Edit: Tịnh Hảo
Buổi sáng hôm sau.
Bên trong phòng sách của Chiến gia, Cổ Thanh Dạ mở cửa bị sặc chết, xoay người đứng ở hành lang khom người lớn tiếng ho khan, há miệng hít thở không khí trong lòng, đối với một người ba ngày không ngủ, ngửi mùi khói có thể chết người, khói đập vào mắt khô khắc đau buốt.
“Lão đại, anh có biết hút second-hand smoke cũng giết tinh (trùng) không.” Mở tất cả cửa sổ thông gió trong nhà ra, gió lạnh ùa vào, thức tỉnh suy nghĩ mơ hồ và đôi mắt khép hờ của Chiến Vân Không.
“Vậy cậu đầu thai làm con gái là được rồi, rót cho tôi ly nước.” Giọng nói khàn khàn, ba ngày hai đêm hút thuốc, bây giờ có thể nói chuyện là tốt rồi, năm ngón tay che kín ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, khép hờ mắt lại, cổ họng căng chặt hoạt động có chút giãn ra.
Sau khi uống nước Cổ Thanh Dạ rót cho anh thì thoải mái rất nhiều, cúi mắt xuống, trên đất là tàn thuốc chìm ngập quanh chân, bên tai vang lên lời nhắc nhở của cô nhóc, “Lại hút thuốc, người không nghe lời nhất chính là thủ trưởng đại nhân, nói mà chẳng khác gì không nói, lần tới em thấy anh hút thuốc nữa sẽ xử theo quân pháp.” Cuối cùng còn như tên trộm hả hê đến gần bên tai anh bổ sung một câu nói, “Phục vụ bằng chài cán bột!”
Sáng sớm trời rét lạnh, tia nắng ban mai màu vàng che phủ toàn bộ nhà cổ của Chiến gia, từng góc đều ấm áp, cành cây khô héo cũng nhuộm một màu vàng óng ánh.
Bên trong phòng khách, Mộ Thanh Nhi ngồi một mình trên ghế sofa, nhắm mắt, một bộ quần áo ba ngày chưa thay ra, ngồi ở chỗ này chưa từng động đậy, có một số việc, Bạch Nguyệt Oánh biết, Chiến Vân Không biết, còn bà, bà cũng biết, một xấp tài liệu thật dầy đặt ở trên bàn, lẳng lặng nhìn tấm hình trắng đen, ai cũng không dám quấy rầy bà. Trong lúc này, Thu Như cũng đã tới một lần, tâm sự cả đêm cùng với Mộ Thanh Nhi, trong một đêm, hai người nói rất nhiều, đêm hôm đó, Thu Như nói ra bí mật chôn giấu trong đáy lòng rất nhiều năm, lúc nhìn thấy tấm hình kia, thở dài rơi nước mắt.
Hai mươi bốn năm trước, nhà họ Thu tan nhà nát cửa trong một đêm, ngày đó bà về nhà trễ, vừa vào nhà mở đèn, vết máu đầy tường và đất, bà sợ thét thói tai, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, cha mẹ đầy máu nằm ở phòng khách, cặp mắt dữ tợn kinh khủng, bà nội chết trên giường trong phòng ngủ, máu đã sớm làm ướt sũng sàn nhà, giọt máu rơi tí tách giữa đêm khuya nghe vô cùng rõ.
Hình ảnh đó, bà mãi mãi không quên, còn có hàng chữ bằng máu ‘thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa’ trên tường.
Khi cha còn sống là người chính trực trong sạch, có thể nói là một vị quan tốt nhân ái, không thể nào thiếu tiền ai, mẹ thì càng không thể, bà là giáo viên trường trung học, dịu dàng hiền lành, mà bà nội là ủy viên quản trị của tập đoàn Thu Thị, trong nhà cũng không thiếu tiền, vậy thì là ai thiếu tiền đây.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, không chỉ có nhà họ Thu tan nát, mà người thừa kế của tập đoàn Thu Thị không phải là Thu Như, ở trong lòng bà nội người thừa kế vẫn luôn là người em trai Thu Phong, dù bà nội chết thì bà cũng sẽ không tranh đấu, dù sao bà cũng không có hứng thú với kinh doanh. Khi bà nhớ đến em trai và em gái, bọn họ đã mất tích, mãi đến nhiều năm sau, khi đó bà đã sớm làm vợ làm mẹ người ta, vào một đêm mưa dông tố, chuông cửa trong nhà chợt vang.
Ngoài cửa, là cô gái toàn thân ướt đẫm ôm đứa bé trong ngực quỳ gối trước cửa, một tia chớp xẹt qua bầu trời, nhờ có ánh sáng đó mà bà thấy rõ, cô gái là em gái mất tích năm năm của bà – Thu Ca.
Còn lại đều ở trong tài liệu, Mộ Thanh Nhi đã xem xong rồi, một chén trà và ánh đèn cô độc, hai người nói chuyện đến trời sáng, không ngờ năm đó bí thư thị ủy Thu Vũ vô cùng nhân ái của Cổ Thành lại chết thê thảm đến thế, tập đoàn Thu Thị cũng bị nhà họ Mộ thu mua nhập vào dưới tập đoàn Mộ Thị.
“Vậy tại sao gương mặt bây giờ của Lam Hi không giống như trước?” Cầm tấm hình, Mộ Thanh Nhi cau mày, không ngờ Lam Hi chính là Thu Ca có giọng hát ngọt ngào nổi tiếng của năm trước, khó trách sau khi bà ấy lấy thân phận Lam Hi thì nhanh chóng lên tới đỉnh cao, nhưng cũng không hát nữa.
“Em cũng không biết, tại sao em ấy lại là Lam Hi, gương mặt không hề có chỗ nào giống Thu Ca, nhưng mà đôi mắt kia lại mang đến cảm giác quen thuộc thân thiết nhất, nói ra không sợ chị chê cười, em vẫn luôn thích xem phim truyền hình cô ấy đóng, bởi vì đôi mắt kia sẽ làm em cảm thấy em gái của em vẫn còn ở bên cạnh em, em ấy còn sống.”
Mộ Thanh Nhi mím môi cười một tiếng, đúng vậy, bà cũng thích xem phim truyền hình bà ấy đóng, nhớ tới hai người quen biết có lẽ là duyên phận, ngày đó Lam Hi làm người phát ngôn cho quý trang sức mới của Mộ Thị tham dự tiệc Tết Dương lịch, Mộ Thanh Nhi là người có quyền lực cao nhất đương nhiên nhất định phải có mặt, trong bữa tiệc bà cùng đổng sự khác đang nói chuyện, lấy một ly sâm banh từ người phục vụ không cẩn thận va vào Lam Hi ở sau lưng, sâm banh bắn lên lễ phục váy dài màu trắng của Lam Hi, cứ như vậy hai người thành bạn tốt, chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, tình bạn của bọn họ thân thiết giống như chị em hoặc còn thân hơn cả chị em.
Chiến Vân Không xuống lầu, rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị ăn bữa ăn sáng, ba ngày qua đây là lần đầu tiên bước ra khỏi phòng sách, trở về phòng ngủ tắm nướng nóng thay quần áo sạch sẽ, trên người là áo len màu xám hoa văn, là Noãn Noãn lén đan cho anh lúc nằm viện, phía dưới là chiếc quần tây dài màu đen, Noãn Noãn nói thủ trưởng có đôi chân dài đẹp nên mặc quần bó là đẹp nhất, lúc nào bên tai cũng có tiếng nói chuyện của cô gái nhỏ, lòng của Chiến Vân Không trống rỗng không ngừng nhớ lại tất cả kỷ niệm giữa anh và cô.
Lần này, trong lòng anh rõ ràng, chuyện này còn khó giải quyết hơn so với mỗi lần gặp khó khăn, mặt anh còn có thể bình tĩnh ngồi ở trong nhà chỉ vì trong lòng anh hiểu rõ, bây giờ còn chưa tới lúc, anh nhịn đau đớn, chỉ có thể để Noãn Noãn tạm thời chịu chút uất ức, anh thề đây là lần cuối cùng, lần này anh nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.
“Mẹ, ăn chút đồ ăn sáng đi!” Bàn tay khoác lên vai của Mộ Thanh Nhi, rất nhẹ rất nhẹ, hiện tại anh thật sự sợ phục vụ của chài cán bột của người mẹ kia, tay chạm lên bả vai của mẹ thì tim chợt căng chặt và đau đớn, thật gầy quá, khóe mắt ê ẩm, “Là con trai bất hiếu, để mẹ lo lắng.”
Tay vỗ lên bàn tay ấm áp của con trai, ý bảo anh không có việc gì, không nên lo lắng cũng đừng áy náy, “Yên tâm, mẹ con rất kiên cường, ăn cơm, đói quá rồi, gọi Thanh Dạ xuống ăn cơm đi.”
Quản gia cười, rốt cuộc phu nhân cũng chịu ăn cơm, không phải nói là không có việc gì sao, vội vàng chạy lên lầu gọi Cổ Thanh Dạ xuống ăn sáng, thằng nhóc này mấy ngày nay bôn ba khắp nơi, một bữa cơm no cũng không có thời gian ăn.
“Noãn Noãn, thủ trưởng nhà cô chắc không muốn cô nữa sao, cũng đã ba ngày rồi, sao còn chưa có chút động tĩnh nào, chúng ta sẽ chết ở nơi này sao, tôi không muốn chết, tôi còn muốn học hỏi mẹ cô đóng phim, tôi nhất định phải nổi tiếng một lần…” Tinh Hạ lạnh cóng đến nỗi môi tím tái lại còn ảo tưởng đến chuyện đóng phim, Noãn Noãn liếc cô ta một cái, muốn nổi tiếng đến điên rồi sao, đang trong lúc nguy hiểm lại còn ảo tưởng, cởi áo bông trên người mình ra khoác lên Tinh Hạ.
“Cảnh cáo chị, đừng nói nhảm, em chỉ có một người mẹ, tên là Thu Như, có hiểu không!”
“Hừ, đó là suy nghĩ của một mình cô thôi, dù sao tôi cũng đã biết người đó là mẹ ruột của cô, chính là người mẹ cả đời này của cô.” Sau khi cha mẹ ngoài ý muốn bỏ mình ra đi, lúc đó Tinh Hạ còn chưa đến mười tuổi đã hiểu rõ cô ta không có ba mẹ cưng chiều, chỉ là thật mà còn có cậu nhỏ, mợ nhỏ và ông nội, nhưng sau khi cha mẹ mất được mấy năm thì cô phát hiện ra, ông nội không còn yêu thích mình nữa, bắt đầu xa lánh mình, nhìn thấy cô ta thì né tránh giống như nhìn thấy quái vật, thời kỳ trưởng thành thích đối nghịch và nỗi đau do bị vứt bỏ thúc đẩy, mà Tinh Hạ bắt đầu tiếp xúc với mấy phần tử xấu trong xã hội, đã từng có lần hút thuốc phiện, sa đọa, tung hoành ở quán bar, trong thời gian ngày này, mỗi ngày giới truyền thông đều đưa tin tức của cô ta, rốt cuộc ông nội không thể nhịn được nữa, mới đau lòng quyết định đuổi cô ta đi.
Lòng Lam Hi khẽ động, nếp nhăn trên mặt khi cười nhạt như một cơn gió, cũng không hy vọng con gái tha thứ, ít nhất, cô còn có thể quan tâm mình như vậy là đủ lắm rồi.
“Tinh Hạ muốn đóng phim à?” Giọng nói của Lam Hi mềm mại, đôi mắt của Tinh Hạ lập tức phát sáng, vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, dì Lam, cháu rất thích làm diễn viên, làm một diễn viên thành công mới chính là mục tiêu phấn đấu sau cùng của cuộc đời cháu.”
“Chị cũng là người có mục tiêu à, không biết ông nội nghe thấy có vui mừng không, nhỉ?”
“Đi đi, đi qua một bên, cô là một đứa trẻ đã kết hôn thì biết cái gì, diễn viên chính là mục tiêu mà tôi luôn theo đuổi, giống như dì Lam là một siêu sao vậy.”
Vẻ mặt say mê, chìm vào mê muội về ảo tưởng tương lai tốt đẹp, Tinh Hạ chỉ có thể hoạt động cánh tay níu lấy bím tóc của Noãn Noãn kéo kéo.
Lam Hi cười khẽ lần nữa, đôi mắt cong lên xinh đẹp giống như vầng trăng, Noãn Noãn nhìn thấy mà nhớ đến thủ trưởng, ngày đó ôm cô trên ban công ở nhà cổ của hai người, sau đó hôn mắt của cô nói, ở trong lòng anh có hai mặt trăng, còn sáng chói hơn cả trăng trên bầu trời, nhìn thấy một lần rồi thì mãi mãi không quên.
“Cháu có thiên phú!”
Tinh Hạ sửng sốt nhìn Noãn Noãn, Noãn Noãn nhún vai tỏ ý cô không phải người chuyên nghiệp nên cô không rõ lắm, quay đầu nhìn về phía Lam Hi, “Có thật không dì Lam, dì nói cháu có tiềm chất trở thành siêu sao ư? Ha ha, thật tốt quá!”
“Tinh Hạ, quả thật cháu có tố chất nhưng cố gắng, thực lực và vận may mới là cách để trở thành siêu sao thật sự, nếu như cháu muốn phát triển trên phương diện diễn xuất, thì dì sẽ giúp cháu.”
“Thật sao! Cám ơn dì Lam, cám ơn Noãn Noãn!”
“......”
Kinh ngạc, Noãn Noãn trừng cô ta, “Cám ơn em làm gì? Chị không hận em nữa à?” Có bệnh sao, cô cũng không phải là người lăn lộn trong giới giải trí, nhưng mà, không thể không khen ngợi khả năng tiếp nhận của Tinh Hạ, nếu Lam Hi là mẹ ruột của Tinh Hạ, thì cô nghi ngờ chắc chắn cô ta sẽ ở chỗ này mà gọi một tiếng mẹ vô cùng thân mật, nhưng cô không phải là Tinh Hạ, cô thật sự không mở miệng được, gọi mẹ với một người phụ nữ chỉ gặp có vài lần. Trên báo cáo giám định DNA rõ ràng viết cô và Long Lân và Lam Hi có quan hệ, nhưng trong lòng kháng cự thậm chí là không thừa nhận.
“Hận! Dĩ nhiên hận, hận cô có thân phận giả ẩn núp ở nhà họ Tinh gần hai mươi năm, chiếm giữ cả trái tim của ông nội…”
Nói giống như mình là tiểu tam không bằng.
Trên mặt không được tự nhiên, liếc nhìn Lam Hi ở phía đối diện, đúng lúc bà cũng đang nhìn sang mình, tựa như bị điện giật quay đầu lại nhìn thủy tinh bị bể ở nơi khá thấp đằng sau lưng, đột nhiên có ý tưởng lóe lên.
Vui mừng vừa định quay đầu lại nói gì đó, đúng lúc này, cửa sắt nặng nề được mở ra, ba người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Giang Y Trạch đẩy xe lăn, trên đó là một ông lão tóc bạc, đứng bên cạnh là Bạch Nguyệt Oánh, Lý Tường, còn có...... Cố Trì!