Edit: Tịnh Hảo
Để điện thoại xuống, đã trôi qua rất lâu mà Chiến Vân Không cũng không nói gì, xoay ghế dựa qua, trời đã tối đen như mực, không thấy rõ được phía tận cùng của trời đất, làn khói nhàn nhạt quanh quẩn giữa ngón tay, từng làn khói tựa như nỗi nhớ nhung mờ ảo cứ lượn lờ vòng quanh, giống như đang chờ đợi, anh không nói lời nào nhưng những người khác cũng không dám phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.
Điện thoại là do Giang Y Trạch gọi tới, nói cho anh biết đừng uổng phí công sức tìm Tinh Tiểu Noãn nữa, anh đuổi theo càng chặt thì Noãn Noãn càng nguy hiểm, anh ta sẽ thay thế Chiến Vân Không chăm sóc cho Noãn Noãn thật tốt, giọng điệu kiêu ngạo của Giang Y Trạch làm thủ trưởng nghe vào tai cảm thấy đó là một loại chuyện buồn cười, vợ của mình cần anh ta – một người ngoài không đáng để nhắc tới chăm sóc sao?
“Tôi muốn nghe giọng nói của Noãn Noãn.” Bọn họ muốn cái gì Chiến Vân Không đều có thể cho, anh chỉ muốn Noãn Noãn bình an, nghe giọng nói của cô mới thể yên tâm, mặc dù hai ngày qua chưa từng nói ra, nhưng chỉ có tự mình biết lòng đang rất hoảng sợ, từng nỗi đau cứ bám chặt không buông ra.
Trong điện thoại, Giang Y Trạch khẽ cười, "Ha ha, thủ trưởng Chiến đang cầu xin tôi sao? Sốt ruột à, hai ngày rồi không gặp cũng không nhớ, chậc chậc chậc, thì ra thủ trưởng Chiến chưa từng là một người phàm Thất Tình Lục Dục () bình thường!"
() Thất tình lục dục, là bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người. Thất tình bao gồm: thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như: Vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét và ham muốn hay nói cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục.
Nắm chặt điện thoại, mắt của Giang Y Trạch muốn nổ tung ra, tất cả đều là nỗi hận, anh ta chôn giấu mối hận này mấy chục năm, kể cả tình yêu đã bị từ chối vào ngày hôm qua, là ý trời trêu người hay là trò đùa của ông trời, cô gái mà anh ta thầm yêu giấu ở đáy lòng rất nhiều năm lại gả cho người đàn ông là kẻ thù cả đời này của anh ta, trong lúc nhất thời anh ta không chấp nhận được, anh ta lấy rượu giải sầu, tất cả oán hận bộc phát lên người Tinh Hạ.
Có lẽ do là người của nhà họ Tinh, chảy chung một dòng máu, nên gương mặt có mấy phần giống nhau, mỗi khi màn đêm buông xuống, ánh trăng làm mơ hồ tầm mắt của anh ta, tầm mắt có một tia sáng không rõ, anh ta không phải là Giang Y Trạch lý trí, lâm vào thù hận cũng giống như người đàn ông khác, chỉ có thể trút hết tức giận phát tiết trên người cô ta – một người vô tội, tự lừa gạt cô ta là cô gái trong lòng mình, thì trong lòng anh ta trở nên mềm mại.
Khi tình yêu và thù hận ở chung với nhau, làm sao tách ra, phải chọn lựa như thế nào anh ta không biết, có lẽ cướp cô đi mới bắt đầu trả thù nhà họ Chiến.
Loại tình cảm! Những lời này rất quen tai, giống như từ mà Lý Tường đã từng nói, yêu cầu không được chấp nhận, Giang Y Trạch cúp điện thoại, Chiến Vân Trong nghe thấy tiếng tút tút ở bên trong, yên lặng giống như đang tìm kiếm một âm thanh mà anh đang chờ mong để an ủi tâm hồn nóng nảy của anh giữa muôn vàn nốt nhạc
Hồi lâu sau, vào lúc mọi người cho là thủ trưởng Chiến mất hồn, giọng nói của Chiến Vân Không vang lên.
“Quan Lê Hiên, cậu đi điều tra quan hệ giữa Lý Tường và Giang Y Trạch, Vương Linh, cô phải đi bắt Giang Niệm Tình trước, Cổ Thanh Dạ, cậu đi điều tra Bạch Nguyệt Oánh, Thiên Lý mời Giang Ly tới cho tôi.”
Sau khi nghe mệnh lênh xong, mọi người tản ra, nửa phút sau bên trong phòng sách chỉ còn lại bóng lưng nghiêm nghị đứng lặng bên cửa sổ, tay phải đặt vào túi quần, trong tròng mắt tựa như viên kim cươi bị hỏng, sự âm u cuốn sạch tất cả mọi sự vật ở trong mắt, bắt đầu từ lúc nào thì anh lại yêu một người đến đứng ngẩn trong bóng đêm bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh, không ai biết cảm giác thê lương ở đáy lòng mình, nhất định tối nay lại là một đêm không ngủ, kể từ lúc Noãn Noãn bị bắt đi thì anh không hề chợp mắt, cho dù là mở to mắt cũng không nhìn thấy cô, anh cũng không muốn kinh hoảng trong bóng tối khi không tìm được phương hướng.
Nhà ở của nhà họ Long.
Lúc này, một người đàn ông cũng mất ngủ mấy đêm, ngẩn người nhìn về phương xa, nắm chặt tấm hình trong tay, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô gái ở trong hình, ông và bà đang sát gần nhau, mười tám năm nay chưa từng như thế này, tựa như bầu trời không thể rời bỏ làm bạn với đám mây, biển rộng không thể rời bỏ cá, phụ bà mười tám năm, bà có hận tôi không, bây giờ bà còn nhớ tôi không, cho dù là một bóng dáng lướt qua không thấy rõ thôi nhưng tôi cũng thỏa mãn, vợ à, một tiếng xin lỗi quá trễ sau mười tám năm, mặc kệ gương mặt thay đổi hay là năm tháng yên lặng trôi như một con sông cũng không thể nào mang đi nỗi nhớ của tôi đối với bà.
Muốn tôi làm thế nào mới có thể tha thứ cho tôi đây?
Lãnh Thương đẩy cửa ra, trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi, gò mà óp vào lộ xương ra, mắt gấu trúc đen sẫm.
Khẽ thở dài, đặt một ly trà hoa hồng lên bàn, đứng bên cạnh Long Lân, "Cha, uống chút trà đi, cha ở chỗ này cả ngày, sức khỏe quan trọng hơn."
Không có trả lời, dường như linh hồn của Long Lân thoát khỏi thân thể tựa hạt bụi bay thật xa, người giống như pho tượng, bất động, không nói, không chớp mắt, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ đến mất hồn.
Khom người xuống, tay ôm đầu gối, khẽ gọi một tiếng, “Cha, cha như thế này làm sao có thể đi gặp Noãn Noãn được, không phải cha từng nói, Tiểu Noãn Noãn là người mà đời này cha nợ nhiều nhất sao, cha không khỏe mạnh thì làm sao có thể cứu Noãn Noãn được!”
Ánh mắt buông lỏng, rốt cuộc tầm mắt cứng ngắc cũng nhìn vào gương mặt mệt mỏi của Lãnh Thương, há mồm, giọng nói khàn khàn, lộ ra sự rét lạnh khó tin, “Ý của con là gì? Noãn Noãn bị người ta bắt đi?”
“Rốt cuộc cha cũng nói chuyện, không sai, vào hai ngày trước, kỳ quái là bây giờ Chiến gia còn chưa có một chút hành động gì, không biết Chiến Vân Không tính toán thế nào hay là bọn họ đang âm thầm tìm người, bây giờ, tất cả mọi chuyện chúng ta đều chưa rõ ràng lắm.”
Sau khi Long Lân và Lam Hi gặp nhau, Long Lân liền nhốt mình vào trong phòng sách, một tuần lễ, một mình yên lặng cả một tuần lễ, năm tuổi đã đi theo bên cạnh Long Lân, rất hiểu rõ tính tình của Long Lân, chuyện như vậy chưa từng xảy ra, nhưng mà từng nghe thủ hạ lâu năm nói, trước lúc anh tới, cũng xảy ra một lần như thế, nghe nói là vào đêm phu nhân biến mất, Long Lân im lặng ròng rã suốt ba ngày, từ sau khi ra khỏi phòng, bắt đầu tỉm kiếm vợ và đứa con suốt mười tám năm.
Lại lâm vào im lặng, ánh mắt của Long Lân lạnh lẽo quán sát gương mặt của Lãnh Thương, “Dáng vẻ này của con là do tìm Noãn Noãn nhiều ngày qua mà không nghỉ ngơi sao, con ở nhà ngủ một giấc ngon đi, cha phái người đi tìm.”
“Cha, con sẽ giúp cha tìm được Noãn Noãn, nhưng cha phải đồng ý với con, từ giờ trở đi, ăn cơm thật ngon nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ cha uống trà hoa hồng an thần này trước đi, sau đó con kêu người bưng cháo lên, cha ăn sạch hết, con sẽ nói chi tiết chuyện Noãn Noãn bị bắt với cha, có được không ạ?”
Không suy nghĩ nhiều, trả lời, "Đồng ý."
Ăn cháo xong, nghe Lãnh Thương báo cáo, Long Lân cau mày, dường như Chiến gia có rất nhiều kẻ thù, nhiệm vụ cấp bách, bây giờ ông rất muốn tìm Chiến Vân Không nói chuyện.
"Gọi điện thoại cho Chiến Vân Không, cha muốn gặp cậu ấy ngay lập tức."
Nhận được điện thoại của Long Lân, Chiến Vân Không cũng không bất ngờ, sau một tiếng đồng ý, đi tới quán cà phê gần Cầu Đại.
Nhân viên phục vụ tiến lên hỏi Chiến Vân Không uống gì, gọi một ly cà phê đen, hai chân thon dài bắt chéo, tựa lưng vào ghế ngồi, Long Lân ngước mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi, trong lòng vui mừng vì Noãn Noãn gả cho một người đàn ông ưu tú như thế.
"Tổng giám đốc Long, chỉ đến gặp mặt chào hỏi thôi sao, hôm nay chú tới tìm cháu là do chuyện của Noãn Noãn nhỉ…”
Tay chân của Noãn Noãn bị trói, không nhúc nhích được, trong kho hàng to như vậy chỉ có cô và Tinh Hạ, gió Bắc gào thét lướt qua trên mặt tựa dao cắt, rất đau, Giang Y Trạch đối xử với cô khá tốt, không lột áo khoác của cô xuống, nhưng cô thà rằng hy vọng Giang Y Trạch đừng nói những lời đó, ném cô vào trong trời băng đất tuyết đông chết cô, cũng sẽ không hận anh ta, cũng tốt hơn bây giờ bị Tinh Hạ trừng mắt hận chết mình.
"Hừ, rốt cuộc cô còn muốn cướp đi bao nhiêu thứ thì cô mới thỏa mãn đây, Noãn Noãn, tôi ở trong lòng cô, ở trong lòng ông nội đánh ghét đến thế sao, hay là tôi chết các người mới hài lòng mới vui mừng.”
Tinh Hạ tự hỏi, từ nhỏ đến lớn chưa làm chuyện sai lầm gì, sau khi cha mẹ mất, tại sao ông nội lại chán ghét cô ta, nhìn cô ta không vừa mắt, không thích cô ta, cô ta từng rất nỗ lực muốn làm gì đó, muốn ông nội nhìn thấy cô ta giống như nhìn thấy Noãn Noãn, cũng có thể vui vẻ như thế, nhưng cho dù như thế nào, rốt cuộc cô ta cũng không phải là Tinh Tiểu Noãn, đã định trước cô là Tinh Hạ làm người ta chán ghét, một người bị người thân đuổi sang nước ngoài, một mình xách hành lý rời khỏi.
Khẽ nhíu mày, Noãn Noãn đau đầu, thị lực vào buổi tối không tốt lắm, híp mắt lại, đôi mắt chứa đầy nỗi hận và đau lòng, Tinh Hạ cố chấp, thật muốn đá một cái vào mông của cô ta để cô ta tỉnh táo lại một chút, tự mình ở nơi nào đó hận cô, cũng không phải ông nội hận cô ta, nhưng có một số việc còn chưa rõ ràng, cả đời này ông nội chỉ có hai người con trai, Tinh Hạ là con của bác cả Noãn Noãn, lúc trước nghe mẹ nói khi Tinh Hạ được sinh ra, chuyện ông nội vui vẻ nhất chính là ôm Tinh Hạ nho nhỏ không thể buông tay, nói thẳng ra là rốt cuộc cháu nội của ông cũng đã chào đời, rốt cuộc cũng chờ tới ngày này, ngày đó chính là ngày mà ông nội vui vẻ nhất.
“Chị......" Đây là lần đầu tiên Noãn Noãn gọi chị Tinh Hạ sau mười năm, giọng khàn khàn nghẹn ngào như có cây kim mắc kẹt trong cổ họng, đôi mắt nhuộm một màu đỏ, bờ môi mấp máy, “Chị, em biết bây giờ chị khó chịu, nhưng từ trước đến nay em chưa bao giờ hận chị, ông nội càng không, ông nội đuổi chị ra khỏi nhà họ Tinh nhiều năm như vậy, là hy vọng chị có thể thật sự độc lập, cho dù rời khỏi nhà họ Tinh vẫn có thể bay lượn trên bầu trời, và càng bay cao xa hơn, mà không phải là do chán ghét chị, nhà họ Tinh không có ai chán ghét chị cả, thấy Tết đến rồi ông nội còn…”
“Cô câm miệng cho tôi, tôi không muốn nghe không muốn nghe, các người đều đợi xem chuyện cười của tôi, các người, còn có ông cụ nhà họ Tinh đều cười nhạo tôi, hừ, bay cao hơn? Tôi thấy chính là hy vọng tôi càng thảm hại hơn, tốt nhất là có thể té chết, thì sẽ không làm mất mặt của ông ấy, tôi là kẻ biến chất, từ lúc sinh ra đời tôi chính là một sai lầm.”
Điên cuồng hét lên biến thành tiếng bi thương, nước mắt cứ dâng trào như cửa sông bị vỡ đê, đánh vào bờ đê ven sông, đau nhất không phải là cơ thể mà là con tim. Ông nội mà mình từng yêu thương nhất vào ngày cha mẹ đột nhiên qua đời thì bắt đầu không ôm cô nữa, không cười với cô nữa, ông nội cũng không nói chuyện với cô, chuyện này đối với cô ta lúc tám tuổi mà nói chính là chuyện sợ hãi nhất, vì thế cô ta bắt đầu trêu chọc Noãn Noãn, cướp đoạt đồ chơi của Noãn Noãn, đối nghịch khắp nơi, có lẽ cũng là một loại phát tiết, một cô gái vừa mất đi cha mẹ, cho rằng còn có ông nội, còn có cậu là người một nhà, nhưng chưa từng nghĩ đến mọi người vứt bỏ mình.
Noãn Noãn cau mày, không ngờ vết sẹo trong lòng Tinh Hạ là một khoảng cách không thể nào vượt qua được, cô đứng bên bờ tổn thương muốn thử đi an ủi cô ta, vẫy tay nói với Tinh Hạ còn có Noãn Noãn, nhưng chưa bao giờ nhìn về bến bờ của cô, che giấu tất cả khép chặt cánh cửa trái tim.
Giang Y Trạch tuyệt tình với cô ta, chắc hẳn cả đời này cũng không thể nào chữa được vết thương, con tim chết rồi, còn có thể chữa lại một lần sao, trong lòng cô ta, sự phản bội của tình yêu và tình thân giống như hai núi băng, ép gan mật cô ta vỡ tan, càng giả bộ kiên cường, sự yếu ớt dưới vẻ kiên cường Noãn Noãn thấy rõ, cô ta đau đớn thì cô cũng đau đớn.
Gian nan xê dịch thân thể, dựa vào cô ta gần một chút, thầm mắng Giang Y Trạch dùng xong thì ném đi à, một chút cũng không lưu lại tình cảm gì, thật đúng là con trai mà, trên người mặc bộ áo lót mỏng manh, dưới người là váy ngắn nên toàn thân Tinh Hạ run cầm cập, Noãn Noãn muốn dựa sát một chút, hai người gần nhau ít nhiều cũng có thể sưởi ấm một chút cho cô ta, để nhiệt độ của cô ta không giảm nhanh tới mức thấp nhất.
“Em còn chưa nói xong, thời gian ở nước ngoài cũng không ngắn, sao đầu óc lại nhỏ như vậy.” Noãn Noãn trừng mắt nhìn cô ta, quay đầu nhìn xung quanh, gió lùa vào, cô mặc áo bông mà cũng cảm thấy lạnh, nhìn cánh tay của Tinh Hạ, da gà nổi lên một tầng.
"Hừ, bộc lộ bản tính đi, chê tôi phiền sao, hay là tôi nói ra chân tướng, thừa nhận đi, tôi không phải là người của nhà họ Tinh, sau này cũng không có một chút quan hệ với nhà họ Tinh, mặc kệ là chết hay sống cũng không cần sự đồng tình.”
“Hừ, sao chị lại chẳng phân biệt được tốt xấu gì cả, ba năm trước chị ở Anh lộ hình khiêu dâm gì đó, còn có ở quán bar tha hồ vui chơi bất nhã, thế chị có biết là ai đè tin tức xuống không? Có người muốn gài bẫy hiệp ước quảng cáo của chị, đều là ai giúp chị giải quyết? Một năm trước, chị ở dưới cầu London suýt chút nữa bị người ta cường bạo, là ai đã cứu chị, đều là ông nội, đều là ông nội âm thầm phái người bảo vệ chị, còn có chị lặng lẽ trở về chị cho rằng ông nội không biết sao, thật ra nhất cử nhất động của chị đều nằm trong lòng bàn tay của ông nội, chị nói ông chán ghét chị hận chị, chị sai rồi, thật ra chán ghét chị chỉ có chị mà thôi, tỉnh táo một chút đi, nhìn rõ xung quanh, ai là người thương chị nhất, ai coi chị là công cụ trả thù, mượn cơ hội hủy diệt nhà họ Tinh.”
Có mấy lời, vốn không nên là Noãn Noãn nói ra khỏi miệng, thấy Tinh Hạ xem người trong nhà như kẻ thù, cô nhìn thấy liền bực bội, tâm huyết và sự chú ý của ông nội đều đặt lên người của Tinh Hạ, thật sự không nhìn nổi ông nội bị cô ta xem như kẻ thù, như vậy thật không tốt.
"Cô gạt người, gạt người, a......." Thét chói tai giống như điên rồi, lắc đầu, dáng vẻ vốn xốc xếch bây giờ càng bị kích động phác tác cơn bệnh, trán nhăn lại, muốn bảo cô ta đừng kêu gào nhưng căn bản Tinh Hạ không nhìn mình.
"Đừng gào, đừng gào, nhỏ giọng dùm một chút......"
"Ha ha ha......." Gào xong lại ngửa đầu cười to, Noãn Noãn sững sờ, không phải là thật sự điên rồi chứ, lý do ông nội đuổi cô ta ra khỏi nhà không phải là không thích cô ta mà chính là vì quá yêu thương cô ta, mới để cô ta rời xa quê hương, cái chết của bác cả và bác gái không phải ngoài ý muốn, là có người rắp tâm mưu sát, vào lúc đó Tinh Hạ tránh được một kiếp nạn nhưng cũng không có nghĩa là sau này cô ta an toàn. Nói như thế nào cô ta cũng không tin ông nội yêu thương cô ta, thật sự đau đầu.
Đôi mắt u ám, tức giận, Noãn Noãn rống to, “Cái chết của cha mẹ chị không phải là ngoài ý muốn, chị có hiểu không!”