Thượng Quan Dạ nhìn đến chỗ cô đang ngồi, sắc mặt của Hiểu Trình đã trắng bệch ra hẳn.
Thượng Quan phu nhân từ từ cầm cặp nhẫn đưa lên trước mặt anh, một cách là để thúc dục Dạ trao nhẫn, còn một cách là muốn cảnh cáo Hiểu Trình rằng Dạ mãi mãi không thuộc cô.
" Dạ, con mau trao nhẫn cho Tranh nhi đi !"
Một tổng tài lạnh lùng bá đạo như anh từ lúc nào lại khuất phục trước mặt mẹ mình mà không bảo vệ được người mình yêu chứ.
Phụ thuộc đối với anh không bao giờ có hai từ này trong từ điển. Chỉ có Nhan Hiểu Trình mới là cả thế giới của anh, còn mẹ chỉ là đứng đằng sau dõi theo cuộc sống của anh.
" Mẹ à...!" Dạ chưa kịp nói gì, đã thấy A Trình rời ghế đứng dậy khỏi ghế. Nước mắt cô lấm lem cả khuôn mặt nhưng lại có dấu vết bị lau đi.
Hiểu Trình bước lên muốn nói gì đó thì bị Hạ Kỳ kéo lại. Sắc mặt hắn không có gì là vui vẻ mà cũng chẳng buồn bã gì.
Hắn không biết tại sao hắn lại kéo cô lại, trong lòng vốn dĩ không muốn cô bước lên đó để rồi lại quay về với Dạ.
Từ bao giờ mà hắn lại biến thành một người như vậy.
Thượng Quan Dạ nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Kỳ với một ánh mắt khó chịu. Anh không biết hắn định làm gì ?
Hiểu Trình cố dãy dụa thoát ra khỏi bàn tay hắn, nhưng sức lực của cô lại không hề hấn gì với bàn tay thô xương kia.
" Hạ Kỳ, bỏ tay ra. "
Hắn vẫn một bộ mặt lạnh nhìn về phía Dạ và Thượng Quan phu nhân.
Bà ấy nhìn Hiểu Trình với một vẻ không ưa mắt, chưa gì đã cười nhạo rồi khoanh tay thoải mái mà chế giễu bản thân cô.
" Loại phụ nữ không biết xấu hổ, đã níu giữ mê hoặc con trai tôi rồi còn không thỏa mãn bây giờ còn đến lượt Hạ Kỳ. Ha...hay cho đồ đê tiện nhà cô. "
" Mẹ thôi đi." Dạ hét lớn lên. Trong ánh mắt tức giận chứa đầy gân đỏ, ngay cả khuôn mặt cũng tối tăm đằm đằm sát khí.
Anh không ngờ ngay cả người mẹ mà anh tôn kính lại có thể buông ra những lời nói như vậy với người phụ nữ của mình.
Bị anh quát lớn làm bà vừa đau lòng đến nỗi đứng không vững nữa, Giang Tranh lo lắng liền chạy tới đỡ lấy bà.
Giọng bà run rẩy thều thào vài tiếng " Con... con quát mẹ chỉ vì cô ta. "
Anh im lặng không nói gì mà một mạch đi xuống chỗ Hạ Kỳ, ánh mắt Dạ thật đáng sợ nhìn thẳng vào mặt hắn. Nhưng Hạ Kỳ hắn hôm nay ít nhất cũng vượt qua rào cản mạnh mẽ cướp cô về.
Bàn tay thô xương của anh mạnh bạo giật bàn tay Hiểu Trình ra khỏi Hạ Kỳ rồi dùng lực đưa cô ra sau lưng mình.
Hắn đã vượt qua giới hạn, dám động tay đến người phụ nữ của anh.
" Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng bao giờ vượt quá giới hạn với cô ấy. "
" Phải, cậu đã từng nói. Ha... nhưng người làm cô ấy khóc, người làm cô ấy đau lòng là cậu và người nhà cậu. Thì tại sao tôi không thể mang cô ấy đi !" hắn cười nói, rồi chỉ tay vào mặt anh sau đó lại đánh ánh mắt sang hướng Thượng Quan phu nhân lạnh nhạt nói tiếp.
" Con kính gọi một từ Bác . Bà nói cô ấy là người phụ nữ đê tiện đi quyến rũ đàn ông, đúng chứ ! Bác chắc không biết, năm trước người giúp Dạ liên lạc từ bên Pháp là cô ấy, người giúp hắn thoát khỏi cái vỏ rỗng kia là cô ấy. Hắn có được ngày hôm nay là nhờ cô ấy. Người như Hiểu Trình đáng được trân trọng vì sự lương thiện của cô ấy, chứ không phải đứng dậy nghe bác mắng chửi."
Thượng Quan phu nhân tựa trong lòng Giang Tranh mà sững người lại, ngay cả Giang Tranh cũng bất ngờ vì chị xinh đẹp ấy đã làm biết bao nhiêu chuyện cho Dạ ca ca.
Chỉ vì bà luôn đặt suy nghĩ Hiểu Trình là trẻ mồ côi, thấp kém, giống như kẻ moi tiền không xứng ở bên Dạ.
Trong lòng bà như khó thở, cả người như mềm nhũn hết cả mà ngồi ra sàn nhà lạnh lẽo. Trong lòng bà mặc dù vẫn còn khúc mắc nhưng hối hận lại là phần nhiều.
Thảo nào anh lại thay đổi đến đáng mừng như vậy, dám đứng đầu phát triển Quan thị mà trong khi bản thân là một kẻ lêu lổng ăn chơi.
Nước mắt mà dàn dụa ra khắp cả khuôn mặt, ánh mắt hối hận của bà nhìn về dáng người cao lớn của Dạ.
" Xin lỗi con, mẹ sai rồi !"
Ánh mắt ngập nước lại nhìn về cô gái nhút nhát như mèo con đứng sau lưng Dạ mà hối hận biết bao nhiêu.
" Tiểu Trình, bác xin lỗi con. Bác sai rồi !"
Nghe đến đây cô lại không thấy giận dỗi gì nữa nhưng trong lòng vẫn còn có chút ngần ngại đến khó tả. Nước mắt cô dần được anh lau hết, không còn sót một chút lấm lem nào.
Giang Tranh cuối cùng cũng được làm rõ suy nghĩ trong lòng mình, cô ấy vui vẻ bước tới trước mặt cô cười vui vẻ.
" Chị xinh đẹp, hôm nay em cũng có ý định nhận nhẫn của Dạ ca ca đâu. Anh ấy chỉ cần làm ca ca của em là đủ rồi, còn chị sẽ tẩu tẩu của em. Giang Tranh rất vui !" Giang Tranh vui vẻ ôm lấy cô thoải mái hài lòng nói.
Thượng Quan phu nhân từ từ đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của anh dần dần được nắng ấm của hạnh phúc chiếu vào mà dãn ra. Không ngờ, người phụ nữ mà bà coi thường lại là phúc khí lớn của con trai bà.
Tiêu Dực nãy giờ làm quần chúng ăn dưa, hắn vừa hóng kịch vừa nhắn tin kể hết mọi chuyện cho Lâm An.
Coi như công sức liều mạng trước mạng trước mặt Dạ của Hạ Kỳ cũng không uổng. Nhưng hắn không thể vui vẻ gì mà đứng đó chứng kiến cảnh gia đình hạnh phúc.
Hắn đau lắm nhưng thấy cô hạnh phúc như vậy với Dạ thì hắn không cần phải cướp gì cả.
Bạn bè thôi cũng được rồi. Hắn từ âm trầm ngồi xuống bàn nhấp một môi một ngụm rượu vang. Hơi men quả nhiên là không làm lòng người thất vọng.