Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

chương 82: khói lửa ngút trời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không chần chừ thêm nữa, Trịnh y Diệp không một tiếng động mở cửa đi vào... Dù bận rộn nhưng cô vẫn rất thường xuyên đến đây luyện tập, nhất là mỗi khi căng thẳng, sự thư giãn của gân cốt sẽ khiến cô phần nào thư giãn tinh thần. Tính ra thì cũng mới có ba bốn ngày cô chưa bước vào mà thôi.

Diện tích căn phòng không hề nhỏ, đồ đạc bên trong chẳng khác gì một phòng tập chuyên nghiệp thu nhỏ. Với đầy đủ những dụng cụ tập gym, thể hình,... thậm chí còn có cả dụng cụ hỗ trợ luyện tập như bao cát, đích đấm, sàn đài...

Sau khi vào trong, Trịnh Diệp liền đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, nhưng lại không phát hiện ra gì, vì vậy mà cô thả chậm tốc độ, xem xét lại một lần...

Trái lại với Trịnh Diệp, Thẩm Dinh khó mà bình tĩnh điều tra được giống như cô. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng bất anh ta thừa nhận một phòng tập được trang bị đầy đủ như vậy lại thuộc sở hữu riêng của một gia đình thì nhất thời khó mà tiếp nhận được!

- Trịnh Diệp, phòng tập này chỉ có mình người của Trịnh gia sử dụng thôi sao?

- Không phải, mà tất cả mọi người ở khu này, hay họ hàng thân thuộc đều có thể tự do sử dụng phòng tập!

Trịnh Diệp không biết vì sao Thẩm Dinh lại đưa ra một câu hỏi chẳng liên quan gì tới tình hình hiện tại, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời rõ ràng trong khi đôi mắt vẫn hoạt động hết công suất có thể...

Thấy Trịnh Diệp như vậy, dù rằng còn vài điều muốn hỏi cô, như anh ta cũng hiểu đây là lúc tìm cách giúp cô, chứ không nên làm phiền cô! Thẩm Dinh vốn là người rất thực tế, chỉ tin vào những bằng chứng cụ thể, cho nên với cái trực giác mà Trịnh Diệp nói anh ta chẳng mấy tin tưởng...

Nếu như là một người khác, anh ta chắc chắn sẽ bàn bạc lại để cùng trở về sở, chứ không phải vì trực giác gì đó, không chút manh mối ở lại hao phí thời gian. Có điều... người hiện tại ở đây lại là Trịnh Diệp, có nên anh ta cam tâm tình nguyện tin tưởng cô, rảo bước theo sau lưng cô. Tất cả cũng bởi vì anh ta mê luyến như giây phút quý giá được ở riêng với cô, dù rằng cô chưa từng cho anh ta một ánh mắt...

Cũng vì chẳng mấy tin vào trực giác, nên Thẩm Dinh chẳng dồn mấy tâm tư vào công việc như Trịnh Diệp, mà phân nhiều điều chăm chú ngắm nhìn bóng dáng bận rộn của Trịnh Diệp.

Bình thường Trịnh Diệp luôn vô cùng nhạy bén với những ánh mắt khác lạ, có điều hiện tại thứ nhất là do quan tập trung, thứ hai Thẩm Dinh chế dấu cảm xúc khá tốt mà Trịnh Diệp nhất thời không phát hiện ra có người vẫn luôn không rời mắt khỏi cô.

Thẩm Dinh vô cùng chăm chú vào Trịnh Diệp, dưới chân cũng tự nhiên mà Duy chuyển theo cô đi sau vào bên trong... Mà cũng chính vì không nhìn, mà trong lúc vô tình anh ta liền bị vấp bởi sàn đấu, khi phản ứng kịp anh ta liền nắm lấy dây đỡ của sàn đấu...

- Trịnh Diệp... cô qua đây xem cái này nè...

Thẩm Dinh nhìn xuống bàn tay mình, rồi lại nhìn về phía Trịnh Diệp gọi cô. Trịnh Diệp nghe vậy thì liền đi qua, nhìn bàn tay Thẩm Thiên hiện lên vài vết đỏ thì chân mày hơi nhíu lại, nhìn theo ánh mắt anh ta...

- Là máu!

Trịnh Diệp thử đặt ngón tay lên dây đỡ kéo một khoảng, sau khi trên tay cũng dính một vệt màu đỏ thì đưa lên mũi ngửi, vừa ngửi cô liền đưa ra hai từ khẳng định. Cọng dây vốn màu đỏ đậm, cho nên họ mới không nhìn thấy vết máu, mà vết máu vẫn còn màu đỏ vẫn chưa khô hẳn, chứng tỏ rằng...

Cả hai người cho nhau một áng mắt, sau đó đồng loạt lấy súng lên đạn, thủ sẵn thế và thân bước từng bước một. Vết máu chỉ xuất hiện duy nhất trên cọng dây màu đỏ, chứng tỏ người kia cũng đã tính toán kĩ... bởi nêu như Thẩm Dinh không vô tình nhìn thấy, thì họ vẫn chưa phát hiện ra.

Mặc dù chưa thể khẳng định được một trăm phần trăm, nhưng trong lòng Trịnh Diệp đã chắc chắn được tám mươi phần trăm... Có thể thành công đi vào gốc chết của toàn bộ camera ra, thì điều này đã vượt qua giới hạn của sự may mắn, lại hành động cẩn thận như vậy...

Càng nghĩ, sự bất an trong lòng Trịnh Diệp càng mãnh liệt, cô thật lòng mong rằng lần này cô sẽ suy đoán sai!

Ông trời dường như chẳng lúc nào nghe thấy lời cầu xin của Trịnh Diệp cả... Khi cả hai đến càng gần phòng thai đồ thì âm thanh hít thở có phần nặng nề càng lúc càng có ràng vang lên bên tai họ.

Hai người cho nhau một ánh mắt, sau một cái gật đầu, cả hai cùng lúc giơ chân lên...đạp cửa...

- Cảnh sát đây!

Cánh cửa vừa mở ra, Thẩm Dinh liền mở miệng nói ra ba từ... Tuy nhiên đối với sự xuất hiện đột ngột của hai người thì bên trong căn phòng thay đồ nhỏ hẹp chẳng có sự chuyển bằng gì.

Chỉ thấy bên trong góc của căn phòng nhỏ hẹp chỉ với hơn một mét vuông là một người đàn ông ngồi gục đầu ở đó, với hơi nặng nề nhưng lại rất mong manh... Đối với những tiếng động vừa vang lên ông cũng chẳng có phản ứng gì.

Nhận thấy người đó hoàn toàn không có sức chống cự, Trịnh Diệp liền cất súng vào, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông. Ánh cô rất nhanh liền bị thu hút bởi bàn tay nhóm đầy máu của người đàn ông vẫn còn đặt trên eo, mà trên eo lúc này còn có một chiếc áo quấn ngang. Có lẽ ông ấy đã dùng chiếc áo để giữ không cho máu rơi xuống đất...

Thẩm Dinh cũng không phải kẻ ngốc, thấy tình hình như vậy, trong khi Trịnh Diệp ngồi xuống kiểm tra thì cũng nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho xe cấp cứu.bg-ssp-{height:px}

- Chú Chương...

Ngay khi Trịnh Diệp vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông thì cô đột ngột không giấu được sự bàng hoàng... Người đàn ông đã ngất xỉu từ lâu, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, nhưng dù có như vậy, Trịnh Diệp cô làm sao không thể nhận ra chứ? Nhưng tại sao, tại sao chú lại ở đây, còn ra nông nỗi này?

- Chú Chương...chú Chương, chú màu tỉnh lại đi, còn là tiểu Diệp đây, chú màu tỉnh lại nhìn con đi!

Cô hận, lần đầu tiên trong đời cô hận vì sao lại suy đoán đúng như vậy, vì sao lại là chú?

- Trịnh Diệp, cô biết người này sao?

Thẩm Dinh hoàn toàn bất ngờ với phản ứng của Trịnh Diệp, cũng đưa tay giữ cô lại, nếu không thì người đó không chết chỉ sợ một chút nữa sẽ bị Trịnh Diệp lay cho chết thật! Trịnh Diệp biết bản thân mất kiếm soát, liền sau đó lấy lại bình tĩnh, cô hít sâu một hơi:

- Ông ấy tên là Chương Tuấn An, từng là đồng đội của cha tôi, năm đó lúc cha tôi hi sinh thì ông ấy cũng bị thương nặng nên đã rời khỏi ngành, ra nước ngoài sinh sống cùng với gia đình... Nhưng tại sao hiện tại ông ấy lại ở đây, tôi thật sự cũng không hiểu?

- Được rồi, trước hết điều cần thiết là phải đưa ông ấy đi cấp cứu đã, tôi đã gọi xe rồi, chúng ta đỡ ông ấy ra ngoài đi!

...

Sở cảnh sát

- Sếp Mặc, chúng tôi đã phát hiện ra chiếc xe khả nghi... Camera ở công viên nhiệt đới AT đã ghi hình lại được, chiếc xe xuất hiện ở đó từ mười phút trước, hiện tại vẫn chưa rời khỏi!

Một viên cảnh sát nghiêm túc báo cáo với Mặc Phong, anh ta nghe vậy lập tức đứng lên, vừa đi vừa nói:

- Cậu gọi thêm vài người cùng tôi tới đó!

- Vâng!

Công viên AT là một công viên nhiệt đới khá lớn, mặc dù không phải là ngày nghỉ nhưng ngay từ sáng sớm đã có không ít khách đến vui chơi. Bãi xe của công viên cũng đã có không ít xe...

- Là chiếc xe này sao?

Mặc Phong rõ rõ tay lên mui một chiếc xe màu đen rồi quay sang hỏi người phía sau. Bởi vì tránh rút dây động rừng nên tất cả đều không mặc cảnh phục...

- Đúng vậy, trong camera ghi lại thì bước ra từ trong xe là một người đàn ông khá cao lớn, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở lại!

Viên cảnh sát phía sau gật đầu đáp lời. Mặc Phong đưa tay vuốt vuốt cầm, đi xung quanh chiếc xe quan sát... Khi đứng ở trước đầu xe, nhìn vào bên trong không biết nhìn thấy cái gì mà anh ta đột nhiên biến sắc, hét lên:

- Là cái bẫy, bên trong xe có bom... chạy mau!

Miệng thì hét, chân anh cũng lập tức duy chuyển, có điều, hình như tất cả đã quá muộn...

Một tiếng" Bùmmmm....." Thật lớn không báo trước vang lên, sau đó chẳng thấy gì ngoài khói lửa ngút trời. Chiếc xe lúc này vẫn còn nằm im đó đã biến thành một ngọn lửa hừng hực, vài chiếc xe gần đó bị chấn động không ít, thậm chí còn có chiếc bay lên...

Một buổi sáng vốn yên bình đột ngột trở thành hoảng loạn tột độ. Tiếng la hét hoảng loạn vang lên không dứt.

Giữa cái không gian hỗn đó, lại chẳng có bất cứ người nào nhìn thấy một người đàn ông lặng lẽ hoà vào dòng người... Khi đi ngang một cái thùng rác, hắn liền thuận tay ném cái gì vào trong, sau đó thì nở nụ cười nửa miệng rồi thong thả rời khỏi...

Truyện Chữ Hay