Ninh Tuyết thấy anh im lặng liền tiếp tục lên tiếng:
- Nếu anh không đi, tôi ở trong này luôn.
- Được rồi. Tôi mua giúp em.
Cố Cảnh Phong hết cách đành thỏa hiệp. Ninh Tuyết được nước liền lấn tới:
- Tiện thể, anh mua hộ tôi một cái quần nhỏ nữa. Lúc nãy nó bị bẩn rồi.
Cố Cảnh Phong nghiến răng: " Được lắm, để xem khi em khỏi tôi sẽ xử lí em như nào! "
...
Cố Cảnh Phong đi đến trung tâm thương mại, hỏi đường đến nơi bán đồ phụ nữ. Anh rón ra rón rén, vừa đi vừa che mặt vì sợ bị người khác phát hiện. Cô bán hàng thấy khách đến liền tươi cười chào đón:
- Chào anh, xin hỏi anh cần mua gì ạ?
- Khụ... Cô giúp tôi lấy thứ đó!
Cô bán hàng ngơ ngác hỏi lại:
- Anh có thể nói rõ hơn không?
Mặt Cố Cảnh Phong lúc này đã hơi ửng đỏ, anh nhỏ giọng:
- Là thứ mà phụ nữ cần dùng mỗi khi đến tháng.
- À, là băng vệ sinh. Anh đợi chút, tôi đi lấy cho anh.
Cô bán hàng vừa đi lấy đồ vừa cười tủm tỉm. Xem ra anh chàng là lần đầu đi mua thứ này a!
Cố Cảnh Phong cầm trên tay bịch băng vệ sinh tặng kèm quần nhỏ, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Ấy vậy mà cô bán hàng còn to giọng:
- Là vật tặng kèm. Chất liệu cotton, mặt rất thoải mái.
Cố Cảnh Phong nhanh chóng thanh toán rồi rời khỏi.
...
Ninh Tuyết cầm trong tay quần nhỏ hình dâu tây mà anh đưa. Cô cười to:
- Haha, không ngờ Cố tổng kêu ngạo lại thích loại đáng yêu như này!
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Ninh Tuyết liền bắt gặp gương mặt lạnh băng của Cố Cảnh Phong. Cô rùng mình, trực giác cho biết có chuyện không hay sắp xảy ra.
Cố Cảnh Phong không nói nhiều lời, trực tiếp ôm cô ngã lên giường, điên cuồng gặm nhắm ngực và cổ cô. Ninh Tuyết âm thầm than vãn: Đàn ông không được thỏa mãn dục vọng tốt nhất là không nên đụng vào!
...
Sáng sớm, Cố Cảnh Phong nhìn thân ảnh nhỏ bên cạnh khắp người toàn vết xanh tím, anh hơi áy náy liền hỏi cô:
- Đau không?
- Có ai cắn anh cả đêm mà anh không đau không?
Cố Cảnh Phong im lặng trong giây lát, đột nhiên anh sực nhớ đến chuyện hôm qua liền hỏi cô:
- Em nói tuần này có hẹn với bạn trai cơ mà, sao hôm qua lại đến quán bar?
- Tôi bị hắn ta lừa gạt rồi. Hắn đã có vợ con mà vẫn nói lời yêu tôi. Khốn khiếp!
Trong lòng Cố Cảnh Phong nổi lên một trận vui sướng, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng:
- Vậy nên em buồn đến mức đến quán bar giải sầu sao?
- Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi buồn? Tôi chỉ tiếc vạn anh ta mượn tôi mà không trả thôi. Tôi đến quán bar uống rượu cho đỡ tức!
Cố Cảnh Phong nở một nụ cười thật tươi. Tốt quá, lần này anh nhất định sẽ không để cô rơi vào tay người khác!