh, ánh mắt cũng đã đỏ một vùng: “Vậy sao anh không chết đi chứ.”
Cừu Lệ cười cười: “Không phải em… còn chưa quên anh sao.”
“Đồ khốn nạn!”
“Đừng đừng đừng, đừng đánh nhau trong phòng thiết bị.” Đoạn Bác vội khuyên giải: “Có chuyện gì thì đi ra ngoài đánh, máy móc đắt lắm đó!”
Khương Vũ thả anh ra, ngồi vào ghế bên cạnh, ổn định lại tâm trạng, tức giận lườm Cừu Lệ: “Nếu anh muốn tổn thương bạn trai tôi, tôi… cả đời này tôi đều hận anh.”
Đoạn Bác kinh ngạc hỏi: “Bạn trai chị, không phải là người trước mặt chị sao, chị muốn hận ai thế?”
“Ai giết A Lệ, thì chị sẽ hận người đó!” Khương Vũ mang cơn tức giận xả lên người Đoạn Bác: “Không phải không nghe trộm sao! Tính chuyên nghiệp đâu rồi!”
Đoạn Bác vội mang lại tai nghe.
Quả nhiên máy phát hiện nói dối thực sự không thể dùng bừa, một đôi rồi lại một đôi cãi nhau.
Khóe miệng nhợt nhạt của Cừu Lệ nhếch lên, duỗi tay trái qua, vỗ nhẹ nhẹ tay cô: “Chị ơi, em sẽ không.”
Là giọng nói nhận lỗi, giống như trong quá khứ khi anh theo đuổi cô, một tiếng chị thật sự rất nũng nịu.
Bỗng nhiên Khương Vũ thấy được mu bàn tay anh có dấu vết bị tàn thuốc làm bỏng, còn là vết thương mới.
Khương Vũ nắm tay anh lên, hỏi: “Là ai làm?”
Cừu Lệ lập tức rút tay về: “Không cẩn thận.”
Lúc này, tần suất nhịp tim vốn đang ổn định lại có một chút thay đổi.
“Đây đây!” Đoạn Bác vội nói: “Chị dâu nhỏ, anh ấy cuống lên rồi.”
Khương Vũ tiếp tục hỏi: “Là do anh, hay bị người khác làm?”
Nét mặt Cừu Lệ dần dần trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm vào điện tâm đồ trên màn hình, giọng nói nén chặt, nói một chữ một: “Là do anh tự làm.”
Điện tâm đồ lập tức nhảy nhanh.
Đoạn Bác quay đầu lại: “Nói dối.”
Không cần anh ta nhắc nhở, Khương Vũ cũng có thể nhìn ra, tim người này đập giống như có mấy con ngựa đuổi theo vậy.
Cừu Lệ: …
Khương Vũ tiếp tục hỏi: “Là ai làm?”
“Là tự anh làm.”
Mà lúc này, không ngờ thế mà điện tâm đồ lại khôi phục tần suất bình thường.
Khương Vũ nhíu mày, hỏi Đoạn Bác: “Này là sao?”
“Hử? Là không nói dối đó, vừa nãy là ngoài ý muốn. Nếu không thì chị dâu nhỏ, chị hỏi thêm đi?”
“Hôm nay anh ngoại trừ đi dạo phố, có phải còn đi tới chỗ khác không, gặp những người khác không?”
Cừu Lệ: “Không có, chỉ đi dạo phố.”
Điện tâm đồ trên màn hình, bằng phẳng trước sau như một, không có nhịp tim đập nhanh nữa.
“Không thể chứ.” Đoạn Bác vỗ vỗ máy tính: “Không có lý do gì, cái máy phát hiện nói dối này là xịn lắm đó. Cho dù là tội phạm có năng lực phản trinh sát rất mạnh cũng không thể thoát được cái máy phát hiện nói dối này.”
Khương Vũ tiếp tục hỏi: “Không phải là anh đã làm chuyện gì trái pháp luật rồi chứ?”
Cừu Lệ: “Không có.”
Điện tâm đồ vẫn bằng phẳng như trước.
Khương Vũ: “Có phải cái máy này của cậu bị hư rồi đúng không?”
Đoạn Bác: “Không thể bị hư được, rõ ràng vừa nãy đều có phản ứng, hỏi thêm đi! Hỏi một vấn đề đánh thẳng vào tâm hồn!”
Khương Vũ hít sâu, đi tới đối diện Cừu Lệ, chống tay xuống bàn, cúi người, phong cảnh dưới cổ áo hiện rõ ra trước mắt anh.
Cô đi tới bên tai anh, hơi thở như lông chim khẽ vuốt qua lỗ tai anh, cô dùng giọng khàn khàn hấp dẫn, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn không?”
Hầu kết Cừu Lệ cuộn lên, giọng nói kìm nén rất nhỏ: “Không muốn.”
Điện tâm đồ nhảy nhanh lên, bùm bụp, bùm bụp.
Đoạn Bác tháo tai nghe xuống: “Nhìn đi, máy phát hiện nói dối không có vấn đề gì hết! Cho dù anh Lệ có thể thôi miên mọi chuyện, cũng không thể thoát khỏi máy phát hiện nói dối đâu!”
Khương Vũ nhíu mày, có lẽ là anh không có nói dối, thật sự là hôm nay chỉ đi dạo phố?
Cô cầm tay phải của anh, cẩn thận kiểm tra vết thương trên mu bàn tay: “Thật sự là tự anh bị bỏng hả?”
“Ừ, bởi vì em tới đây cho nên thử một tí, xem có đau hay không thôi.”
“Vậy thì đau không?”
“Đau…”
Cô tức giận thả tay anh ra: “Anh đã hứa với em một chuyện, mãi mãi không được làm như vậy nữa.”
“Sau này sẽ không đâu. Chị ơi, một lần cuối cùng này nữa thôi. Anh hứa.”
“Anh sẽ mãi mãi có một lần cuối cùng.”
“Chị cũng luôn yêu thương anh.”
Đi ra khỏi phòng tư vấn, Đoạn Bác tách ra khỏi hai người, gọi xe về trường học.
Khương Vũ và Cừu Lệ đang đi ở đầu ngỏ tắt vắng vẻ, cách đó không xa đang có lưu manh nốc rượu, nhếch nhác đi tới…
Cừu Lệ đưa cô trở về khách sạn.
Trong thang máy anh mới trút những kiềm chế mới nãy ra hết, anh kiểm soát được mà đặt cô lên tường, hôn lấy hôn để.
Khương Vũ vội vàng đáp lại, mở mắt ra thì nhìn thấy gương trong thang máy phản chiếu lại chính mình.
Trong gương, tay phải của anh ôm eo cô, tay phải trong gương, chắc là tay trái trong thực tế…
Bỗng nhiên Khương Vũ nghĩ tới cái gì đó, mạch suy nghĩ trong đầu đột nhiên đứt đoạn!
Lần đầu tiên nhìn thấy tay anh, là tay phải bị bỏng.
Nhưng mà lần đầu tiên anh nói dối, mãi cho đến khi chấm dứt phát hiện nói dối, cái tay mà cô thấy anh bị tàn thuốc đốt biến thành tay trái…
Không có lí do nào khác. Sau khi điện tâm đồ nhảy lần đầu tiên, mọi thứ mà cô thấy không phải là thế giới chân thật.
Anh khống chế được tần suất của điện tâm đồ, dùng tiết tấu để thôi miên cô lần thứ hai!
Cừu Lệ vẫn còn hôn cô thắm thiết, Khương Vũ nhẹ giọng nói: “Cừu Lệ, bây giờ em chỉ muốn làm một chuyện.”
“Em có thể làm gì anh cũng được.”
Đầu gối cô dùng sức đánh vào bụng anh, chàng trai kêu lên một tiếng.
“Đi chết đi!”
“…”