"Hủy Hủy, ôm anh đi"_Ngạn Niên bất nhiên gọi tên cô vô cùng thân mật, trong một căn phòng rộng rãi.
Bạch Dạ Hủy theo bản năng ngồi lên giường, rồi ôm hắn, như đang truyền hơi ấm sang cho hắn..cô sưởi ấm thân thể hắn.
Ngạn Niên cảm nhận rất rõ sự đập nhanh của trái tim cô, hắn tiếp tục nói:"Hủy Hủy, nói yêu anh đi?"
"Anh có đòi hỏi quá nhiều không?"
"Anh thấy rất ít mà".
"Không nói đâu, rất sến sẫm".
"Vậy là em có yêu anh".
"Ừm".
Ngạn Niên định vươn người hôn vào má Bạch Dạ Hủy thì tiếng chuông điện thoại của Bạch Dạ Hủy vang lên, cô nàng lấy trong túi ra:"Nhan Nhan, gọi mình có việc gì?"
"Định hẹn cậu tối nay đến nhà mình ăn cơm".
"Nhà cậu hay nhà của Nam Thiên Tước? "
"À, ừ thì của anh ấy".
Bạch Dạ Hủy cười mím môi:"Hai người tiến triển có vẻ nhanh hơn mình nghĩ".
"Có sao?"_Hồng Tịch Nhan bên kia đầu dây đàn được sự chăm sóc tận tình từ Nam Thiên Tước, anh đang massage lưng cho Hồng Tịch Nhan, lâu lâu còn dở trò lưu manh với cô.
"Còn cậu thì sao, Ngại Niên vẫn còn theo đuổi cậu chứ?"
Ngạn Niên nghe thấy, chen vào:"Đã theo đuổi thành công, và không ăn một kim tim nào cả".
"Cậu đang ở cùng hắn sao?"
"Đúng vậy, hắn bị bệnh nên đến thăm".
"Ái chà chà, lo lắng cho người ta sao? Bạn tôi ơi, cậu cũng có ngày vướng vào ái tình của hắn sao?"
"....."_Bạch Dạ Hủy ngượng ra mặt:"Vậy nha, tối gặp".
"Cậu ngượng kìa".
Bạch Dạ Hủy tắt máy, để cho Hồng Tịch Nhan một sự buồn chồi đáng có.