Triệu Thư Hằng cười he he nói: “Có việc, tóm lại lần này cảm ơn anh”.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn cái gì?”
Tôi không hiểu gì cả, Đồng An Chi đã đi vào phòng và ngồi xuống.
Tôi cũng không nói chuyện với Triệu Thư Hằng nữa, mà đi rót mấy chén trà nóng.
Đồng An Chi quan sát tôi một lúc, rồi mới như thở phào một hơi nói: “Phương Dương, muộn thế này tôi mới tới tìm cậu, cậu không trách tôi chứ?”
Tôi thầm đáp đương nhiên là không, nhưng có vài khúc mắc thì khó tránh, bởi ban đầu, tôi cứ ngỡ anh sẽ không đến.
Đương nhiên tôi không thể hiện ra ngoài, chỉ nói: “Không, dù gì tôi cũng vừa về mà”.
“Ha ha, Phương Dương, cậu đừng giả vờ nữa.
Tôi nhìn ra vẻ bực bội trêи mặt cậu rồi.
Thôi, nếu không phải thấy cậu và cái cô Ôn Hân đấy trò chuyện sôi nổi quá thì tôi đã xuất hiện lâu rồi”.
Dứt lời, ông ấy chỉ sang Triệu Thư Hằng nói: “Lần này, tôi lại bảo cậu ta sang đây, đúng như cậu nghĩ đấy, tôi có việc giao cho hai cậu làm đây”.
Nhìn vào ánh mắt của Đồng An Chi, tôi thầm thấy khổ.
Mẹ kiếp! Tôi vừa trải qua chiếu phiêu lưu thập tử nhất sinh trêи đảo hoang về, còn chưa thích nghi được với cuộc sống hiện tại thì đã có việc rồi.
Thế này chẳng phải ông ấy đang muốn lấy mạng tôi hay sao?
Nhưng nếu Đồng An Chi đã nói vậy, đương nhiên tôi không thể từ chối, đáp: “Được, anh Đồng nói đi”.
Đồng An Chi cười nói: “Chuyện là thế này.
Ba tháng trước, cậu và Triệu Thư Hằng đến công ty National bàn việc, còn nhớ không?”
“Có, đương nhiên là nhớ rồi”.
Nhắc đến chuyện này, tôi lập tức nghiêm mặt, thấy hơi khó hiểu không biết Đồng An Chi nhắc đến chuyện này làm gì.
Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng, nhưng anh ta cũng nhún vai đành chịu.
“Lần đó, các cậu vừa bàn việc xong, công ty bên Xiêng La đã có chuyện.
Vốn tôi định bảo hai cậu sang đó xử lý việc gấp, không chỉ có thể rèn luyện năng lực của hai cậu, mà còn có thể nâng cao tốc độ giải quyết vấn đề, giảm bớt tổn thất cho công ty.
Nào ngờ, hai cậu lại gặp nạn”.
Nói rồi, mặt Đồng An Chi cũng có vẻ khó coi: “Vì thế, tôi phải cử một người khác sang Xiêng La xử lý.
Khi tôi quay lại muốn tiếp tục đàm phán tiếp lại với công ty National, không ngờ giám đốc Lý của họ lại nói người phụ trách việc này là hai cậu.
Nếu muốn đàm phán sâu hơn về các điều kiện lúc trước thì được, nhưng nếu tôi có ý kiến gì khác thì buộc phải tìm hai cậu”.
“Chính vì thế, bây giờ tôi mới đành phải gác chuyện này sang một bên, nhưng kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho chúng ta.
Cho tới bây giờ, hai cậu vừa về, vì thế tôi muốn nhờ hai cậu ngày mai lại tới công ty National để gặp giám đốc Lý.
Cho tiện thì tôi cũng đã đến Thịnh Hải với các cậu”.
Lúc nói mấy lời này, hình như người Đồng An Chi run lên, có thể thấy sự biến đổi trong lòng ông ấy mãnh liệt tới mức nào.
Tôi khó hiểu hỏi: “Nhưng tôi nhớ là hợp đồng mà chúng ta đã ký với công ty National lúc đầu rất có lợi với chúng ta mà, tại sao bên mình lại muốn sửa đổi?”
Đồng An Chi cười đáp: “Không ngờ Đồng An Chi tôi một đời rạng danh, khi già vẫn bị người ta xỏ lá.
Đúng là điều kiện của công ty National rất phong phú, nhưng trong tập đoàn lại có vấn đề.
Người có tâm cơ muốn lợi dụng điều kiện mà chúng ta đã đàm phán xong để phá hoại nội bộ của Vọng Thiên.
Muốn thay dổi cục diện này, chúng ta không thể trì hoãn đàm phán với National quá lâu, nên chỉ có thể lựa chọn thay đổi điều khoản.
Dù chúng ta phải bỏ ra thêm một ít tiền, cũng phải diệt sạch lũ sâu mọt ấy!”.