Edit: Tịnh Hảo
Bây giờ, cả bệnh viện quân đội đều hỗn loạn, trong vòng năm phút cảnh sát vũ trang đã chạy tới khống chế hiện trường, Chiến Vân Không ra lệnh tất cả mọi người phải ở trong phòng bệnh không cho phép bước ra nửa bước.
Đa số phần tử khủng bố đều dùng súng tiểu liên, quét qua làm vỡ nát tất cả thủy tinh trong bệnh viện, sau ba phút đột nhiên biến mất, sau khi cả tầng lầu khôi phục lại yên tĩnh, trong không khí tỏa ra khói bụi dày đặc của một đống hoang tàn, không thấy rõ dáng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng kêu khóc, Cố Lưu Niên sắp điên rồi, anh ta từng làm quân y trên chiến trường, đã từng bò trong mưa bom bão đạn, dưới chân giẫm lên một đống xác chết còn nhiều hơn người sống.
Miểng thủy tinh vỡ vụn bị đè ép biến dạng thành đống nát bấy ở dưới ủng quân nhân, che miệng, tay xua tan khói đen làm mờ mắt hôi người, mẹ nó, thật quá tàn độc, ngay cả bom cũng được kích nổ, may mà lãnh đạo cấp trên có dự tính lo sợ cho an toàn của người thân lãnh đạo ở nơi này, cho nên vào mấy năm trước đã chi tiền trùng tu lại bệnh viện, tất cả đều dùng vật liệu phòng hộ dành cho Tổng Thống, một trái bom chỉ phá vỡ góc khung cửa một chút thôi.
Chiến Vân Không nghe được âm thanh của trái bom rơi xuống đất, mối nguy cơ gần như chỉ còn hai giây là sắp nổ tung, Đường Đóa và An An lôi Noãn Noãn vào trong phòng bệnh của Phong Tây đóng cửa lại, cả tòa lầu khẽ chấn động
Ba cô gái muốn té xỉu, vào lúc tình huống cực kỳ khẩn cấp, Thiên An An hô lên tên của một người đàn ông, “Chiến Tả, nếu anh không đến thì đời này cũng khỏi mong gặp lại em… Hu hu…” Thiên kim tiểu thư sống cuộc sống sung túc chưa từng gặp qua tình cảnh này chứ đừng nói đến chiến tranh, nghẹn ngào, hốc mắt nóng lên, ẩm ướt cả đôi mắt.
“An An đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, bây giờ em nói cho chị biết Noãn Noãn xảy ra chuyện gì đi, tại sao đang tốt lại té xỉu chứ.”
Mười lăm tuổi liền đi theo bên cạnh Chiến Vân Tế trải qua máu tanh khủng bố gấp nghìn lần so với xem trên tivi, cho nên Đường Đóa bình tĩnh và tỉnh táo, vào thời điểm mấu chốt, cô sẽ thể hiện ra sự nhìn xa trông rộng, khí thế ổn định của cô, mặc dù lòng đã rối ren hỗn độn nhưng cô tự nhủ với lòng mình không được hoảng sợ, lúc này cô nhất định phải kiên cường.
“Em cũng không biết tại sao, vừa rồi còn đang nói chuyện đột nhiên thành như vậy rồi.” Tinh Tiểu Noãn té xỉu, một phút đồng hồ sau tiếng súng đã vang lên, Thiên An An nghĩ cô ít nhiều cũng may mắn, thời gian té xỉu cũng chính xác, vừa nhắm mắt nên chuyện gì cũng không biết.”
“Cố Lưu Niên, anh mau đi vào đi, em cảm giác hô hấp của Noãn Noãn có dấu hiệu yếu dần.”
Ba người luống cuống tay chân đặt cô gái nhỏ lên giường bệnh, bác sĩ Cố thật sự không phải là dỏm nên đã chính xác nắm bắt được mấu chốt, tay bắt mạch, chốc lát đôi mắt âm u trầm xuống, “An An, mau gọi thủ trưởng Chiến tới nhanh đi.” Dùng một tiếng rống hét ra.
Chiến Vân Không sắp xếp xong tất cả chạy trở về, khi nghe những lời nói này đã nhanh chóng bước vào, bụi đất đầy người không che được lòng nóng như lửa đốt vào lúc này của anh, “Tình hình như thế nào rồi, có phải do nổ làm bị thương không hay là vết thương có nặng lắm không, có cần…”
“Lão đại, anh bình tĩnh một chút, Noãn Noãn không có bị thương do nổ… Đúng lúc tim của cô ấy bắt đầu xuất hiện suy kiệt nghiêm trọng, việc này sớm hơn so với dự tính của em…”
Cố Lưu Niên nói ra những lời như thế đã dùng hết bao nhiêu mạnh mẽ trong lòng mình, thừa nhận áp lực rất lớn, bản thân mình tự hiểu nhất, biết bảo bối trong lòng của thủ trưởng Chiến chính là mạng sống của anh, tất cả của anh, nếu như Noãn Noãn có một sơ suất đoán chừng hậu quả…
“Cậu lập tức đến Cực Quang, tôi muốn nửa giờ sau phải nhìn thấy Giang Ly.” Giọng nói của người đàn ông nặng nề kiềm chế, một ánh mặt trời phát sáng giữa khói bụi bao la mờ mịt, mở ra một tia hy vọng. Người đàn ông này có thể kiểm soát sự căng thẳng cũng có khả năng xoay chuyển mọi việc, sự xuất hiện của anh giống như một loại thuốc in sâu tiến vào trong máu của mỗi người.
Nhiều người thì sức mạnh lớn, nửa tiếng sau, tất cả giống như lúc ban đầu, hai chân viện trưởng run run đứng trước mặt Chiến Vân Không báo cáo tình hình của bệnh viện, nơi này có đại thủ trưởng nổi tiếng thiên hạ, ông cảm thấy càng không an toàn, nhưng người của thủ trưởng làm việc rất năng suất, chính miệng nói việc bồi thường tất cả nơi này đều tính trên người anh, lại vì chuyện như thế mà cúi đầu độ bày tỏ ý xin lỗi, thật ra nguyện vọng lớn nhất của viện trưởng chính là bọn họ có thể rời khỏi, mỗi lần chỉ cần có thiên kim thị trưởng xuất hiện thì không có chuyện gì tốt.
Chuyện Giang Niệm Tình bắt cóc Noãn Noãn không liên quan đến Giang Ly, không những thế, anh ta còn nghiên cứu thuốc chế tạo cho Noãn Noãn, Chiến Vân Không tin tưởng mắt nhìn người và sự phán đoán của mình, nếu như anh không nhìn nhầm thì Giang Ly vẫn là người có thể tin được, nhưng lòng người là thứ khó đoán nhất, mỗi giây mỗi phút đều có thể thay đổi, biết đâu một giây trước mọi người vẫn là bạn bè, sau một giây có thể trở thành kẻ thù cũng không chừng.
Khi Giang Ly thấy Noãn Noãn không hề có sức sống nằm trên giường màu đen, làm nổi bật vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt của cô, cơ thể gầy gò teo nhỏ, dưới chăn cũng không có sự lên xuống của tim đập, còn tưởng rằng cô đã ngừng thở rồi đấy. Mỗi lần nhìn thấy cô đều là nụ cười sáng rực, thoáng chốc đã yên tĩnh, chớp mắt lòng ngực của anh ta đau đớn.
“Thuốc của cậu có thể duy trì trong bao lâu.” Chiến Vân Không sốt ruột mở miệng hỏi, nếu như tìm được nghi phạm mười năm trước, Noãn Noãn có phải sẽ bình yên vô sự không. Vốn không ôm hy vọng quá lớn, anh chỉ hy vọng tìm được người trước khi thuốc của Giang Ly có thể duy trì mạng sống của Noãn Noãn, cũng không té xỉu giống như tối nay.
Cây kim đâm vào tĩnh mạch mu bàn tay của Noãn Noãn, khi đẩy vào có vẻ hơi đau làm cho Noãn Noãn đang ngủ cảm thấy khó chịu, tim suy kiệt mà chỉ có người già mới có căn bệnh này, nhưng trong thân thể nhỏ này của cô giống như có loại dây leo quấn chặt làm thay đổi tất cả hô hấp của cô.
Ngoài hành lang đã được người dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ, hai người đàn ông hút thuốc mặt đối mặt thất thần đứng lặng trước cửa, khói trắng ở trên không nở ra thành nhiều đóa rực rỡ, từng nỗi ưu thương quấn lấy Chiến Vân Không, trong lòng như có cơn sóng dâng lên, tháng sáu ôn hòa như xuân về hoa nở, mà tháng chạp lại là trời đông giá rét lạnh thấu xương mọi vật ngủ đông, tàn thuốc cháy hết rơi xuống sàn gạch sạch sẽ, tay run một cái sẽ có vô số tro giống như cánh hoa đang yên tĩnh ở trên cây bị gió thổi qua nên bồng bềnh lay động.
Lại đưa cho anh một điếu thuốc, nhưng bị Chiến Vân Không xua tay từ chối, anh là một người đàn ông có lực khống chế rất mạnh, mùi vị còn lưu ở trên môi chưa tan đi, anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, tuy Noãn Noãn không thích mùi thuốc lá nhưng cô gái nhỏ chưa từng nói cô chán ghét, nhưng mỗi lần ngửi thấy mùi thuốc lá, cô sẽ thoáng chốc nhăn mặt, sau đó cố gắng điều chỉnh hơi thở ráng sức làm mình thích hợp, không ai biết cô có bệnh chướng ngại về hô hấp, nhưng tất cả động tác nhỏ mà người khác không dễ dàng thấy được thì anh lại nắm bắt được trong chớp mắt, từng cái cau mày, liếc mắt, nhếch miệng, anh đều cảm thấy khi đó cô là tất cả hạnh phúc và tương lai xinh đẹp nhất trong thế giới của anh.
“Noãn Noãn tạm thời ổn định, nhưng tôi không chắc chắn khoảng cách biến chứng lần nữa của cô ấy là bao lâu.”
“Ý của cậu là chất độc ở trong cơ thể cô ấy sẽ phát tán sớm, tôi cần một lời giải thích.” Một người đàn ông vô cùng xem trọng quá trình và kết quả không cho phép bất cứ chuyện gì phá vỡ tất cả kế hoạch của anh, giống như bây giờ, Cố Lưu Niên đang kiểm tra sức khỏe của Noãn Noãn, báo cáo nói bây giờ là thời kỳ ủ bệnh của loại độc này, chưa xảy ra tình trạng gì trừ phi là phát tác, khi Noãn Noãn ở chỗ bia mộ cũng chính là lúc khó chịu mấy tiếng đồng hồ do chất độc không biết tên nhưng cô không nói cho bọn họ biết, cô cho rằng chỉ là do cơ thể không khỏe thôi.
Anh ta có thể nói là bởi vì anh ta mà người chị gái đầy thù hận làm ra chuyện tốt này không, thật muốn nói như thế! Anh ta cũng là một sát thủ một quái vật máu lạnh không hơn không kém, chợt một ngày mở mắt ra, nỗi thù hận trong thế giới của anh ta chợt biến mất, tối tăm và ràng buộc chẳng biết lúc nào bị phá vỡ thành khe hỡ, có một tia sáng xuyên vào, trái tim chưa từng có ánh sáng chốc lát lại ấm áp làm tan chảy băng lạnh, anh ta thấy được Thiên Đường hay là ảo giác, là nơi mà anh ta luôn tìm kiếm.
Giang Ly không châm điếu thuốc, ngón tay vuốt vuốt, liếc mắt, con ngươi Chiến Vân Không dừng lại ở trên ngón tay của anh ta, nửa giây sau tầm mắt lại dời đi.
“Bởi vì trước đó cơ thể của cô gái nhỏ bị thương quá lớn, mất máu quá nhiều dẫn đến bị choáng hôn mê cộng thêm việc anh vừa truyền máu cho cô ấy, một loạt quá trình dẫn đến chất độc trong cơ thể sản sinh ra trình tự tự bảo vệ phục hồi, hoán đổi máu cũng không có mang nó đi mà máu mới truyền được lại càng trầm trọng hơn vì hoàn cảnh sống nhờ vốn chưa thích ứng được.”
Ai có thể nghĩ tới máu của cô gái nhỏ là máu gấu trúc hiếm thấy, không dễ dàng bị tế bào bên ngoài ngấm vào, cho nên rất nhiều năm trôi qua, chất độc vẫn dừng lại và trong trạng thái ngủ đông, nhưng một vết thương đã làm thức tỉnh nó, nét mặt vẫn bình thường như cũ lại là nỗi hối hận chua xót, dường như ghìm chặt rất sâu vào cổ của anh, rất chặt rất chặt, giống như cơn mưa lớn tầm tã cuồn cuộn chảy trong máu anh làm nghẽn hô hấp, cổ họng của anh nghẹn lại, tựa như bờ đê bị lũ quét, đau đớn tuôn ra nhưng làm thế nào cũng không ngăn được, hận sơ suất của bản thân mình, tại sao mình không phải là người chịu phát súng đó, hận có rất nhiều loại mà tổn thương về tâm hồn còn mãnh lệt hơn cả thân thể.
Nhưng có một ngày, một cô gái từ trên trời giáng xuống không tiếng động chen vào thế giới chưa từng có phụ nữ tồn tại của anh.
"Tôi tin tưởng chính là tôi còn có Noãn Noãn, nếu như các người đồng lòng và cùng một mục tiêu, cậu ra tay thì tỷ lệ thành công gấp trăm lần Giang Niệm Tình, thậm chí cậu có thể giết Noãn Noãn vào ngày cô ấy nhập học, chỉ bằng việc cậu thích Noãn Noãn, cậu nhất định sẽ không ra tay, còn có cậu là người bình thường về tâm lý, mặc dù cậu cũng là ác ma giết người không chớp mắt, đều là người đáng chết, không ai muốn thương hại, cậu biết tại sao tôi nhờ cậu nghiên cứu thuốc giải độc này không?" Chiến Vân Không không nhìn anh ta, đưa mắt nhìn bầu trời đêm, tựa như thấy được cảnh buổi tối tức cười hai người gặp nhau, có những ký ức đã vô tri vô giác khắc sâu vào trong lòng.
Giang Ly đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng mình che giấu rất kỹ, không ngờ có người còn thâm sâu như anh ta, người đàn ông trước mặt có lòng dạ rất sâu nặng luyện thành tính ngang ngược và kiêu ngạo như anh bây giờ. "Thì ra là thủ trưởng Chiến đã rõ tôi như lòng bàn tay rồi."
"Đúng vậy." Không khách sáo trả lời anh ta.
"Loại thuốc này nếu bị thông qua con đường bí mật sản xuất một lượng lớn sẽ làm cho toàn bộ Cổ Thành lâm vào khủng hoảng, e là sẽ giống như Resident Evil lan ra toàn bộ thế giới.” Tiến sĩ sinh vật học Giang Ly rất rõ tính nguy hại của loại độc này, ngay cả anh ta cũng không chắc chắn có thể chế tạo thuốc giải.
Trên gương mặt trắng lạnh lùng chợt lóe lên sự tán thưởng, đôi mắt của anh ảm đạm rất lâu. Không để lại dấu vết khẽ nâng khóe miệng, vỗ bả vai cứng ngắc của Giang Ly, anh ta còn đang trong kinh ngạc khi bị nhìn thấu, Chiến Vân Không đã rời khỏi.
Lại ngủ hai ngày, hai ngày này tất cả mọi người đang bận rộn chân vắt lên cổ, An An có nhiệm vụ chăm sóc Noãn Noãn, ba ngày trước Tết, tất cả mọi người ôm nỗi lo sợ, cũng không biết Tiểu Noãn Noãn có tỉnh lại ăn tết đoàn viên không, nóng lòng nhất là mấy người phụ nữ, mắt của Mộ Thanh Nhi sưng hồng, Đường Đóa cũng không có tốt hơn bao nhiêu, trên mặt còn vương hai hàng nước mắt rõ ràng, cổ họng của Bạch Diệu khàn khàn, không phải khóc vì cãi nhau với Cổ Thanh Dạ, bây giờ nói chuyện cũng không nói nên lời, còn An An thì hai ngày không chợp mắt, vành mắt còn đen hơn cả trong tranh, nhóm người phụ nữ thì gầy gò mà đám đàn ông thì râu ria xồm xoàm, một chữ suy sụp hoàn toàn miêu tả được trạng thái tinh thần không phấn chấn, ủ rũ của mỗi người bọn họ bây giờ.
Lam Hi chần chừ ở ngoài cửa, căng thẳng che miệng sợ bản thân mình lộ ra âm thanh, lấy hết can đảm cuối cùng bước chân đi đến, ác mộng quấn lấy ở trong lòng không ngừng hành hạ bà vốn ý chí không hề kiên định, xe đậu ở dưới lầu bệnh viện khoảng chừng một tuần, ngay cả ngày đó khủng bố bất ngờ đánh ập đến, bà cũng có mặt ở hiện trường cùng trải qua trận sinh tử bức người, bà cũng nắm rõ toàn bộ chuyện xảy ra trên lầu.
Ở trong điện thoại nghe Mộ Thanh Nhi khóc lóc kể lể, từng tiếng thảm thương gào ghét làm vỡ nát toàn thân Lam Hi, máu khô lại biến thành một thanh kiếm sắc nhọn, xuyên vào trong tim phá hủy hết tất cả. Đau quá, thật sự đau quá, bà gắng gượng nâng khóe môi, tự giễu, đây có phải là tự làm tự chịu không, lúc trước bà ích kỷ vứt bỏ đứa con để đổi lấy cái gì. Hai người chỉ cách một cánh cửa nhưng không thể vượt qua được, gần trong gang tấc nhưng không thể chạm vào.
“A, dì Lam đến rồi sao không đi vào.” Đường Đóa vừa mới đi rửa chén quay trở về, tay cũng dính chút nước ẩm ướt, không có cách nào kéo bà đi vào, kêu to về phía phòng, “Mẹ, dì Lam đến rồi!”
Vốn không muốn nhìn lặng lẽ rời đi, chỉ liếc mắt thôi cũng làm bà hài lòng nhưng sẽ khiến bà tưởng nhớ lòng khổ sở không dời mắt được, bị Đường Đóa phát hiện cũng rất tốt, nhân tiện gật đầu đi vào phòng, Thiên Lý nhận lấy hoa quả và đồ dinh dưỡng trong tay bà.
“Toàn bộ phần diễn của em quay xong hết rồi hả?” Mộ Thanh Nhi cầm khăn nóng nhẹ nhàng lau mặt cho Noãn Noãn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lam Hi cau mày mang theo sự đau lòng, cười đưa khăn lông, “Ôi, chị đau bụng quá, Lam mau thay chị lau khô mồ hôi trên mặt cô gái nhỏ này đi, chị trở về sẽ kiểm tra.”
Lam Hi sửng sốt, nhìn khăn lông còn bốc hơi nóng ở trong tay, nhìn về phía đứa nhỏ, tay bà lại run run khăn thiếu chút nữa rơi xuống, chợt tay trái giữ tay phải lại, cười khổ, lại ở trong tình huống này đối mặt với đứa trẻ mà mười tám năm trông ngóng nhớ đến.
Khăn lông mềm mại rất giống đôi tay của người mẹ, tràn đầy thần bí và ấm áp, lau từ trán đến cổ của Noãn Noãn, trong mơ Noãn Noãn không nhìn thấy rõ gương mặt của mẹ, chỉ có thể ngẩng đầu lên tay nắm mẹ lại, sau đó đột nhiên trời tối mẹ bỏ cô lại, từ yêu thương biến thành hung ác kỳ dị, xoay người chạy về phía vách núi…
"Mẹ!" Chợt ngồi thẳng người sống lưng yếu đuối vẫn còn trong kinh hoàng run rẩy, không nghĩ đến nhìn thấy Lam Hi ở trước mặt, cô quát làm Lam Hi sợ đến mức cứng đờ, tất cả động tác dừng lại, khăn lông rơi xuống đất. Lúc này, nhiệt độ trong người giống như một khối băng hung hăng đập nát tất cả phòng tuyến ở trong lòng, cô phát hiện ra rồi sao? Không nói ra nhưng không có nghĩa là cô không biết.
Chiến Vân Không vừa mới vào cửa nhìn thấy cảnh này nhanh chóng bước tới ôm Noãn Noãn vào trong lòng mình, trông thấy cô tỉnh lại nên vui mừng và cũng bị tiếng gọi mẹ kia của cô dọa sợ, nhóc con ngốc này nằm mơ nói mê sảng đây, “Dì Lam, xin lỗi ạ, Noãn Noãn vừa mới tỉnh có thể tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngại quá.” Cưng chiều cúi đầu hôn lên trán của cô, nụ hôn kia làm trái tim của Noãn Noãn đang đập loạn chợt quay về chỗ cũ. Không để ý đến làm nũng trong ngực kiên cố rộng lớn của anh che mưa che gió vì cô, khuôn mặt trắng bệch vùi vào lồng ngực anh cọ xát, ngẩng đầu ngại ngùng rầu rĩ nói, “Dì Lam, xin lỗi ạ, con không cố ý!”
Không phải cố ý! Đúng, bà làm gì mà có tư cách được nghe cô gọi một tiếng này, cuộc sống bây giờ mới đúng là thuộc về cô, mình chẳng qua là một người đi đường lướt qua trong cuộc sống của cô. Nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, vuốt ve Noãn Noãn, ánh mắt ấm áp, “Còn khách khí với dì Lam làm gì, nếu Vân Không đã trở về rồi thì dì đi trước, buổi tối còn có một vai diễn, chờ Noãn Noãn dưỡng tốt thân thể thì dì Lam sẽ đến làm đồ ăn ngon cho con.”
Người tham ăn nghe đến đồ ăn mắt liền sáng lên, “Dạ, con còn chưa thử qua tay nghề của dì Lam đấy, rất chờ mong ạ.”
“Chờ mong thì phải nghỉ ngơi cho tốt, dì hy vọng lần tới đến thăm nữa sẽ là một Noãn Noãn khỏe mạnh hoạt bát.” Lam Hi trìu mến nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Noãn Noãn, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng bệnh đóng cửa lại, tiếng đóng cửa phá vỡ bức tường mà bà khó khăn dựng lên, thứ chảy ra trong ngực không phải là máu mà là nước mắt chua xót, cứ như vậy là tốt rồi, đứng xa xa nhìn cô cũng rất tốt, còn cầu xin cái gì nữa, như thế là đủ rồi, chỉ có thể nói xin lỗi với cô, nếu như có kiếp sau bà nhất định sẽ bồi thường.
Cô gái nhỏ bị bệnh, sau khi tỉnh lại thì ôm Chiến Vân Không không buông, Chiến gia muốn đẩy cô ra gọi Cố Lưu Niên qua đây kiểm tra trước, nhưng Noãn Noãn vẫn ôm chặt không buông, “Mau buông tay.” Người đàn ông đã khẽ tức giận.
"Em không, em không buông tay, có phải anh không muốn em nữa không, có phải anh chê em phiền không.” Giống như chú chó nhỏ không có xương ngẩng đầu run rẩy, ánh mắt sáng rực lạ thường mang theo vẻ ngang ngược và tùy hứng.
Trừng mắt nhìn anh, hai ngày không gặp lại đẹp trai nữa rồi, người đàn ông này đi đến đâu thì gây họa đến đó, tuy nói cô nằm trên giường ngủ hai ngày, nhưng lỗ tai lại rất tốt, cô y tá nhỏ ngượng ngùng nói thủ trưởng Chiến đẹp trai anh tuấn bức người ra sao, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, là con cưng của Thượng Đế, là cực phẩm của trần gian…. Chỉ còn thiếu là bổ nhào lên thôi, cô chính là vợ chính thức nằm vô dụng ở đây sao, ngẫm lại là tức giận, cũng không biết khiêm tốn một chút, khiêm tốn thì các anh có khó khăn sao!
“Muốn mẹ rồi sao!” Chiến gia đổi chủ đề, biết rõ cô đang giở tính tình giận dỗi, cũng không nói ra, dù sao trời có sập xuống thì cũng có anh gánh vác còn sợ gì nữa, chỉ sợ cô không tỉnh lại không ồn ào chỉ yên lặng, Chiến Vân Không sẽ sợ hãi đấy.
“Đừng có chen ngang, trả lời câu hỏi của em, là em hỏi trước mà!”
“Được, vậy anh sẽ ôm em đến trời sáng ôm nhau đến mãi mãi, vừa đúng rất lâu rồi anh chưa ôm em ngủ, nhớ muốn chết.”
"Cầm thú, cách em xa một chút." Hoàn toàn ngược lại, chủ động hiến thân còn bị cô nhóc ghét bỏ, muốn cho thủ trưởng Chiến một gậy, người chán ngấy không giống như trước kia, Noãn Noãn vừa rời khỏi là người đàn ông đã muốn quấn chặt trong ngực muốn đè xuống giường, lại bị đè không thể động đậy, đôi mắt nâng lên chớp chớp, mày nhíu lại khẽ nói, “Buông ra, em muốn đi tiểu.”
"Tại sao gọi Lam Hi là mẹ." Không có ý buông tay, mặt Chiến Vân Không nghiêm túc, câu hỏi này anh vừa nghĩ đến, thật ra lúc Lam Hi lau mặt cho Noãn Noãn thì anh đã trở lại, đứng bên ngoài không quấy rầy bọn họ, Lam Hi xen lẫn đau lòng và yêu thương, anh nhìn không hiểu có rất nhiều cảm xúc, dường như là thiếu nợ dường như là nhớ, đau lòng kia xuất phát từ trong tim, nước mắt kia không phải là giả vờ, môi mấp máy anh không không nghe bà nói gì, tất cả hành động và vẻ mặt của bà đâu phải xuất phát từ một người dì, cũng không thể trách anh suy nghĩ nhiều, bây giờ Chiến Vân Không không tin tưởng rất nhiều người, thường người quen thuộc nhất chính là người nguy hiểm không thể ngờ được nhất.