Cô ở trong chăn tinh thần sợ hãi tột độ
- trời ơi . lạy chúa . Đừng mà ... không ... không thể mà ... Bình tĩnh lại mày là ai - cái điệp khúc than trời trách đất lặp lại đều đặn cho đến lúc nó ngủ say . Phải là do chiếc giường này quá mềm mại hay là vì nó đã bước lên trên con đường định mệnh, con đường định mệnh này rất khó khăn với cô nên cô đang giữ sức để tiếp tục bước những bước tiếp. Hắn bước ra, trên người còn đọng nước, mái tóc ướt rũ xuống. Những giọt nước chảy từ mái tóc xuống mặt, xuống cổ và cơ thể hắn. Hắn không mặc áo và đó đã là một người thói quen muôn thuở. Hắn nhìn cô, một ánh nhìn bình thản , lạnh lùng hay là cái nhìn từ trái tim hắn muốn. Hắn không biết. Hắn chỉ nhìn. Nhìn người con gái đang yên giấc trên chiếc giường với ga màu trắng. Người đầu tiên được vào phòng hắn, ngủ trên giường hắn, được hắn vác như bao tải. Đã quá lâu rồi hắn không biết đến việc quan tâm người khác chỉ trừ một người. Và giờ đây, liệu cô có thể làm trái tim hắn đập lại, làm cho hắn biết cảm giác yêu thương người khác và được người khác yêu thương. Liệu số phận có cho cô được thực hiện điều đó. Mái tóc như mời gọi hắn vuốt ve , làn da trắng mịn màng làm kích thích bất kì ai, hàng mi cong vút nhắm lại, ẩn chứa dưới hàng mi đó là một đôi mắt hút hồn, cái mũi cao thanh tú và.. đôi môi anh đào, màu của hoa anh đào vào buổi sáng sớm khi còn đọng lại trên đó những giọt sương mỏng. Tất cả đều hoàn mĩ đến tuyệt đối. Vẻ đẹp của cô không thể diễn tả được. Hàn Mặc Phong trong vô thức, không lý trí của một kẻ không gần nữ sắc lại nổi lên một ham muốn. Một ham muốn được đặt lên đôi môi người con gái ấy một nụ hôn. Không thể chờ đợi lâu hơn, hắn cúi xuống, hôn lên môi cô, như người ta nói. Đứng trước một người con gái thì người đàn ông không đơn thuần là chỉ muốn nắm tay, ôm mà sau đó họ sẽ muốn nhiều hơn nữa. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng giờ thì đã trở nên nồng cháy, bản chất ham muốn của một kẻ chinh phục như Hàn Mặc Phong muốn có một nụ hôn sâu, mãn liệt. Một ham muốn kích thích trong hắn, sự kích thích cuồng si là từ cô đem lại hay là từ đôi môi đó đã dụ dỗ hắn. Nếu như không thấy sự khó chịu trong giấc ngủ ,hắn đã không tha cho cô. Không bao giờ. Hàn Mặc Phong luyến tiếc rời khỏi môi lưỡi đầy mê hoặc. Căn phòng của hắn, một căn phòng cô đơn, cô đơn khi chỉ có một mình hắn. Tất cả đối với hắn đều là sự đơn độc ,đơn độc đúng chất của một con sói. Và chiếc giường này cũng vậy, hắn đơn độc trong giấc ngủ ,trong cuộc sống và đôi lúc hắn đã cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Đó là quá khứ. Nhưng sau này, có lẽ đối với hắn đơn độc là hai từ không thể nào thiếu. Giờ đây, trên chiếc giường của hắn trong suốt năm chỉ có một mình đã có sự hiện thân của một người con gái làm cho hắn nảy sinh những dục vọng của một thằng đàn ông. Phải chăng, cô là định mệnh của cuộc đời hắn mà thượng đế tối cao đã ban đến. Hàn Mặc Phong nằm xuống bên cạnh, vuốt mái tóc và cảm nhận mùi hương thơm nhẹ nhàng của cô. Bỗng. Trần Bảo Nhi trở mình, quay người đối diện với hắn. Một cự ly gần để hắn và nó có thể cảm thấy nhịp tim và hơi thở của nhau
- Có phải việc đưa em về đây là một sự lựa chọn đúng. Trái tim tôi đã đập sau những ngày nó chết. Có phải là do em. Tôi không biết cảm giác lúc này. Có thể là tình yêu nhưng cũng có một thể chỉ là sự rung động tạm thời
hắn nói rồi nhẹ nâng đầu cô gối lên cánh tay vững chắc của mình, hôn nhẹ lên vầng trán trắng hồnggần giờ sáng
- Đừng mà! Đừng... thả tôi ra.... Đừng xô... tôi ..xuống ...nước.... đừng.... đừng.... mà...- cô hét lên trong một khoảng không tù túng của giấc mơ đáng sợ. Trên vầng trán, những giọt mồ hôi cứ thi nhau chảy xuống, hai tay không ngừng cự quậy trong vòng tay hắn . Hàn Mặc Phong nhíu mày tỉnh giấc nhìn cô vẫn đang chìm trong cơn ác mộng vô tận. Bất ngờ, hắn xoay người đè lên người cô, hai tay cố định lấy hai tay đang ra sức vùng vẫy. Cái đầu vẫn không ngừng lắc và dường như còn mạnh hơn trước
- Đừng mà.... a....cứu... cứu... tôi....Trần Bảo Nhi
la hét và một giây phút đã tắt hẳn khi....một đôi môi đã phủ lên đôi môi đẹp đẽ và ôm chặt lấy cô