Lúc Ỷ Thúy mang thuốc bột và vải quấn đi từ ngoài viện vào trong theo thường lệ thì chợt nghe thấy tiếng leng keng vang lên trong phòng, sau đó là tiếng thét lên như dã thú, trong lòng nàng thắt lại, vội vàng gọi thêm mấy nha hoàn hầu hạ trong viện bước nhanh vào trong.
Lâm Tương đã đập nát hết tất cả mọi thứ trong phòng, lại bởi vì dùng sức quá mạnh, miệng vết thương trên người nàng ta nứt toạc ra hết, tiểu nha hoàn đang run rẩy trốn phía sau cánh cửa, trên mặt bị ném đến mức chảy đầy máu.
"Nhanh, giữ tiểu thư lại!" Thấy chuyện không hay, Ỷ Thúy vội vàng nói.
Hai mắt Lâm Tương đỏ au, đột nhiên quay đầu lại, giận dữ nói: "Con tiện nhân này! Nói mau, có phải là ngươi đã nhận lệnh của ai đó, cố ý đến hành hạ ta không?"
Ỷ Thúy cau mày lại, lạnh giọng nói: "Nô tỳ là do lão phu nhân sai đến hầu hạ tiểu thư ạ."
Nhưng Lâm Tương lại mặc kệ hết thảy, dùng giọng nói khản đặc như tiếng quạt kêu hét lên: "Kéo ả xuống đánh chết cho ta!" Nàng chỉ biết, chính là nha đầu Ỷ Thúy này, mỗi ngày đều sẽ sai người đến trói nàng ta vào giường một cách đầy sỉ nhục, xé rách miệng vết thương của nàng ta ra, nếu không như thế thì bây giờ mặt của nàng ta cũng không biến thành như thế này.
Ỷ Thúy không đổi sắc mặt, chỉ vẫy vẫy tay về phía sau, giọng điệu nhàn nhạt mà nói: "Tiểu thư đến lúc bôi thuốc rồi."
Người làm trong phòng đã bị thay hết từ lâu rồi, tất cả những người ở đây đều là đích thân lão phu nhân lựa chọn, nên đương nhiên sẽ không nghe lệnh của Lâm Tương. Vì thế nên, Ỷ Thúy vừa nói xong, thì cả một đám người xông lên như ong vỡ tổ, nhấc Lâm Tương bê đến trên giường.
Tay chân Lâm Tương lại bị trói lại, nhưng nàng ta vẫn liều mạng mà vùng vẫy, máu thấm ra ướt đẫm lớp trung y mỏng manh, khiến nàng ta nhìn vào như là một con heo sắp bị thịt ngày Tết vậy.
"Ta nhất định sẽ chém chết ngươi!"
Trương Nghi Lâm dẫn theo Xảo Tuệ, vừa đi đến của Phù Hương Viện liền đụng phải Cố Hoài Du đang thong thả bước đến.
"Muội muội, trùng hợp quá." Trương Nghi Lâm cười cười, nhiệt tình mà sáp lại gần.
Cố Hoài Du lặng lẽ đánh giá ả từ trên xuống dưới một cái, rồi ánh nhìn lại lướt qua cái hũ lắc lư trong tay Xảo Tuệ: "Biểu tỷ cũng đến thăm tỷ tỷ sao?"
"Còn không phải sao?" Trương Nghi Lâm vuốt vuốt tóc mai, dịu giọng nói: "Nghe nói dung mạo của Tương Nhi muội muội bị hủy, vừa may,chỗ ta có một hũ Ngọc Nhan Cao, đối với việc dưỡng da chăm da có hiệu quả nhất, nên muốn mang đến cho Tương Nhi muội muội."
Cố Hoài Du cũng cười: "Biểu tỷ thật là có lòng rồi."
Ánh mắt Trương Nghi Lâm lóe lên: "Tỷ muội nhiều năm, đương nhiên là không đành lòng nhìn nàng bị hủy dung rồi."
Lâm Tương trong phòng đang phải chịu quá trình thay thuốc sống không bằng chết, cũng không biết có phải là ảo giác hay không nữa, nàng ta cảm thấy Ỷ Thúy hôm nay càng không nể tình gì hơn, lúc xuống tay xé rách miếng vải vừa nhanh lại vừa mạnh, nàng ta đau đớn lắc đầu, thậm chí còn nhìn thấy trên lớp vảo băng có dính chút thịt vụn nữa.
Thời tiết càng ngày càng nóng hơn, vết thương bị vải băng lấy cả ngày, nên đã có chút bố mùi, những phần thịt hư hại còn đang ánh lên màu thịt đỏ, dính lên thuốc bột liền nhanh chóng sùi hết bọt lên.
Ý Thúy nhịn lấy cảm giác buồn nôn mà bôi cho xong thuốc, nghĩ một lát, lại đặt vải băng vết thương sang bên cạnh, thấy Lâm Tương yếu ớt nằm dài trên giường, nàng mới nói: "Buông tiểu thư ra đi."
Lâm Tương hận thù mà trừng mắt nhìn nàng một cái, nếu như không phải cơn đau khắp người khiến cho nàng ta không có chút sức lực nào, vậy thì bây giờ nàng ta chắc chắn sẽ nhào đến cắt đứt cổ Ỷ Thúy. Lúc này, tiếng bị mở ra kêu lên tiếng kẽo kẹt, Trương Nghi Lâm lắc lư vòng eo yểu điệu bước vào trong, phía sau còn có Cố Hoài Du bước chậm hơn một chút.
Sau khi bước vào cửa, Trương Nghi Lâm đi thẳng đến bên giường, vừa mới đặt chân đến bên cạnh, lại đột nhiên nhanh chóng lùi về sau vài bước, siết chặt chặt khăn tay run rẩy, bịt mũi mà nói: "Sao ở đây lại có mùi chuột chết vậy? Gớm quá đi!"
Ỷ Thúy mím chặt môi, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Cố Hoài Du phất tay với nàng, nên nàng im lặng lui sang một bên.
Không có ai nói chuyện, Trương Nghi Lâm lại cố ý xích lại gần giường, kinh ngạc mà nói: "Ai ya, hóa ra mùi chuột chết bốc ra từ trên người của Tương Nhi muội muội! Chậc chậc, muội nhìn xem, thịt thối rữa hết rồi!" Hôm nay ả đến đây là vốn dĩ muốn chọc tức Lâm Tương, nên đương nhiên khi nói chuyện sẽ chuyên lựa những chỗ đau của nàng ta mà chọc vào rồi.
Sắc mặt Lâm Tương thay đổi, cơn giận xộc vào tim khi nãy hình như không còn nữa, nghe thấy Trương Nghi Lâm nói thế, chỉ cảm thấy cả người nàng ta hôi đến độ muốn ngất đi.
"Cút ra ngoài! Cút ra ngoài hết cho ta!" Giọng nói khản đặc the thé bởi vì quá xúc động mà trở nên thật chói tai, khó nghe đến mức giống như là lấy móng tay cà vào đồ sứ vậy.
Trương Nghi Lâm để tay hoa lan chỉ quạt quạt không khí trước mặt, trong lòng thầm mắng đáng đời, ai bảo ngươi muốn hủy dung mạo của ta!
"Ta tốt bụng đến thăm muội muội, sao muội lại có thể nói như thế? Muội vốn dĩ đã không xinh đẹp, bây giờ còn bị biến thành dáng vẻ gớm ghiếc như thế này, trong lòng tức giận cũng là chuyện thường tình, tỷ tỷ ta không chấp nhất với muội đâu."
Nghe thấy lời này, cả người Lâm Tương run lên, không biết sức lực từ đâu dâng lên, mà nàng ta như phát điên vậy, đột nhiên lao ra từ trên giường. Gió mang theo mùi hôi thối ập đến, Trương Nghi Lâm bị dọa đến mức lùi về sau liên tục, nhưng bàn tay chắn trước mặt vẫn bị móng tay lâu rồi chưa cắt tỉa của Lâm Tương cào rách vài vết thương.
Trương Nghi Lâm giận quá, kéo tay của nàng ta qua, chuyên nhắm vào những miệng vết thương trên người Lâm Tương mà nhéo. Ngươi không cho ta yên ổn, ta liền khiến ngươi sống không bằng chết!
Lâm Tương đau quá, miệng kêu la thảm thiết nhưng vẫn không chịu thua, tuy nhiên cuối cùng thì vì vết thương trên người mà hành động bị cản trở, nàng ta đau đớn đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người như là bị ngâm trong thùng nước muối vậy.bg-ssp-{height:px}
Cố Hoài Du trách mắng: "Mù hết rồi sao? Không thấy vết thương của Quận chúa đã rách ra rồi sao? Còn không mau giữ nàng lại?"
Động tác nhảy bật lên của Lâm Tương quá nhanh, nên mấy nha hoàn vẫn chưa kịp hoàn hồn lại. Bây giờ bị Cố Hoài Du hét lên, mới vội vàng tách hai người ra, kéo Lâm Tương vẫn còn muốn xông ra phía trước lại.
Trương Nghi Lâm giơ bàn tay nhìn tay đang dính máu, sau khi nôn khan mấy lần thì dùng khăn tay lau sạch sẽ, rồi ghét bỏ mà vứt khăn tay sang một bên.
Lâm Tương bị bốn nha hoàn liều mạng giữ lại nên không nhúc nhích được, đôi mắt đỏ kè lộ ra tia hung ác, nhìn Cố Hoài Du một cái, lại gào lên: "Là ngươi!" Sau đó lại quay đầu trừng Trương Nghi Lâm: "Còn ngươi nữa! Hai con tiện nhân nhà các ngươi! Hại ta thành như thế này, ta muốn các ngươi chết không được yên ổn!"
Cố Hoài Du nhìn Lâm Tương, chết không được yên ổn, ta đã trải nghiệm rồi, bây giờ, nên đến lượt ngươi rồi!
Trong lúc nói chuyện, da đầu của nàng ta đã rách toạc ra, máu lẫn với thuốc trộn thành màu đỏ vàng, còn có mùi hôi thối bốc lên nữa, chảy vào trong miệng nàng ta, thuốc bôi trên thịt thối bên cánh mũi cũng bị tróc ra, cùng với trạng thái điên loạn của nàng ta bây giờ, thực sự là hết sức ghê tởm.
Gương mặt khiến người khác gớm ghiếc này, sau khi chữa khỏi chỉ e là càng thêm vặn vẹo mà thôi. Trong lòng Cố Hoài Du sung sướng, cũng coi như là đã trút được một cơn giận, nhưng mà cơn giận này không bao giờ có thể xóa được thù hận kia, nếu đã như thế, vậy thì cũng đến lúc tiến hành bước thứ hai rồi.
Nàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Chuyện hoả hoạn, tổ mẫu đã điều tra rõ, đó chỉ là một tai nạn mà thôi. Hà tất tỷ tỷ lại nói ra những lời tổn thương người khác như thế chứ? Hôm nay muội đến thăm tỷ, là muốn mang một tin tốt đến cho tỷ đây."
Lâm Tương cắn muốn nát răng, nhưng nàng ta không tin rằng chuyện hỏa hoạn kia chỉ là một tai nạn, kẻ có thù với nàng ta trong phủ này chỉ có hai người là Trương Nghi Lâm và Cố Hoài Du, không phải bọn chúng thì còn ai vào đây nữa!
"Tổ mẫu đã nói rồi, bây giờ tình hình của tỷ không thích hợp để đi xem mắt nữa, cũng may tỷ cũng chưa gả cho ai, nên đành giữ lại trong phủ nuôi thêm hai năm nữa."
Không thành thân đương nhiên là tốt nhất, nếu như Lâm Tương chưa bị thương, chắc chắn nàng ta sẽ vui mừng vô cùng. Nhưng mà trong lời nói của Cố Hoài Du còn mang theo ý khác, rõ ràng là đang nói rằng với dáng vẻ bây giờ của nàng ta, cũng chẳng có ai nhìn trúng, cho nên, tổ mẫu mới miễn cường mà nuôi nàng ta thêm hai năm nữa.
Thở phì phò liên tục, Lâm Tương liều mạng giãy giụa, nhưng mà hai tay nàng ta bị giữ lại không thể nhúc nhích chút nào, nàng ta chỉ đành nhìn Cố Hoài Du một cách ác độc.
"Hừ, con tiện nhân nhà ngươi, ta phải giết ngươi! Để cho ngươi bị băm thành trăm mảnh, bị vạn người sỉ nhục, chết không yên thân!"
"Bốp" một tiếng, Cố Hoài Du giơ tay lên tát vào má phải vẫn còn coi như là lành lặn của nàng ta.
"Tốt xấu gì cũng là một quý nữ, cái miệng này nói ra những lời dơ bẩn như thế thật chẳng khác gì với mấy kẻ điêu ngoa nơi chợ búa!"
"Trong máu đã có sự thấp hèn rồi thì không thể nào thay đổi được, muội muội nói nhiều với nàng ta như thế làm gì." Trương Nghi Lâm đột nhiên mở miệng, giũ giũ cánh tay đau nhúc, thầm nghĩ lát nữa về phải mời đại phu nhìn xem, cả người Lâm Tương thối rữa, bị nàng ta cào không biết có bị lây không nữa.
Nghĩ như thế, ả lại càng giận hơn, liền đưa mắt cho Xảo Tuệ, thấy nàng bưng một cái khay qua mới thong thả nói: "Thật là làm ơn mắc oán mà, đây là một bình Ngọc Nhan Cao, chuyên trị các vết sẹo, chỉ là không biết mặt muội thối rữa thành như thế thì còn có tác dụng hay không nữa."
Lâm Tương đã tức đến mức mạch máu trên da đầu nhảy dựng, lời nói của Trương Nghi Lâm nhắc nhở nàng ta, Cố Hoài Du vẫn còn giữ thóp của mình, cho nên nàng ta đưa mắt nhìn về phía Trương Nghi Lâm.
"Một bình này trị giá ngàn vàng, là bảo vật ta cất giữ nhiều năm, hôm nay nhịn lại sự tiếc nuối trong lòng, đem tặng nó cho muội."
Nghe có tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Cố Hoài Dung thong thả ngồi sang một bên, lần đầu tiên nàng cảm thấy Trương Nghi Lâm ngu đến mức có chút đáng yêu, đương nhiên, là lúc cái sự ngu của ả phải được sử dụng lên trên người khác.
Hôm nay ả cố ý ăn mặc hoa hòe chạy đến trước mặt Lâm Tương, đầu tiên là khích bác bằng lời nói, bây giờ lại cố lôi lọ thuốc dưỡng da ra nữa chứ. Món đồ này cho dù là lúc Lâm Tương khỏe hẳn dùng thì cũng chẳng có tác dụng gì, càng đừng nói tới bộ dạng bây giờ.
Quả nhiên, Lâm Tương vừa nghe liền phát nổ ngay, đời này nàng ta để ý nhất chính là diện mạo của bản thân, mấy ngày qua mọi người đều cố ý tránh né chủ đề này, nhưng bây giờ Trương Nghi Lâm lại cứ năm lần bảy lượt nhắc đến, kích thích đến mức nàng ta mất sạch lí trí.
Người mất đi lí trí thì sức lực thường lớn đến không ngờ. Chỉ kịp thấy nàng ta giãy giụa khỏi bàn tay của tiểu nha hoàn, giật lấy cái kéo mà Ỷ Thúy dùng để cắt lớp băng để trên bàn, nhào về phía Trương Nghi Lâm.
Cánh cửa phòng đóng chặt lại bị mở ra, Lâm Tu Duệ đang dẫn một lão nhân đầu tóc bạc trắng vào, Trương Nghi Lâm liếc thấy, liền đổi thành biểu cảm muốc khóc đến nơi, liên tục lùi về sau, đồng thời còn hoảng hốt cất giọng: "Muội muội, ta là biểu tỷ của muội mà, mau dừng tay lại!"
Bây giờ Lâm Tương là một kẻ điên đang mất đi lí trí, trong mắt chỉ còn nhìn thấy gương mặt đáng hận của Trương Nghi Lâm, nàng ta vừa giơ kéo vừa thét lên: "Ngươi đi chết đi! Con tiện nhân nhà ngươi!"
Lâm Tu Duệ vừa bước vào bậc cửa, liền thấy trong phòng rối hết cả lên, bàn ghế ngã ra đầy đất, mảnh sứ vỡ văng lung tung, Lâm Tương đang điên cuồng mà cầm cây kéo đuổi theo Trương Nghi Lâm.
Trương Nghi Lâm đột nhiên đỏ bừng mắt, sau đó cả người xoay lại, trốn ra sau Lâm Tu Duệ, hét lớn: "Biểu ca cứu muội!"
Trước mắt đột nhiên đổi thành người khác, Lâm Tương bởi vì chạy quá nhanh mà không kịp dừng lại, chỉ đành nhích tay qua một chút, nhưng đầu kéo bén nhọn vẫn sượt qua mặt của Lâm Tu Duệ.
Trên mặt đau rát, sau đó liền có một dòng chảy nóng bỏng chảy xuống, Lâm Tu Duệ nhấc tay xoa một cái, tức giận nói: "Lâm Tương! Ngươi đang làm gì vậy?"