Vào một ngày tuyết rơi tê tái đầu tháng Ba, một nữ sinh đã leo lên sân thượng của trường tôi, trường cao trung Shinyo, và gieo mình xuống mặt đất. Tên cô ấy là Minahoshi Suiko. Cô ấy mới mười bảy tuổi.
"Mariko-san, cậu thích cái gì nhất?" cô ấy đột nhiên hỏi tôi, vào một hôm cô ấy còn sống.
Không mảy may suy ngẫm, tôi nói luôn tên của một ngôi sao nhạc pop mà ai cũng biết.
"Hừm... Thật không?"
"Ừ. Anh ấy ngầu lắm," tôi thành thực trả lời.
Suiko-san hít một hơi thật sâu, nhìn theo mặt trời khuất dần, và bắt đầu huýt sáo.
Trường chúng tôi nằm ở vùng núi, và nó là nơi mà phần lớn học sinh bắt xe buýt để tới lẫn về. Ngày hôm đó, Suiko-san và tôi đã quyết định cùng nhau đi bộ về, và chúng tôi gần như độc chiếm cả tuyến phố.
Giai điệu cô ấy huýt sáo hóa ra lại là bài hát nổi tiếng nhất của nghệ sĩ đó. Suiko-san quả thực huýt sáo rất tài. Cô ấy khiến cho thanh âm của giai điệu thật đẹp, đến độ hay hơn rất, rất nhiều so với bản gốc. Khi cô ấy kết thúc, tôi đã không thể không vỗ tay.
"Tuyệt vời! Cậu giỏi thật đó, Suiko!"
"Cũng không hẳn. Nếu cậu thích nó, thì lí do chỉ đơn thuần là cậu đã có khuynh hướng thích nó từ trước thôi."
Cô ấy là kiểu người hay nói những thứ hoành tráng như thế, và chúng thoát ra tương đối tự nhiên.
"Chắc cậu tập nhiều lắm nhỉ. Cậu có chơi nhạc cụ nào không?"
"Không, tớ nghe sao làm vậy thôi."
"Thế chắc thanh điệu hay gì đó của cậu phải tốt lắm. Tuyệt ghê! Cậu hay nghe nhạc gì vậy?"
"Toàn mấy thứ chả ai nghe ấy mà."
"Như là?"
"Hừm, ví dụ như," cô ấy nói và hít thêm một hơi, bắt đầu một giai điệu mới.
Lần này, nó giống ngâm nga hơn là huýt sáo, như thể cô ấy là một nhạc cụ thần kì với khả năng tái tạo mọi giai điệu tồn tại trên trái đất.
"......!" Chỉ nghe thôi cũng làm tôi choáng váng đến quên cả thở.
Bài đầu tiên thực chẳng là gì so với bài này. Âm thanh vang dội trong ngực tôi, còn trái tim thì như rung lên vì nỗi buồn, tất cả chỉ sau một chốc. Một giai điệu thật kì lạ – vừa nhịp nhàng, vừa mạnh mẽ.
Khi cô ấy kết thúc, tôi đã không thể vỗ tay. Tôi đứng như trời trồng, khóe mắt rơm rớm nước.
"...Sao thế? Cậu không thích à?"
"Không...không! Chỉ là...chỉ là...ừm, tớ cảm thấy xấu hổ quá. Cứ như nhạc của tớ chỉ đang bắt chước theo âm nhạc thực thụ ấy."
"Tớ tưởng cậu thích bài đó."
"K-không, tớ không nghĩ mình còn có thể, thật đấy. Khi được nghe bài nhạc của cậu, tớ cảm thấy như...đây là lần đầu mình thực sự nhận thức rằng mình thích một bài nhạc. Và nó còn chẳng liên quan gì đến mốt hay xu thế nữa!" tôi thốt lên, toàn thân phấn khích tột độ.
"Thế thì tốt," Suiko-san đáp, nhoẻn miệng cười. Cô ấy đẹp y như, nếu không phải hơn, bài nhạc kia. Cô ấy đứng đó, phía sau là ánh hoàng hôn đỏ. Cứ như tôi đang được nhìn hình bóng một nữ thần giáng thế.
"Đấy là bài gì vậy?" tôi hỏi.
Cô ấy khúc khích cười. "Cậu sẽ không cười chứ?"
"Sao tớ lại phải cười?"
"Tên của bài đấy là Salome. Trích từ một vở ballet."
"Thế thì có gì lạ?"
"Người sáng tác là Ifukube Akira."
"Ai cơ?"
"Ông ấy nổi tiếng nhất với những bản nhạc nền trong phim quái vật," Suiko-san đáp, che miệng bằng một tay, đôi vai run lên vì cười.
Dáng điệu ấy nữ tính đến độ làm tim tôi đập nhanh hơn, và tôi nghĩ, Mình không thể cười tự nhiên như vậy. Thực lòng thì, tôi chưa từng biết bất cứ ai có thể cười đẹp bằng hay thành thật bằng cô ấy cả/
Nhưng giờ cô ấy không còn bên tôi nữa.
Tôi không thể hiểu nổi. Tại sao một cô gái như thế lại muốn giết bản thân?
Người ta nói cô ấy không hề để lại thư tuyệt mệnh. Chúng tôi không biết liệu cô ấy có bị nỗi đau nào dẫn đến tự sát không, hay liệu cô ấy làm vậy chỉ vì muốn chứng minh gì đó.
Nhưng tôi vẫn muốn biết. Tôi buộc phải biết.
Tôi không thể khẳng định rằng chúng tôi từng rất gắn bó. Nhưng vào những dịp hiếm hoi chúng tôi được ở một mình, cô ấy lúc nào cũng trò chuyện cởi mở với tôi. Mặc dù tất cả chỉ có thế.
Tuy nhiên, cô ấy chắc chắn là người chân thật nhất mà tôi từng được gặp, cho tới thời điểm đó. Tôi không thể nghĩ ra cách diễn giải nào khác cả. Những con người ngoài kia chỉ biết bắt chước một ai đó, cố gắng vờ như đấy là bản chất thật. Toàn một lũ dối trá.
Nên tôi nghĩ hành vi tự sát của cô ấy nhất định phải có một ý nghĩa.
Thế nên tôi định sẽ theo bước cô ấy.
Đây có phải bắt chước không? Chắc vậy.
Điều đáng buồn là tôi thậm chí còn không biết mình có thực sự yêu cô ấy không. Và đấy mới là cái trớ trêu; tôi sắp sửa kết thúc cuộc đời mà chẳng thực sự hiểu gì hết.
Komiya Mariko đứng trên sân thượng của trường, cầm cuốn sổ tuyệt mệnh trên tay, nhưng lại quyết định không viết gì hết.
Trời tối như hũ nút.
Mặt trời đã lặn từ lâu, và những tia sáng còn sót lại đang nhanh chóng tan biến.
"Suiko-san..."
Cô nhìn sang bên kia hàng rào
Ở phía dưới, cô vẫn thấy được vạch kẻ trắng đánh dấu nơi thân xác Minahoshi Suiko từng rơi. Thế giới xung quanh cô gần như đã tối đen, nhưng vạch kẻ dường như vẫn tóa sáng, nổi lềnh bềnh về đằng trên.
Cô nuốt nước bọt.
Những lời Minahoshi Suiko từng nói lại trỗi dậy trong đầu cô.
"Mariko-san, không có gì trên thế giới này thực sự được định đoạt cả. Chim muông đôi lúc rơi từ trên trời, và tuyết thỉnh thoảng cũng rơi vào tháng Tư. Tất cả đều bấp bênh, không gì là 'khác thường.'"
Những lời ấy nghĩa là gì?
Có lẽ mình sẽ hiểu nếu leo qua cái rào này...!
Vạch kẻ trắng di chuyển, ra dấu kêu gọi cô. Đó là ảo giác, nhưng lại quá thật để tin là như vậy. Nó hoàn toàn hợp lí với Mariko.
Dường như không còn lựa chọn nào đủ hợp lí để khiến cô làm bất cứ thứ gì ngoài nhảy lầu. Cơn bốc đồng choán lấy cô. Cơ thể cô run lên, nhưng không phải vì sợ – không, là vì phấn khích.
"Suiko-san...!"
Komiya Mariko bám vào hàng rào, chuẩn bị leo lên.
Nhưng một giọng nói lại vọng tới.
"—Cô muốn đi theo Minahoshi Suiko ư? Cô không thể làm vậy bằng cách đó. Điều ấy là bất khả thi."
Giọng nói ấy vô cùng lạ lùng, như thể lai giữa một cô gái với một câu trai, nhưng chẳng thuộc về ai cả.
"-- --?!" Mariko ngỡ ngàng quay ra sau.
Anh ta ngồi ở phía bên kia sân thượng, một nửa phủ kín trong bóng tối. Một cái mũ đen hình ống che nửa mắt anh ta, và anh ta quấn quanh mình một cái áo choàng đen đính vài cái đinh tán. Anh ta sơn môi đen, đối lập với sắc trắng trên khuôn mặt.
"Nếu giờ cô nhảy xuống, cô sẽ không tới cùng nơi với cô ta đâu," anh ta bình thản đáp.
"A-anh là...?" Mariko đáp. Rõ ràng cô đang rùng mình, nhưng không phải là bởi cô không biết anh ta. Không, cô biết mọi thứ về anh ta. Toàn bộ nữ sinh trong trường đều bàn tán về anh ta.
Nhưng anh ta thực sự tồn tại..?
"Có vẻ như cô biết tôi. Thế lại càng dễ." Mắt trái anh ta nheo lại, và khóe miệng bên phải cong lên, tạo thành một biểu cảm lạ lùng, bất cân đối.
"Ý-ý anh là sao? Sao tôi lại không thể tới chỗ cô ấy?"
"Đơn giản thôi. Cô sắp sửa kết thúc đời mình bởi chính cô muốn như thế. Nhưng Minahoshi Suiko thì không. Nếu có một thứ gì đấy như thiên đường, thì chắc chắn cô sẽ đến một nơi khác với cô ta." Miêu tả giọng anh ta là "lạnh lùng" chắc sẽ chuẩn xác nhất.
"Cô ấy không tự kết liễu mình vì 'muốn như thế?' Vậy tức là sao?" Mariko cảm thấy như mặt đất dưới chân đang vỡ vụn.
"Cô biết tên tôi, đúng không? Vậy chắc cô biết tôi đã làm gì." Một nửa thân thể anh ta chìm trong bóng tối. Cứ như anh ta đang chuẩn bị tan vào hư vô.
"T-thế...anh là?"
"Phải. Tôi là tử thần. Minahoshi Suiko không hề tự sát. Tôi...đã giết cô ta."
"T-tại sao?"
"Bởi cô ta là kẻ thù của thế giới này."
"...!"
"Giờ thì sao? Cô vẫn muốn chết chứ? Cơ mà, tôi không nghĩ là mình định giết cô đâu. Cô thậm chí còn chẳng đáng được thế."
"N-nhưng... Nhưng..." Mariko lắp bắp, lòng bộn bề hoang mang. Cô chẳng thể chắc chắn được gì hết.
Kẻ thù của thế giới? Suiko-san? Tại sao? Vậy là thế nào?
"Nói cách khác, tôi có thể diễn giải như này. Minahoshi Suiko vẫn chưa tới thế giới bên kia. Không như tôi, cô ta không bị 'phân tách' – mặc dù cũng 'tự động' tương đương. Về nơi chốn hiện tại thì...tôi không thể nói được."
Mariko không hề hiểu cái người mặc áo đen kia đang nói gì.
Cô ấy vẫn chưa tới thế giới bên kia?
Theo bản năng, Mariko nhìn xuống mặt đất nằm dưới bên kia hàng rào. Ánh sáng giờ đã không đủ để nhận diện vạch kẻ trắng nữa.
Thật quá mức điên rồ. Mariko đã thấy cô ấy – thấy thứ đã từng là cô ấy, khi chính quyền mang thân xác cô ấy đi dưới tầm màn loang máu.
"Thế tức là sao, Boogie--?!" Mariko thét lớn, quay đầu ra sau – nhưng bóng áo đen đã biến mất.
Cô dáo dác nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì cả. Bóng tối đã nuốt trọn nơi này. Xác định xem nhân vật bí ẩn kia đi hay ở là bất khả thi.
Hoặc cũng có thể thân xác anh ta chưa từng ở đây bao giờ hết.
"............"
Cuối cùng, nỗi sợ cũng chạm tới trái tim Mariko.
Cô nhìn xuống mặt đất bên dưới.
Nhưng hàng rào mà mới nãy còn dễ vượt như không giờ đã cao đến hàng trăm mét.
"Aaa..."
Điều ấy là bất khả thi.
Cô sẽ không tới cùng nơi với cô ta đâu.
Minahoshi Suiko vẫn chưa tới thế giới bên kia.
Chân cô run cầm cập.
"Aaaaaaa...!"
Mariko khuỵu xuống, đổ mình lên mặt sân. Từng giọt nước mắt nối nhau lăn trên má. Cô không tài nào ngăn chúng nổi. Đó là những giọt nước mắt đầu tiên cô tuôn từ khi Minahoshi Suiko chết.
Cô đã tự thuyết phục mình rằng chết đi thì sẽ đỡ hơn khóc, nhưng giờ lại không sao nín khóc được.
"Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi... Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi..." cô thì thầm thật chậm rãi, vừa nói vừa cúi đầu liên hồi.
Nhưng giọng nói nhỏ bé ấy lại bị gió cuốn đi, và lạc lối trong đêm tối.
-----
"............"
Người mặc áo choàng với mũ đen dõi theo cô từ phía dưới. Bên cạnh anh ta là một vạch trắng hình người. Anh ta quỳ gối xuống và lướt tay qua.
"Quả nhiên cô ta không còn đây nữa..." anh ta lẩm bẩm, và đứng dậy. "Ngươi lại định thử lại ư? Imaginator?"
Dưới làn gió đêm, tấm áo đen phấp phới điên cuồng.