Edit: Tịnh Hảo
Trong nhà rối loạn, bác sĩ y tá vội vàng ra vào, sau nửa tiếng khi Long Lân nhận được thông báo của Lam Hi thì cũng trở về nhà.
Lại qua một tiếng, rốt cuộc bác sĩ nói một câu, “Cô ấy không sao.” Sau đó mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô gái, em ngủ một giấc đến tận bây giờ, xem ra anh trai phải xin nghỉ phép dẫn em đi tập thể dục trị liệu.”
Bảy giờ sáng, Lãnh Thương sửa soạn xong thì đi qua phòng của Noãn Noãn trước để thăm cô, theo thói quen, khi mở cửa ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía cô, mà một giây kế tiếp anh đã bị dọa đến không thốt nên lời, sững sờ thật lâu mới tìm được giọng nói của mình, hét lên.
Nhìn khuôn mặt tươi cười quá mức hưng phấn của anh, khẽ nói, “Giọng của anh lớn quá đấy.” Sau đó tay chỉ chỉ vào mu bàn tay của Lãnh Thương, ý nói cô khát muốn uống nước.
Vội vàng nhấc mông đi rót nước cho em gái mình uống, ngoài cửa, Lam Hi không dám vào, đứng ở cửa không tiếng động rơi lệ, nước mắt làm ướt đẫm tay, trái tim đau đớn, Long Lân đứng ở bên cạnh bà, nhưng không biết nói gì cho đúng, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với Noãn Noãn, bọn họ đều sợ ánh mắt như gần như xa của Noãn Noãn, lạnh nhạt không chút nhiệt độ.
“Anh bảo họ vào đi.” Sau khi uống nước xong, cổ họng không khô khốc nữa, Noãn Noãn biết mình không phải ở Cổ Thành, bởi vì nơi này không có mùi của nhà, không có người mà cô yêu nhất kia, tất cả đều mới mẻ, nhưng không phải đã theo cô bốn năm sao, cũng không nỡ mà ỷ lại.
Lãnh Thương nói bây giờ là tháng , bên ngoài còn có thể nghe được tiếng chim hót, ngửi được hương hoa, đây cũng là nét đặc sắc vào mùa đông ở Thái Lan, quốc gia có khí hậu nhiệt đới, nhớ trước kia từng nói muốn thủ trưởng dẫn mình tới nơi này du lịch, bù buổi tuần trăng mật của bọn họ, mà hiện tại mình lại đến nơi này trước và ngủ suốt cả bốn năm.
Nắm tay của Lam Hi, vẫn không có hơi sức, nhưng siết chặt không buông tay, nhìn ánh mắt đỏ hoe của Lam Hi, trong lòng Noãn Noãn trăm vị lẫn lộn, Lãnh Thương nói, Lam Hi bay tới bay lui giữa Cổ Thành và Thái Lan, sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục đã vùi đầu vào công việc, tết âm lịch hằng năm mặc dù bận rộn bao nhiêu, bà cũng sẽ bay đến đón giao thừa cùng cô, Lam Hi nói, bà muốn bù đắp khoảng trống năm, bà muốn ở cùng với con gái.
"...... Cánh tay cùng vết thương trên đùi đều đã đỡ chưa ạ?" Cô muốn thử gọi tiếng mẹ, nhưng vẫn nghẹn ngào ở cổ chặn lại âm thanh đấy.
“Đỡ rồi… tất cả đều tốt…” Nói chưa dứt lời, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê mãnh liệt nhanh chóng trào ra, che mất mắt của bà, không thấy rõ gương mặt của Noãn Noãn.
Khẽ cười yếu ớt, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt của bà, nóng phỏng tay, tim run một cái, nghiêng người ôm lấy hông của bà, đầu nhỏ tựa vào vai của Lam Hi, “Thật xin lỗi, đã để người lo lắng, đừng đau lòng, đừng đau lòng, bởi vì con chưa bao giờ hận người, thật đấy… mẹ…” Chữ mẹ này cô gọi rất nhẹ, nhưng Lam Hi nghe được sự chân thành trong đó, nước mắt trong suốt cứ tuôn trào, ôm chặt lấy Noãn Noãn, đứa bé của bà, bảo bối của bà, một tiếng mẹ thôi bà cũng đã thỏa mãn cả đời.
Chưa từng mong cả đời này Noãn Noãn sẽ tha thứ cho bà, chỉ cần cô bình an là tốt rồi, Long Lân nhìn hình ảnh hai mẹ con ôm nhau như vậy cũng thấy hạnh phúc, ông cũng không cầu cưỡng việc nhận lại hay không nhận, bởi vì trong người Noãn Noãn chảy dòng máu của Long Lân ông là sự thật không thể sửa đổi được.
Một tuần lễ sau, rốt cuộc Noãn Noãn cũng có thể xuống đất hoạt động, làm một ít vận động trị liệu đơn giản, Lam Hi có khá nhiều kinh nghiệm về mặt này, mỗi ngày hai người đều tản bộ ở trong vườn hoa, cả vườn trăm hoa khoe sắc, khóm hoa không ngừng lay động theo tiếng cười nói của bọn họ, Noãn Noãn thích vườn hoa có bãi cỏ dày và tơi xốp ở dưới chân, có cảm giác như hãm sâu vào, như dạo chơi trên đám mây, một bước hãm xuống, một bước trồi lên.
Từ khi tỉnh lại, cô không nhắc một chữ đến Chiến Vân Không, Lam Hi cũng không nhiều lời, cho dù bọn họ không nhắc đến thì mỗi ngày trên ti vi gần như đều là tin tức của Chiến Vân Không, Noãn Noãn không xem TV nhưng mỗi ngày đều cầm IPAD không rời tay, muốn không biết, không nhìn thấy cũng khó.
Chiến Vân Không ghét lộ diện trước mặt giới truyền thông nhất,nhưng hôm nay lại là người nổi tiếng của truyền thông, là người phát ngôn của chính phủ, bây giờ thân phận của anh là “Người phát ngôn của chính phủ”, mọi người trong giới chính trị đều nói anh thay đổi.
Ứng xử khiêm tốn là quy định bất thành văn của chính quyền hiện giờ, hơn ba năm nay tin tức oai phong và tác phong không đúng đắn thật sự rất nhiều. Chiến Vân Không, thủ đoạn tàn nhẫn mạnh mẽ vang dội bị mọi người đem ra tám chuyện, càng thêm nổi tiếng trong giới thượng lưu, dẫn tới nhiều ánh mắt của các cô gái xinh đẹp, mặc dù biết anh đã kết hôn, biết anh sẽ không nhìn lâu bất kỳ người con gái nào, nhưng cứ từ người này đến người khác chưa từng dừng lại, nhóm người thiên kim tiểu thư theo đuổi thủ trưởng Chiến đã trở thành chuyện đầu tiên trong đời, nhưng ai cũng không được thủ trưởng ngoảnh đầu lại nhìn.
Cũng may ban ngày, anh có thể đi lại dưới ánh mặt trời, sau lưng là cái bóng cô độc làm bạn, màn đêm buông xuống, mặt trăng lên cao là lúc anh sợ nhất và bất lực nhất, vẫn một mình đứng trước cửa sổ, cũng không biết rốt cuộc mình đang nhìn gì, ngôi sao trên khắp bầu trời đều là gương mặt tươi cười của Noãn Noãn, chất đầy trong đầu, bốn năm rồi, ngày này bốn năm trước anh đã đánh mất bảo bối mà mình yêu quý nhất, linh hồn cũng theo đó mà rời đi, bốn năm nay, một cái xác không hồn sống trong đau khổ và luôn tìm kiếm những kỷ niệm, lần lượt mất mác, lần lượt tan vỡ, gần như anh đã chết, ngã người vào trên giường lớn có mùi hương của cô, đi vào giấc ngủ.
Anh tin tưởng Noãn Noãn của anh còn sống, chỉ là trốn đi, Noãn Noãn, anh luôn chờ em, chờ em trở về bên cạnh anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, không còn nguy hiểm nữa, không có sợ hãi, chỉ có em ở bên cạnh anh mới là hoàn chỉnh, mới có thể thật sự hạnh phúc, bây giờ em đang ở đâu, còn bao lâu nữa anh mới có thể ôm em vào lòng, anh nhớ em… rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến tận xương tủy…
Hôm nay là ngày lễ Giáng sinh, kể từ khi Noãn Noãn mất tích, Chiến Vân Không không quan tâm đến bất kỳ ngày lễ nào, nhốt mình ở trong nhà cổ, ai cũng không gặp, Chiến Vân Không như vậy làm mọi người rất đau lòng nhưng ai cũng không dám hỏi nhiều, vết thương trên người sẽ đóng vảy thành sẹo, sau đó sẽ không còn chút tổn hại nào, nhưng vết thương trong lòng là dấu vết vô hình mãi mãi không phải, vừa đụng vào sẽ đau đớn, vừa chạm vào sẽ vỡ tan…
Tâm tình của Cổ Thanh Dạ và Quan Lê Hiên khá tốt, gõ cửa phòng sách, hai người ghé đầu vào cửa, nhếch miệng cười như tên ngốc. Ngày hôm qua mở miệng bảo là muốn tất cả mọi người đến nhà cổ của Chiến gia ăn cơm, bao bọn họ một chầu, thấy Chiến Vân Không nói xong liền rời đi, bọn họ ở phía sau đều sắp nổ tung rồi, khó khăn lắm mới thông suốt được, thoát được bóng ma rồi sao?
"Lão đại, lầu dưới đều chuẩn bị xong, Thái hậu đại nhân bảo tụi em kêu anh xuống lầu, chúng ta ăn cơm!”
“Biết rồi, Thanh Dạ, đi lên lầu vào phòng hoa lấy quà tặng xuống, tôi lập tức xuống ngay.” Cổ Thanh Dạ sửng sốt nhìn Quan Lê Hiên, dùng hình miệng nói, quà tặng? Lão đại tặng quà à?
Quan Lê Hiên cũng sửng sốt, thủ trưởng thay đổi không ít đấy, cũng không ở lại lâu, lôi Cổ Thanh Dạ chạy băng băng lên lầu, muốn nhanh lên một chút để biết lão đại chuẩn bị quà tặng gì.
Nhà cổ của nhà họ Chiến, là một biệt thự cổ theo phong cách thời xưa, đúng với từ cổ, nhà họ Chiến ở nơi này đã trải qua năm thế hệ, có lịch sử trăm năm, từ bên ngoài nhìn vào, tiến vào trong tầm mắt chính là phòng hoa thủy tinh phản chiếu màu trắng và xanh biển, ý nghĩa đặc biệt của căn phòng hoa này là do ông nội tự tay xây nên cho bà nội Chiến, Mộ Thanh Nhi nói khi bà nội còn sống thích nhất là hoa, là bậc thầy hoa nghệ rất có tiếng, ông nội vì muốn chiều theo mong muốn của người mình yêu, liền xây một căn phòng như bây giờ ở lầu cuối.
Mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, hoa trong phòng cũng là bốn mùa nhiệt độ ổn định, đứng trong căn phòng hoa giống như đặt mình vào trong mùa xuân ấm áp, nơi này có trăm loại hoa, trừ Mộ Thanh Nhi mỗi ngày phải đi tiếp khách xử lý chuyện bên ngoài ra thì còn sẽ có chuyên gia thực vật đến bảo dưỡng, đối với người yêu thích thiên nhiên như Noãn Noãn mà nói, thì đây là một tinh cầu nhỏ chuyên thuộc về cô, Chiến Vân Không vì để thuận tiện còn đặc biệt làm một căn phòng ngủ bên cạnh phòng hoa, cô gái nhỏ lười, sau này thì trở thành phòng ngủ của bọn họ, mỗi buổi sáng thức dậy Noãn Noãn đều đi theo mẹ chồng tưới nước bón phân cho hoa, tỉ mỉ chăm sóc chúng, lại còn trồng rất nhiều hoa hồng, hoa bách hợp, hoa cảnh là thứ cô thích nhất…
Hai người tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm được một thùng giấy ở bên cạnh hoa nhài châu Phi tươi tốt.
"Hiên Tử, cậu đoán thử xem, thủ trưởng tặng quà gì?” Chuyện này làm Cổ Thanh Dạ tò mò nhất, không nói đến lúc có Noãn Noãn ở đây, đó là thời gian bọn họ sống vui vẻ nhất, đương nhiên trừ những chuyện chấn động lòng người kia, mà dù sao cũng là chuyện của bốn năm trước rồi, bọn họ lo lắng nhất chính là Chiến Vân Không sẽ mãi mãi ở trong thế giới của mình, còn làm người ta sợ hãi hơn lúc trước khi có Noãn Noãn.
"Đoán không được, bây giờ suy nghĩ của thủ trưởng chúng ta càng ngày càng khó đoán, haizz, thật ra tôi luôn có cảm giác cô nhóc Noãn đang cách chúng ta không xa.”
"Mẹ nó, chuyện này còn cần cậu nói sao, tôi đã cảm giác như vậy bốn năm rồi, nhưng cô ấy đâu, người đâu, đã lục soát khắp thế giới này mà ngay cả bóng người cũng không thấy, không chừng bị mất trí nhớ bị người ta giấu đi, đã quên mất lão đại của chúng ta cũng không chừng.”
‘Chậc —— chậc ——’ Quan Lê Hiên không thích nghe những lời này, nhặt một cái xẻng nhỏ ở trên đất lên ném qua chân của Cổ Thanh Dạ, “Cút đi, nói bậy gì đấy, cho dù Noãn Noãn có quên mọi người nhưng cũng sẽ không quên lão đại.”
Xoa chân, quyệt miệng, Cổ Thanh Dạ bực tức, rầu rĩ cúi đầu ôm thùng không nói gì, Quan Lê Hiên ở sau lưng anh không ngừng liến thoắng tiến hành phê bình giáo dục, giọng nói nghiêm túc rập khuôn vang vọng rất lâu trong phòng hoa…
Sau khi hai người đi, bóng dáng người đàn ông từ sát vách đúng lúc xuất hiện, anh đi lên lấy điện thoại, trong lúc vô tình nghe được đối thoại của bọn họ, không vội rời đi nghe hết toàn bộ.
Nhìn cả vườn hoa hồng đang nở rộ xinh đẹp, Chiến Vân Không mất hồn nhìn chằm chằm đóa hoa nào đó, nhìn thật lâu, nhắm mắt lại, trong đầu loại bỏ tất cả những nơi mà bọn họ đã tìm kiếm suốt bốn năm nay, nơi gần nhất… vậy sẽ là nơi nào…
Chợt, tròng mắt đen mở ra, khóe miệng khẽ cong lên, đã lâu rồi, lâu đến mức quên dáng vẻ lúc mình cười, Noãn Noãn, hoa đều đã nở hết rồi, anh chờ em về nhà!