“Tôi cũng dùng nó làm nhạc chuông.” Đồng Miên Miên nhỏ giọng nhìn Hoắc Từ Minh khó hiểu.
Anh quay lưng đi trước mặt cô, lạnh lùng trả lời. “Có ai trên thế giới này cấm tôi và em không được dùng chung một bản nhạc chuông điện thoại sao, Đồng Miên Miên.”
Không phải! Ý của cô hoàn toàn không phải như Hoắc Từ Minh nghĩ. Mà là một người cao ngạo như anh ta, một người mở mắt ra là nhìn người khác như muốn ăn tươi nuốt sống đó… Lại có thể đặt một bản nhạc chuông ngôn tình? Hoắc Từ Minh thật sự ổn khi để người ngoài nghe thấy âm thanh ấy khi mang bên người ư, thật đáng kinh ngạc đó nha.
“Em thay đồ, chuẩn bị ra ngoài một lát.” Hoắc Từ Minh một lúc sau ra khỏi phòng, anh đã thay một bộ đồ công sở đi làm thường ngày thành áo sơ mi và quần âu sơ vin rất gọn gàng. Những lúc như này Hoắc Từ Minh trông trẻ trung hơn rất nhiều.
Đồng Miên Miên ngơ ngác hơi nghiêng đầu hỏi Hoắc Từ Minh. “Tôi không ăn được đồ bên ngoài nữa, rất khó ngửi.”
Anh nhếch mép nhìn cô cười cợt. “Ai nói đưa em đi ăn?”
Đồng Miên Miên ngắn tũn mặt lại trong giây lát, phải! Là cô ảo tưởng được chưa, hy vọng gì ở cái tên xấu xa như Hoắc Từ Minh chứ, anh ta nhất định lại đưa cô đến lớp học nào nữa cho xem.
Uể oải đi về phòng thay một chiếc váy thoải mái kiểu cách dã ngoại, Đồng Miên Miên ra khỏi phòng thì được người của Hoắc Từ Minh hộ tống ra tận xe, bởi anh đã ra ngoài đợi cô trước rồi!
Chiếc xe chạy êm ả trên cung đường dài, Hoắc Từ Minh có tay lái xe rất lụa, tốc độ không quá nhanh nhưng khiến người khác yên tâm, hơn nữa bất cứ chướng ngại vật nào khi gần đến nơi anh đều cho xe đi chậm lại, sợ làm Đồng Miên Miên giật mình, quan trọng hơn là ảnh hưởng tới con anh còn đang trong bụng cô.
“Hoắc Từ Minh, nhà còn thiếu gì sao?” Đứng trước siêu thị lớn, Đồng Miên Miên nhạt nhẽo hỏi người đàn ông bên cạnh.
Anh ôn nhu ôm eo cô tiến vào trong siêu thị. “Không thiếu. Muốn em thoải mái.”
Bao nhiêu năm qua khi Đồng Miên Miên vẫn còn là vợ của Mặc Thưởng, Hoắc Từ Minh có nghe qua Thẩm Vũ từng nói cô rất tiết kiệm tiền, mỗi lần Thẩm Vũ rủ Đồng Miên Miên đi mua sắm, cô đều muốn tới siêu thị chứ không muốn đi khu mua sắm thương mại đắt tiền. Bản thân cô khi đi mua sắm ở siêu thị còn mua được rất nhiều đồ hay ho, tâm trạng thoải mái và thích thú, không giống như lúc đi cùng Thẩm Vũ muốn tiết kiệm tiền cho Mặc Thưởng mà không động tay mua sắm.
“Em thích gì, cứ lấy.” Hoắc Từ Minh đi phía sau Đồng Miên Miên, mắt đảo quanh siêu thị một lượt rồi nói với cô.
Hiếm khi thấy Hoắc Từ Minh rảnh rỗi đưa mình đi chơi như này, trong lòng Đồng Miên Miên cũng vui vẻ, đã lâu rồi cô không được đẩy xe đi chọn đồ ở siêu thị, hôm nay phải thỏa mãn mới được.
Đẩy xe tới đẩy xe lui ở mấy gian hàng nhỏ, Đồng Miên Miên thấy cái gì đẹp mắt là mua không cần để ý giá cả. Đồ ở đây đều rẻ, huống hồ người trả tiền không phải là cô.
Từng bước chậm rãi theo sau Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh ban đầu lông mày chau không duỗi, cứ nghĩ không hiểu Đồng Miên Miên mua những món đồ vô dụng kia để làm gì, nhưng thấy con người nóng tính bình thường hay thấy của cô thay bằng biểu cảm tung tăng như một thiếu nữ, Hoắc Từ Minh không nhịn được giương cao khóe miệng hứng thú đến mấy lần.
Mua sắm xong, Đồng Miên Miên chủ động nói với Hoắc Từ Minh muốn tới quán karaoke, lâu rồi cô không lui tới nơi náo nhiệt.
Anh nhìn cô có ý khinh thường, bằng tuổi này bọn họ đến bar giải sầu, Đồng Miên Miên lại nghĩ quán karaoke đã là chốn mua vui?
“Hoắc Từ Minh, anh muốn hát bài gì không?” Đồng Miên Miên vui vẻ chọn bài hát, không quên hỏi Hoắc Từ Minh ngồi ngay sau mình.
Trong phòng hát bình dân mà Đồng Miên Miên dẫn Hoắc Từ Minh đến này có mấy chỗ bóng đèn đã bị hư không bật sáng được. Hoắc Từ Minh mặt mày cau có, trước khi ngồi xuống ghế cũng phải lau chùi kĩ lưỡng. “Tôi nghe em hát.” Anh lạnh nhạt.
Đồng Miên Miên cảm nhận được không khí gượng ép, cô lo Hoắc Từ Minh lôi cô ra khỏi đây vì ẩm thấp và tối tăm, chủ động thắp mấy ngọn nến màu mà mình đã mua được ở siêu thị lên đặt trên bàn.
Phòng karaoke được điểm cộng là cách âm rất tốt, khi âm nhạc vang lên rất khiến người khác hòa mình vào trong.
Bài hát này… Hoắc Từ Minh ngẩng đầu, chân mày hơi giãn ra nhìn Đồng Miên Miên cầm mic chăm chú nhìn màn hình lớn, cô của bây giờ sao lại có sức hút đến vậy.
Cô khẽ cất giọng ngọt ngào, hàng mi lay động giữa ánh sáng mờ ảo.
“Em yêu anh, em rất yêu anh, cho đến khi ngày tàn nắng tắt, cho đến khi sao sáng nhạt dần. Hãy nắm chặt tay em cho dù năm tháng trôi có qua, em yêu anh, hãy ôm em trong vòng tay của anh nhé.”
Là giai điệu ngọt ngào của bài hát Song For You mà cả cô và anh đều đặt nhạc chuông…
Đồng Miên Miên vừa hát vừa mỉm cười như chính bản thân mình là nữ chính của bài hát.
“Đối với anh, đối với anh em là gì nhỉ? Đó là điều em luôn nghĩ đến ngay cả khi chìm vào giấc ngủ.”
“Đối với anh, đối với anh em chính là mùa xuân, một mùa xuân ấm áp ôm trọn lấy anh.”
Căn phòng chợt vọng tới giọng nam trầm ấm, âm thanh gợi tới mùa xuân, gợi tới một ngọt lửa len lỏi cuối đông đẹp đẽ. Đồng Miên Miên sững lại quay về phía sau, Hoắc Từ Minh cầm chiếc mic còn lại, ôn nhu cất giọng hát cùng cô, cô không ngờ khi hát Hoắc Từ Minh lại có bộ dạng mê người đến thế… Đồng Miên Miên nghi ngờ về tất cả ưu điểm của anh, có phải ông trời hơi thiên vị rồi không? Hoắc Từ Minh anh có thể làm được tất cả những điều người thường không thể.
Từ mặt đến cơ thể Đồng Miên Miên đều nóng rực, cô nhìn Hoắc Từ Minh ngưỡng mộ, rồi lại kì bí hơn, tiếp tục hát cho hết Song For You cùng anh.
Anh tiến đến nơi cô, hai người đối mắt, anh hơi có ý cười hát tiếp.
Hoắc Từ Minh: “Bởi vì có em…”
Đồng Miên Miên: “Là điều hạnh phúc…”
Hoắc Từ Minh: “Bởi vì có em…”
Đồng Miên Miên: “Em luôn tươi cười…”
Hoắc Từ Minh: “Bởi vì có em cuộc sống của anh trở nên ý nghĩa.”
Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhìn cô thâm tình.
Cô cầm mic: “Chỉ cần thấy anh, trái tim em sẽ trở nên rạng rỡ.”
Hoắc Từ Minh: “Anh mong rằng chúng ta sẽ mãi thuộc về nhau. Và hãy là vì sao tỏa sáng của riêng mình anh nhé!”
Bài hát còn chưa qua nửa, hai chiếc mic đều được hạ xuống từ bao giờ. Hoắc Từ Minh giữ lấy đầu cô, một tay ôm eo Đồng Miên Miên, cúi đầu hôn cô đầy bất ngờ.
Đồng Miên Miên có chút mơ màng, cô không kiểm soát được cảm xúc nữa, đột nhiên giây phút này chỉ muốn lại gần Hoắc Từ Minh nhiều hơn, muốn cùng người đàn ông này hạnh phúc như lời bài hát mà cô vẫn luôn yêu thích, quên cả phản kháng.
Cô đưa tay ôm chặt tấm lưng vững chắc của Hoắc Từ Minh, hệt như cổ vũ Hoắc Từ Minh vậy, đáp trả lại nụ hôn của anh một cách cuồng nhiệt.
“Đồng Miên Miên?” Anh thở gấp gáp dứt môi cô, mày hơi nhíu lại không dám tin vào mắt mình.
“Hoắc Từ Minh…” Đồng Miên Miên nhẹ giọng, ngón tay trắng ngần lướt qua bờ môi anh khiêu gợi, tiếp tục kiễng chân hôn Hoắc Từ Minh.