Ngạn Niên nghe cô nói vậy, cũng thấy có lí, tuy lần nào tỏ tình Bạch Dạ Hủy cũng có thái độ lạnh nhạt với hắn, nhưng mà vẫn chấp nhận cho hắn theo đuổi, điều đó chứng minh, Bạch Dạ Hủy đang dần chấp nhận hắn.
Ngạn Niên đứng dậy:"Cảm ơn cô, bây giờ tôi phải đi tìm cô ấy".
"Ừ".
Sau khi Ngạn Niên rời khỏi, Nam Thiên Tước mới nhích lại gần cô:"Phu nhân, khi nãy được nói chuyện với trai đẹp có cảm giác thế nào?"
"Ừm, rất thỏa mãn ".
Nam Thiên Tước cười lớn, đè cô xuống ghế, hai tay chóng xuống chặn không cho cô đi, mắt đối mắt nhìn cô:"Vậy là anh không đủ đẹp để em nhìn sao?"
Nhận thấy cô đã nói sai, liền xin tha:"Anh đủ đẹp rồi. Đẹp nhất trong mắt em, đừng ăn thịt em, nha, nha nha?"
Nhưng mà. Nam Thiên Tước cố ý như không nghe, hạ thấp người, tay nâng cằm cô lên, đặt lên một nụ hôn say đắm.
------Bệnh Viện-----
Mấy phút sau đó, Ngạn Niên có mặt tại bệnh viện, hắn biết rõ Bạch Dạ Hủy làm việc ở tầng nào, khoa nào.
Nhanh chóng đi tìm cô nàng ngay, đứng trước cửa phòng, Ngạn Niên chỉnh chu lại quần áo, sau đó giả vờ bệnh.
Gương mặt diễn sâu như thật vậy?
Không trách, hắn nên đi làm diễn viên.
- cốc cốc....
Bạch Dạ Hủy đang khám bệnh nhân cuối cùng, nhưng không quên nói:"Vào đi".
Có được sự cho phép, Ngạn Niên mở cửa đi vào, Bạch Dạ Hủy tất nhiên sẽ nhìn ngay, nhưng không nói gì. Khám xong cho bệnh nhân kia, kê thuốc, bệnh nhân đi khỏi, Ngạn Niên ngồi vào ghế.
Bạch Dạ Hủy cau mày:"Đến đây làm gì?".
"Khám bệnh".
"Anh có bệnh sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng là người mà".
Bạch Dạ Hủy bĩu lộ thái độ chê bai:"Chắc mắc bệnh trăng hoa?".
"Không có"_Ngạn Niên kiên định:"Tôi mắc một căn bệnh mà chỉ có em mới có thể chữa trị được".
"Nặng như vậy luôn sao?"
"Đúng, bệnh của anh phải có em chữa mới hết".
"Bệnh gì nói ra nghe xem".
"Say nắng em, còn kèm theo bệnh tim đập nhanh mỗi lần ngắm crush".