Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong Sấu Ngọc Các, sau khi Lý Thị dặn dò Trương Nghi Lâm một phen thì liền vội vàng về nhà ngay.

Bà ta không dám nói chuyện đưa Trương Nghi Lâm vào Vương phủ với Trương Dịch Thành, từ lúc hai huynh muội xảy ra cãi vã ngày đó, sau khi Trương Dịch Thành siết cổ Trương Nghi Lâm xong thì cảm xúc của hắn rất kì lạ, thường hay lộ ra ánh nhìn đáng sợ, tính tình cũng trở nên nắng mưa bất thường, nhìn dáng vẻ giống như là bị ma ám, Lý Thị hơi lo lắng, sợ là kích thích hắn nữa thì không tốt.

Trương Nghi Lâm thì không để ý nhiều đến vậy, ả vẫn ung dung ngồi trước bàn trang điểm, lấy đầu chì vẽ đuôi chân mày, sau đó lại bắt đầu mở hộp trang điểm của mình ra, lấy một cây trâm chỉ vàng trong đó ra cài lên tóc.

Tự soi mình trong gương, cảm xúc hưng phấn trên mặt không cách nào diễn tả được. Bình thường danh không chính ngôn không thuận, mấy ma ma nha hoàn trong viện này đều không xem ả là chủ nhân thật sự, nhưng bây giờ dù nói thế nào thì ả cũng gả vào Vương phủ đúng như ý nguyện, ả phải nhanh chóng nhân cơ hội này mà nhắc nhở một phen mới được.

Nhấc tay lên vuốt ve tóc mai của mình, đóng hộp trang điểm trên bàn lại, Trương Nghi Lâm nhếch môi cười gọi Xảo Tuệ đến: "Ngươi đi gọi tất cả nha hoàn, ma ma trong viện đến đây cho ta, ta có chuyện muốn nói."

"Vâng." Xảo Tuệ cúi người, vén màn bước ra ngoài.

Mang một chiếc ghế ra ngồi ngoài hành lang, Xảo Tâm còn cố ý mang một ly trà đến cho ả. Thấy cả đống người hầu trong viện, Trương Nghi Lâm chậm rãi nâng ly trà lên nhấp một ngụm, một hồi lâu cũng không mở miệng, đúng là đủ khí thế mà.

Trong Sấu Ngọc Các yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, trên đầu là ánh mặt trời chói chang, có mấy người bị ánh nắng chói chang chiếu nóng rát không chịu được, cúi đầu hoặc nhắm mắt, hoặc là nhìn chằm chằm cái bóng của mình dưới thân, nhìn dáng vẻ thì như là có chút cúi gằm đầu, đối với chuyện này, Trương Nghi Lâm rất là vừa ý.

Một hồi lâu sau, ả mới nói: "Từ nay về sau, ta chính là chủ nhân của Sấu Ngọc Các, các ngươi làm việc trong viện của ta, nhất định phải nhanh nhẹn chút, không thể làm biếng chậm chạp như trước kia nữa, không có quy củ gì cả."

"Vâng." Trong lòng các ngươi làm đều trợn trắng mắt, nhưng trong miệng vẫn cung kính như cũ.

Đưa chén trà cho Xảo Tâm, ả lại bắt đầu thong thả mà nói: "Con người của ta, xưa nay rất mềm lòng. Nhưng mà ghét nhất là có ai đó nói bây nói bạ sau lưng, nô tài thì phải cho ra nô tài, trung thành với chủ nhân là bổn phận, nếu như sau này có kẻ nào suốt ngày nghĩ bậy nghĩ bạ, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình. Nhưng mà nếu như các ngươi trung thành hết mực, vậy thì đương nhiên phần thưởng sẽ không thiếu phần của các ngươi rồi."

"Vâng."

Cười một cách mãn nguyện, Trương Nghi Lâm đưa mắt cho Xảo Tuệ, sau đó liền thấy Xảo Tuệ lấy ngân lượng đã chuẩn bị sẵn ra phát cho người làm.

Lâm Tương để tay dựa lên trên cánh cửa bán nguyệt xem một hồi lâu, không chịu được cái dáng vẻ xem chính mình là chủ của Trương Nghi Lâm, bèn nhổ một ngụm nước miếng, nhấc chân bước vào Sấu Ngọc Các.

"Biểu tỷ bày thế trận thật lớn quá đi!" Nàng ta cao giọng nói.

Trương Nghi Lâm đang đắc ý nhìn dáng vẻ khúm núm lo sợ của đám người làm sau khi ả thực hiện kế hoạch vừa ra uy lại vừa ban ân này thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói cất cao mang theo đầy sự trào phúng, thấy sắc mặt của Lâm Tương không tốt đẹp gì mà bước vào trong, trong lòng ả đột nhiên có chút thấp thỏm.

Ả chạy theo sau đít Lâm Tương cũng đã quen rồi, biết là Lâm Tu Duệ thương yêu người muội muội này như thế nào, nếu như ả muốn thay đổi hình tượng của ả trong lòng Lâm Tu Duệ thì vẫn phải dựa vào Lâm Tương thôi.

Chỉnh lại biểu cảm, ả đột nhiên nở một nụ cười, đứng dậy từ trên ghế, cười nói: "Sao muội muội lại đến đây rồi?"

Lâm Tương hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh bỉ: "Đây là nhà ta, ta muốn đi đâu còn đến lượt ngươi lại tra hỏi chắc."

Nụ cười hết sức hào phóng trên mặt Trương Nghi Lâm xém chút nữa là không cười nổi, ả cố gắng siết chặt nắm tay lắm mới có thể nhịn cục tức xuống, mềm giọng nói: "Ý của tỷ không phải là như thế, không biết muội muội đến đây là có chuyện gì?"

Lâm Tương bước chân lên bậc thang, ngồi vào vị trí vốn dĩ là của Trương Nghi Lâm kia, cười mỉa: "Đến để xem xem ngươi không biết xấu hổ đến mức nào đó, mặt dày mà tự mò đến đây, còn tưởng mình thật sự là chủ nhân nữa chứ!"

Người làm trong viện còn chưa lui xuống, nghe thấy Lâm Tương nói như thế, không nhịn được mà cúi đầu nhịn cười.

Trương Nghi Lâm thở hồng hộc, uy phong mà ả vừa mới tạo thành đã bị vỡ nát như thế rồi, ả cứ nhịn nhục mãi, nhưng mà Lâm Tương cứ bám chặt không buông tha, cơn giận trong lòng ả bây giờ không thể nhẫn nhịn được nữa, nên lập tức lạnh mặt: "Ngươi có ý gì?"

"Ta nói ngươi đó, đồ không biết xấu hổ!" Lâm Tương nhấn mạnh từng chữ một.

Mới sớm ra nàng ta đã nghe nói Trương Thị nhận lệnh của lão phu nhân, mang hai nha hoàn thông phòng nhét vào trong hậu viện của Lâm Tu Duệ, trong lòng nàng ta tức muốn chết, nhưng mà nàng ta ngại mặt mũi của lão phu nhân nên không dám động tay động chân làm gì, lại thêm trong lòng nàng ta biết Lâm Tu Duệ sẽ không đồng ý, nên cũng thả lỏng tâm trạng được chút ít.

Nhưng ai ngờ đâu chuyện còn chưa xong, vừa mới nhịn xuống được không lâu, lại nghe nói Lý Thị dẫn theo Trương Nghi Lâm tìm tới cửa, sau một trận cãi vã thì lão phu nhân liền làm chủ bảo Lâm Tu Duệ thu Trương Nghi Lâm vào trong hậu viện luôn.

Trong lòng nàng ta bất mãn với lão phu nhân, tức đến nổ đom đóm mắt nhưng lại không dám đi gây sự với lão phu nhân, nên quyết định đi đến Sấu Ngọc Các, nàng ta muốn sỉ nhục Trương Nghi Lâm một phen.

"Thật sự là ghê tởm vô cùng!"

Trương Nghi Lâm giận đến mức bật cười, duỗi tay nhìn màu mòng tay đỏ tươi trên tay mình: "Ta đúng là không biết xấu hổ thì thế nào? Nói tóm lại bây giờ ta đã là người của biểu ca, nếu như tính ra thì, ngươi còn phải gọi ta một tiếng tẩu tẩu."

Vừa dứt lời, Lâm Tương đột nhiên nhảy dựng, giơ tay táng cho Trương Nghi Lâm một bạt tai: "Đúng là biết dát vàng lên mặt mình. Ngươi cũng không tự nhìn xem mình thân phận gì, cho dù ngươi có bằng lòng tự mình sa đọa, cũng chỉ là một nửa nô tài mà thôi!"

Nói đến đây, Lâm Tương lại càng tức đến mức nghiến răng kêu ken két. Nàng ta đã trao thân cho Lâm Tu Duệ, nhưng bây giờ thân phận vẫn không có chút tiến triển gì. Nàng ta cứ đi theo hắn một cách không rõ ràng như thế, lại còn phải sợ bóng sợ gió. Nhưng mà đúng vào lúc này, lại bị Trương Nghi Lâm chen vào giữa, ả không tốn chút công sức nào liền có thể trở thành người của Lâm Tu Duệ một cách danh chính ngôn thuận, không chỉ như thế, ả còn dám nhắc đến chuyện này trước mặt nàng ta, bảo nàng ta làm sao mà chịu cho nổi cơ chứ.

Trương Nghi Lâm bị tát một cái mà trở tay không kịp, trên mặt đã xuất hiện một dấu bàn tay đỏ ửng, trong đầu ả nhanh chóng trắng xóa, không kịp nghĩ thì đã nhào về phía Lâm Tương.

Người làm trong viện há hốc miệng nhìn một hồi lâu, thấy hai người đã đánh nhau lăn vòng, vội vàng chạy lên kéo ra. Chỉ là họ e ngại với thân phận của Lâm Tương, nên hơn phân nửa là chạy lên kiềm kẹp tay chân của Trương Nghi Lâm.

Có người giúp sức, Lâm Tương thoải mái hẳn ra, sau khi giơ tay táng liên tiếp hai bạt tai thì một tia sáng độc ác lóe lên trong mắt, nàng ta giật mạnh cây trâm trên tóc mai Trương Nghi Lâm xuống, muốn rạch nát gương mặt khiến nàng ta ghen tị đã lâu của Trương Nghi Lâm.bg-ssp-{height:px}

Đúng lúc này, tiểu nha hoàn bên cạnh lão phu nhân vội vàng chạy vào trong viện, đưa tay kéo tay của Lâm Tương lại, sau khi ngăn lại động tác của nàng ta thì cúi người nói: "Lão phu nhân mời tiểu thư qua đó một chuyến."

Lâm Tương thở hồng hộc, buông tay ra, ghét bỏ mà vứt cây trâm lên người Trương Nghi Lâm, trừng mắt nhìn nàng ta một cách ác độc, sau đó mới xoay người mặt không biểu cảm mà nói với tiểu nha hoàn: "Dẫn ta qua đó!"

Người vừa đi, Trương Nghi Lâm lấy tay che lại gương mặt đang nóng rát của ả mà òa khóc lên. Từ nhỏ đến lớn ả chưa bao giờ phải chịu ấm ức như thế, Lý Thị nâng niu ả trong lòng bàn tay như châu báu, đừng nói là đánh ả, thậm chí rớt mất một sợi tóc cũng đau lòng không thôi, nhưng mà bây giờ ả lại bị Lâm Tương tát liên tiếp mấy cái bạt tai.

Nàng ta là cái thá gì mà cũng dám đánh ả chứ!

Xảo Tuệ và Xảo Tâm cũng bị hai nha hoàn của Lâm Tương bóp không nhẹ, thấy tóc tai Trương Nghi Lâm rũ rượi, hai má ửng đỏ, bộ dáng chật vật khó coi, liền vội vàng chạy lên dìu ả vào trong phòng.

Niềm hân hoan khi nãy mất sạch không còn nữa, Trương Nghi Lâm nhìn bản thân mình trong gương, hận Lâm Tương không thôi. Ngay khi nãy ả đã xém chút nữa là bị hủy dung rồi, nếu như không phải tiểu nha hoàn kia đưa tay ra ngăn lại, vậy thì đầu trâm nhọn hoắc kia đã rạch đến trên mặt ả mất rồi. Ả biết Lâm Tương rất hay ghen tị, nhưng lại không ngờ rằng tâm tư nàng ta ác độc đến như thế.

Đến lúc này, bên ngoài cửa bỗng có bóng người lóe len, ánh mắt của Trương Nghi Lâm nhìn lại, trong mắt còn mang theo chút hận ý chưa kịp thu hồi lại, trong lòng Xảo Nhi hoảng sợ, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ của Trương Nghi Lâm cũng bị dọa không ít.

Xảo Tuệ lớn tiếng: "Ai ở ngoài đó?"

Xảo Nhi xuất hiện, hành lễ với Trương Nghi Lâm: "Xảo Nhi tham kiến biểu tiểu thư."

Trương Nghi Lâm lấy khăn tay che nửa gương mặt mình lại, ánh nhìn dò xét nàng ta, Xảo Nhi nói: "Nô tỳ là nha hoàn trong viện của Tam tiểu thư."

Nha hoàn của Cố Hoài Du? Trương Nghi Lâm cau mày lại, nghiêm giọng nói: "Sao, đến ra oai thay cho chủ nhân của ngươi à?"

Xảo Nhi lắc đầu, cười cười nói: "Nô tỳ đến là để giúp biểu tiểu thư."

"Giúp ta?" Trương Nghi Lâm khinh bỉ mà nhìn nàng ta một cái: "Chỉ dựa vào ngươi?"

Xảo Nhi cũng không giận dữ, nhìn Xảo Tuệ và Xảo Tâm một cái, nói: "Nô tỳ có một tin tức quan trọng muốn nói cho biểu tiểu thư."

Trương Nghi Lâm nhìn nàng ta hồi lâu, thấy sắc mặt của nàng ta có vẻ là không giả, mở miệng nói: "Nói ra nghe thử xem."

Xảo Nhi lại nhìn hai nha hoàn một cái nữa, Trương Nghi Lâm bực bội phất tay: "Ngươi cứ nói thẳng là được."

Trong phòng yên ắng hồi lâu, Xảo Nhi bước về phía trước hai bước, thấp giọng kể sạch toàn bộ những gì mà nàng ta nghe được ra, Trương Nghi Lâm càng nghe thì sắc mặt lại càng kì lạ, đợi Xảo Nhi nói xong rồi lùi về chỗ cũ, một hồi lâu sau ả mới thở mạnh ra một hơi.

"Những gì ngươi nói là thật?"

"Trăm ngàn lời đều là thật, bây giờ chuyện này đã đồn khắc tiền viện rồi."

Trương Nghi Lâm nhìn chằm chằm nàng ta hồi lâu, đột nhiên cười âm hiểm: "Là tiểu thư nhà ngươi bảo ngươi đến nói cho ta?"

Xảo Nhi vội vàng nói: "Không phải, là nô tỳ tự mình đến, Tam tiểu thư không hề hay biết."

"Ồ~ Vậy tại sao ngươi lại đến tìm ta?" Không có chuyện hiến ân cần thì chỉ có kẻ gian hoặc phường trộm cướp, Trương Nghi Lâm không hề tin là Xảo Nhi tự mình đến đây.

Xảo Nhi đỏ mặt, mím môi nói: "Nô tỳ đã là người của biểu thiếu gia rồi, người là muội muội của ngài ấy, trong lòng Xảo Nhi đương nhiên là hướng về người rồi."

Trương Nghi Lâm cười một cách khó dò, đột nhiên mở miệng: "Xảo Tuệ, thưởng."

Trong lòng Xảo Nhi vui vẻ, vừa muốn đưa ra yêu cầu, liền nghe thấy Trương Nghi Lâm nói: "Nếu như những gì ngươi nói là thật, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi thêm nữa."

"Đa tạ biểu tiểu thư."

Xảo Nhi nhận thưởng, lại có được sự cho phép của Trương Nghi Lâm, liền hí ha hí hửng mà rời đi. Đợi cho người đi khuất, Xảo Tuệ mới nói: "Tiểu thư, người cảm thấy lời của nàng ta đáng tin sao?"

Nàng ta là nha hoàn được cưng nhất trong viện của Cố Hoài Du, nghe thấy tin tức lại không bẩm báo lại cho chủ tử mình biết trước mà ngược lại chạy đi tìm Trương Nghi Lâm, chuyện này nói thế nào cũng thấy lạ.

Trương Nghi Lâm nói: "Đáng tin hay không thì sao chứ? Chỉ cần những lời nàng ta nói là thật, đối với ta có một đống chỗ tốt rồi." Lâm Tương không phải là ỷ vào sự yêu chiều của Lâm Tu Duệ mới kiêu căng đến như thế sao? Bây giờ ả đã nắm được cái thóp lớn này của nàng ta, để xem xem nàng ta sau này còn kiêu căng thế nào nữa.

Còn về Lâm Tu Duệ, so với chuyện thích hắn, Trương Nghi Lâm càng thích vinh hoa phú quý hơn.

Xảo Tuệ vẫn không yên tâm lắm: "Vậy lỡ như chuyện này là Tam tiểu thư cố ý sai nàng ta đến đây để lộ tin tức, tiểu thư người cứ mạo hiểm hành động như thế, không phải là đã trúng kế của nàng ta rồi sao?"

Trương Nghi Lâm hiểu Lâm Tương, chuyện ngày hôm nay, chuyện ngày hôm nay chắc chắn nàng ta sẽ chạy đến kể khổ với Lâm Tu Duệ, trầm ngâm hồi lâu ả nói: "Là thật hay giả, tối nay lặng lẽ đi xem thì không phải sẽ biết ngay sao?"

Mối thù ngày hôm nay và hận khi xưa cứ liên tiếp dâng lên, Trương Nghi Lâm vuốt ve gương mặt nóng rát của mình, nếu như là thật, ả nhất định sẽ khiến cho Lâm Tương thân bại danh liệt!

Truyện Chữ Hay