Edit: Snow
Beta: Phượng Hoàng Đem Nướng
Tuy Cố Thanh khẩn trương nhưng cũng cảm giác được có chỗ không đúng, khó hiểu quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Chỉ liếc mắt một cái, Cố Thanh liền đen mặt.
"Điên bà nương, ngươi đang nhìn cái gì?"
"Nhìn thứ tốt, nhìn mỹ nhân!"
"Đẹp không?"
"Cũng tạm được! Đồ vật tuy rằng thập phần lạc hậu, nhưng hơn nhau ở chỗ thủ công thuần túy tự nhiên! Mỹ nhân cũng không ít, ngươi xem thiếu niên kia, môi hồng răng trắng, cười đến mặt đầy hoa đào, nếu không phải ngực hắn bằng phẳng, ta sẽ cho rằng hắn là nữ đó. Ngươi xem nam nhân kia, dáng người cường tráng, khẳng định rất khỏe mạnh, không biết đã mê hoặc bao nhiêu nữ nhân.
Mau nhìn nữ nhân kia, trước sau lồi lõm, một bên ngực so với nửa bên mông của ngươi còn to hơn.
Ai nha, cái tiểu oa nhi kia lớn lên thật xinh đẹp, nhìn thôi đã muốn đi lên hung hăng véo má một phen!
Vị thiếu nữ ở chỗ kia, tuy rằng ăn mặc khó coi một chút, nhưng mà mông rất lớn đấy. Ngươi biết không? Ngươi khẳng định không biết, nữ nhân mông lớn sinh đẻ rất tốt, so với mông nhỏ thì tỉ lệ khó sinh ít hơn nhiều.
Còn có... Ngao ngao... Ngươi làm gì mà véo ta..."
"Điên bà nương nhà ngươi thật không biết lựa lời!" Cố Thanh mặt đỏ lên, nếu không phải bị người nhìn, há lại chỉ véo bắp chân của nàng, trực tiếp bóp chặt cổ của nàng cho đến chết không phải tốt hơn sao?
Cố Phán Nhi dựng thẳng lông mày: "Ta như thế nào lại không lựa lời?"
Cố Thanh gầm nhẹ: "Bị nhiều người nhìn như vậy, ngươi cũng không sợ mất mặt!"
Cố Phán Nhi chớp chớp mắt nhìn hắn, lại hướng bốn phía chớp chớp mắt, một khắc trước biểu tình còn có chút ngốc mạnh đáng yêu, ngay sau đó liền cau mày quắc mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn, không cần mua bán đồ hả?!"
Mọi người dậm chân, đồng thời nhìn lại đây, âm thanh thổn thức lên.
Cố Thanh che mặt, xấu hổ đến tai đều đỏ lên, hận không được tìm khe hở nào chui vào.
Ngược lại Cố Phán Nhi không phát giác gì, lông mày dựng thẳng lên: "Chưa thấy qua mỹ nữ sao!?"
Hay cho một tiểu phụ không biết xấu hổ!
Hay cho một người đàn bà chanh chua!
Hay cho một xấu phụ không biết rõ mình!
Không biết nhi lang nhà ai, thế nhưng lại xui xẻo như vậy, cưới một tức phụ vừa đen vừa gầy vừa lưu manh lại còn đanh đá, thực là sốt ruột thay thiếu niên kia. Nhìn bộ dạng muốn nổi đóa của nhi lang, chắc nhà của hắn đã bị quấy nhiễu không ít.
Nghe tiếng nghị luận xung quanh, Cố Thanh chỉ cảm thấy mặt mũi bị vứt xuống đường, thật là không còn mặt mũi để gặp người.
Cố Thanh yên lặng di chuyển về phía sau, ý đồ muốn từ trong đám người chạy đi, Cố Phán Nhi mặt mỉm cười chân nhẹ bước, ngăn ở sau lưng Cố Thanh. Cố Thanh vừa lui nửa bước, bờ mông liền đụng phải chân Cố Phán Nhi, bất đắc dĩ ngừng lại.
Điên bà nương ngươi muốn làm gì? Cố Thanh phẫn nộ liếc mắt một cái.
Cố Phán Nhi hơi hơi mỉm cười: "Tiểu tướng công, có nạn cùng chịu!"
Trước mặt mọi người! Dù Cố Thanh tự xưng là nhã nhặn, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được nữa rất muốn nổi điên.
"Đừng chỉ xem mà không mua a! Bán gà rừng, thỏ rừng đây, gà rừng ba mươi văn một con, thỏ rừng sáu mươi văn một con, lại mập lại có thịt, mua đi nào!" Cố Phán Nhi đoán chừng cũng nhìn ra tiểu tướng công nhà mình đang tức giận, xoay chuyển sang bán thịt, miệng gào thét, nhưng tròng mắt lại lưu chuyển trên người đám người đang đi trên đường.
Tầm mắt dừng lại trên người một thanh y công tử quần áo mới tinh, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, nàng cười hắc hắc, tiến lên một tay nắm lấy thanh y công tử tóm đi qua.
Tùy tùng của thanh y công tử kinh hô, tiến lên ngăn trở: "Công tử."
Cố Phán Nhi duỗi tay đẩy một cái, hai gã tùy tùng ngã vào trong đám người, nàng cười tủm tỉm nói với thanh y công tử: "Vị công tử này sắc mặt tái nhợt, cả người vị thuốc rất nồng, nhìn qua đã biết là quanh năm đều uống thuốc. Đều nói thuốc ba phần là độc, những thuốc bổ ít uống lại thì tốt hơn! Không bằng công tử mua hai con gà rừng này trở về hầm gà rừng với nấm, ăn ngon lại có dinh dưỡng, thịt thỏ cũng không tệ, rất tốt cho thận, mấy cái này rất thích hợp cho công tử."
Chủ tớ ba người đều choáng váng, tiểu phụ nhân này khí lực thật lớn!
"Thế nào, muốn mua hay không, chỉ còn lại có ba con thôi! Qua thôn này cũng không còn chỗ nào bán nữa đâu, phải biết rằng đây là thú săn trong Táng Thần Sơn đấy. Tuy rằng ta là người rất thẹn thùng cũng rất trung hậu, nhưng nhìn ngươi giống y chang cái ấm sắc thuốc, ta không nhịn được nên mới nói với ngươi, ăn nhiều cơm so với ăn nhiều dược tốt hơn!"
Bị người vây xem, thanh y công tử đỏ mặt, lại bị Cố Phán Nhi nói như cái ấm sắc thuốc, trên mặt xanh hồng một mảnh.
Hai tùy tùng thật vất vả mới lướt qua được đám người, chật vật ngăn cản ở phía trước công tử nhà mình, phẫn nộ trừng Cố Phán Nhi.
Một tùy tùng quát: "Phụ nhân vô tri, dám vô lễ với công tử nhà ta!"
Hai tùy tùng cùng lên tiếng: "Người đàn bà chanh chua, nữ nhân điên!"
Cố Phán Nhi cũng không giận, cười tủm tỉm nói: "Ta cũng không có nói sai, công tử nhà các ngươi được gọi là bệnh nhà giàu, thân thể giống như cái sàng, cho dù là nhân sâm tổ yến cũng ăn không vào. Không bằng ngày thường rèn luyện thân thể nhiều một chút, tỷ như lên núi bắt chim xuống đất cày ruộng, mỗi bữa ăn nên ăn lương thực phụ, hơn nữa nên ăn các món ăn dân dã." Cố Phán Nhi vừa cầm gà rừng và thỏ rừng vừa giơ lên."Không quá ba tháng, thân thể nhất định sẽ tốt hơn bây giờ nhiều."
Hai tùy tùng rõ ràng rất để ý đến thân thể của thanh y công tử nên nghe được Cố Phán Nhi nói như vậy, lập tức do dự.
"Công tử, nếu không..."
Thanh y công tử rất ghét bỏ thân thể ốm yếu bất kham của mình, thế nhưng bị Cố Phán Nhi từ trong đám người thấy được, mất thể diện, một bên cảm thấy Cố Phán Nhi là vì muốn bán mấy thứ đó đi, nên mới nói như vậy. Một bên cũng muốn tin tưởng Cố Phán Nhi.
"Vậy thì như thế nào? Dã vật nơi nào chả có, bổn công tử không phải nhất định phải mua của ngươi."
Cố Phán Nhi mỉm cười, lần nữa duỗi tay, kéo thanh y công tử qua một chút, thấp giọng nói: "Ngươi chính xác không cần phải mua của ta, cũng không biết thể diện của ngươi quan trọng hay là hơn một trăm văn tiền quan trọng! Dù sao nếu ngươi không mua của ta, ta cũng sẽ rất vui lòng giúp ngươi rời khỏi đám người này." Cố Phán Nhi chuyển tay tóm lấy đai lưng của thanh y công tử, bộ dạng nhẹ nhõm.
Thanh y công tử đầy người mồ hôi lạnh cả kinh, tiểu phụ nhân này có ý tứ là...
Nếu không mua đồ của nàng, nàng sẽ xách hắn ném văng ra? Hoặc là kéo đai lưng của hắn?!
Thật là một phụ nhân đáng sợ!
"Gà rừng hầm nấm nghe cũng không tồi, thỏ thoạt nhìn cũng không tệ lắm!" Thanh y công tử nhanh chóng mở miệng, giả bộ như trấn định, vẻ mặt mỉm cười, nhưng âm thanh đã bán rẻ bản thân hắn: "Đại Phú, mau trả tiền cho vị đại tỷ này đi."
Tùy tùng được gọi là Đại Phú phát hiện phụ nhân bán con mồi này tay đặt trên eo công tử nhà mình, đang muốn mở miệng quát bảo ngưng lại, nghe công tử nhà mình âm thanh rống lên hơi run run, lập tức liền có chút không bình tĩnh, vội vàng đem túi tiền rút ra, nhặt ra nửa lạng bạc vụn đưa tới.
"Đại tỷ à, cho, cho ngươi tiền, mau buông công tử nhà ta ra." Công tử đáng thương, lại bị một cái xấu phụ vừa đen vừa gầy quê mùa phi lễ rồi.
Cố Phán Nhi tiếp nhận bạc, đặt trong tay ước lượng một chút, hỏi: "Cái này là bao nhiêu tiền?"
Đại Phú vẻ mặt khẩn trương nhìn công tử nhà mình, vội vàng trả lời: "Nửa lượng bạc."
"Nửa lượng bạc là bao nhiêu văn tiền?"
"Năm trăm văn!"
Cố Phán Nhi trầm tư một lúc, tiểu tướng công nói ba con mồi này tối đa chỉ có thể bán một trăm hai mươi văn, nói như vậy là tiện nghi cho nàng rồi?
Một tùy tùng khác thấy Cố Phán Nhi trầm mặc, một tay cầm bạc tay kia còn nắm chặt đai lưng công tử, lập tức liền nóng nảy hẳn lên, tranh thủ thời gian giật giật ống tay áo Đại Phú: "Nếu không cho nàng nhiều thêm chút? Trước tiên đem công tử cứu trở về rồi hãy nói."
... ...