Boogiepop Series

chương 4 (2): mong em yên nghỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng thì, Kamikishiro cũng thuyết phục được thằng bé năm nhất kia - tên cậu ta là Tanaka Shiro – hẹn hò với cô ấy. Một khi cô ấy đã ra tay, không một ai có thể cản lại nổi.

Có lần, tôi bảo cô ấy, “Em thực sự chả biết chị thấy cái gì ở cậu ta.” Cô ấy thường gọi cho tôi và rủ tôi đi chơi với cô ấy.

Ừ, có thể coi đấy là hẹn hò cũng được. Chúng tôi đi xem phim, đi ăn, bắn bi a và đặt tiền cược. Chúng tôi còn làm một vài thứ khác nữa – nhưng chắc bạn cũng biết thế nào rồi.

“À thì, cậu biết đấy…cậu ấy là một cung thủ.”

“Cung thủ? Trong đội bắn cung á?”

Nếu nhớ không nhầm thì, lúc đó chúng tôi đang ngồi trong một cái bánh xe quay chậm ở công viên giải trí. Trông không khác gì mấy cảnh hẹn hò học đường giả dối mà ta thường thấy trên manga.

“Ừ. Lần đầu chị gặp cậu ấy, cậu ấy vẫn còn học sơ trung và đang tham gia một cuộc thi nào đó. Cậu từng thấy bao giờ chưa? Họ đứng thành một hàng và bắn. Người nào bắn hụt thì bị loại. Trông ngầu lắm luôn ấy. Cậu ấy làm khá tốt, song cuối cùng vẫn thua. Nhưng mà đôi mắt cậu ấy ấy…nó loé lên khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào cái bìa bắn bé tí ở đằng xa. Làm chị nổi hết cả da gà. Và rồi, cậu ấy thả tay ra…và vù!”

“Nghe nông cạn thế…” Tôi nói, giọng có phần chán nản. Tất cả những thứ đó đều không liên quan gì đến bản thân Tanaka, hay tính cách của cậu ta. Dĩ nhiên là cậu ta sẽ tỏ ra miễn cưỡng rồi.

“Chị thích đi chơi với ai đó như cậu hơn, Kimu-kun ạ. Cậu vui tính hơn nhiều. Và chị cũng không định thử sức với trò bắn cung đâu. Nhưng chị lại không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng cậu nhóc ấy được sinh ra để làm những điều lớn hơn thế.”

“Còn em thì không à? Au,” tôi nhăn mặt. Cụm từ “ ai đó như cậu” đã làm rõ mọi thứ như ban ngày. Tôi không thể làm được gì nếu cô ấy nói như thế.

“Ừ. Cậu giống chị ở chỗ đó đấy. Chị là một mớ bòng bong. Và, nói thật thì, cậu cũng vậy đó, Kimu-kun à.”

“Không phản đối,” tôi chặc lưỡi đáp lại. Đúng là thế thật. Nếu không thì, tại sao tôi lại hẹn hò với một cô gái mà tôi biết rõ là đã có người khác ở trong tim? Thế nhưng, tôi cũng đã si mê cô ấy tương đối ở thời điểm đó rồi. Vậy mà tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khuyên cô ấy chia tay với Tanaka. Đó không chỉ là nột mớ bòng bong nữa – đó là một vụ đắm tàu mà sớm muộn gì cũng phải xảy ra. Và trên tất cả, cô ấy còn không phải người duy nhất mà tôi hẹn hò ở thời điểm ấy. Phải, chúng tôi chắc chắn là giống nhau.

“Chị nói thật nhé. Shiro-kun chẳng chịu hiểu gì chị cả,” cô ấy bảo, miệng thở dài đầy cay đắng. “Cậu ấy cố không làm tổn thương chị, nhưng mà lúc nào cậu ấy cũng ăn nói khách sáo quá, và nó chỉ khiến chị tổn thương hơn thôi. Cậu ấy chẳng chịu hiểu gì hết.”

“Hừm. Cũng khó mà nói là em hiểu được.”

“Chị chỉ đang làm vướng chân cậu ấy thôi. Chị không nghĩ là lúc này cậu ấy thực sự cần phải yêu.”

Đôi khi, tôi cảm thấy hiểu được cô ấy gần như là bất khả thi.

Trở thành một thằng tầm thường và lải nhải rằng con gái thật phức tạp thì rất dễ, sống mức độ phức tạp của cô ấy rõ ràng phải cao hơn những nữ sinh cùng tuổi một hai bậc. Tôi khá chắc là phần lớn trong số họ cũng không thể nào theo kịp nổi cô ấy. Thế nên, những người bạn duy nhất của cô ấy mà tôi biết chỉ có tôi với một nữ sinh cùng lớp tên Kirima Nagi. Cô gái đó thậm chí còn kì quặc hơn cả Kamikishiro nữa, nên tôi đoán đấy là lí do họ thân nhau. Thực lòng mà nói, Kirima xinh đẹp hơn Kamikishiro nhiều, song tôi lúc nào cũng thích Kamikishiro hơn. Kể cả bây giờ.

“Nhưng liệu hai chúng ta có cần đến nó không? Em nghĩ thế. Như là chỉ mình mình thôi thì không được đầy đủ ấy, chị biết chứ?”

“Chính xác là vậy đấy! Thấy chưa, chúng ta giống nhau mà,” cô ấy nói, nở một nụ cười nhỏ, nghiêng mình về phía trước, rồi áp môi lên môi tôi.

Đó không phải cái gì quá lớn lao cả. Đây còn chẳng phải lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau.

“…chị làm với Tanaka chưa?” tôi thẳng thừng hỏi.

“Không đời nào,” cô ấy mỉm cười, phủ nhận ngay tức khắc.

Cô ấy lúc nào cũng hấp dẫn nhất khi không thực sự cố tỏ ra quyến rũ hay dễ thương. Tôi chưa từng biết tại sao cả.

-----

Tôi khá chắc rằng lá thư đó là một trò đùa, nhưng không hiểu sao nó lại vẫn cứ làm tôi phải băn khoăn. Tôi quyết định nghỉ một buổi và quay về thị trấn mà tôi từng học cao trung. Cứ coi như là linh cảm đi, song người gửi thư chắc hẳn sẽ phải sống ở cái chỗ này.

Giá đình tôi vãn sống ở đây, nhưng tôi không định ghé quá đó; tôi đi thẳng một mạch đến trường Shinyo. Tôi không nghĩ là hiện giờ còn ai ở lại trường nữa, song đôi chân lại vẫn cứ dẫn tôi đi.

“A! Akio! Ở đây này!” ai đó cất tiếng gọi trong lúc tôi đang chờ xe buýt.

Tôi quay lại và thấy một cô gái từng học chung lớp với tôi hồi năm nhất và năm ba – Miyashita Touka. Thứ đầu tiên tôi để ý là cái túi thể thao to đùng mà cô ấy đeo trên vai.

“Chào, khỏe không?” tôi đáp lời.

“Cậu ở đây làm gì thế? Còn chưa tới Năm Mới nữa cơ mà!” Miyashita là một cô gái xinh xắn, song tôi chưa từng tán tỉnh cô ấy bao giờ - chắc vì thế nên hai chúng tôi vẫn là bạn của nhau.

“À, cũng không có lí do gì. Cậu thì sao?”

“Cậu chưa nghe à. Tớ trượt rồi. Giờ tớ là lãng khách. Đang trên đường đến trường luyện thi đây.”

“À, phải rồi.”

“Ờ. Dám cá là cậu quên hết về bọn tớ sau khi chuyển đi rồi, đúng không?”

“Nghe cây đắng thế? Lại cãi nhau với anh bạn trai làm thiết kế à?” tôi hỏi, trong đầu chắc mẩm rằng cô ấy đã hẹn hò với một đàn anh trong lĩnh vực ấy từ hồi năm hai.

“Đừng có mà nói về anh ta với tớ? Người đâu mà đến cả điện thoại cũng không gọi!” cô ấy phồng má đáp.

“Chắc là anh ta chỉ đang cố không làm cậu xao nhãng thôi.”

“Giời ơi, anh ta còn học chăm hơn cả tớ ấy chứ. Hình như đang cố ẵm cái học bổng gì gì đó thì phải. Nghĩ thôi cũng muốn phát bệnh.”

“Hừmmm…”

“Còn cậu? Đã kiếm được em nào trên đại học chưa?”

Tôi làm mặt kì quái. “Chưa.”

“Ôi, cậu vẫn còn đang lưu luyến cái bà chị năm bà đấy à?”

“Lúc đấy mới là năm ba thôi. Giờ cô ấy hai mươi rồi.”

“Cậu… Cậy còn đếm cả tuổi của chị ta nữa? Chị ta đá cậu xong rồi bỏ đi biệt tăm đấy! Mau từ bỏ chị ta đi!”

“Không phải chuyện của cậu,” tôi làu bàu.

Cô ấy nom khá cáu kỉnh, song đột nhiên cô ấy nắm cẳng tay tôi.

“G-gì đấy?”

“Đi theo tớ. Chúng ta uống trà.”

Vẫn cáu kỉnh, cô ấy lôi tôi vào trong một quán cà phê gần đó tên Tristan.

“Thế trường luyện thi thì sao?”

“Kệ nó. Kiểu gì năm này tớ cũng trượt thôi,” cô thản nhiên đáp.

Cô thả mình xuống một cái ghế và hét ầm lên với nhân viên, “Hai American!” Rồi cô ấy quay sang tôi để nói điều mà tôi vốn dĩ đã biết.

“Cậu đúng là một thằng ngu.”

“Tớ biết,” tôi bực bội đáp.

“Không, cậu không hề! Cậu nghĩ mình là một dạng anh hùng gì đó, phải không? Y hệt như cái vụ lùm xùm hai năm trước.”

“Đâu có. Đó chỉ là…”

“Không phải cậu, đúng không? Mà là người yêu của chị ta. Cậu thậm chí còn chả biết người mà cậu yêu là loại người như thế nào, đúng không?”

“………”

Cách đây hai năm, sau khi Kamikishiro mất tích, có người đã tìm thấy một cái chăn, gối và lò sưởi điện ở trong một nhà kho gần phòng tập, nơi mà hầu như chẳng có ai tới. Rõ ràng đã có ai đó lẻn vào trong trường và sống tại đây. Đầu tiên, họ chỉ nghĩ đấy là một người vô gia cư, nhưng rồi họ lại tìm thấy một món phụ kiện của Kamikishiro (theo như một nữ sinh học cùng lớp), và nó lập tức gây chấn động trên phạm vi cả trường.

Tôi không biết bố mẹ của Kamikishiro là loại người thế nào, song kể cả khi con gái họ mất tích và bị nhà trường nghi ngờ là có dính líu đến các hoạt động bất hợp pháp, hai người đó vẫn không hề phản đối lấy lần nào. Trước sự vắng mặt liên tục của cô, nhà trường đã chuẩn bị ép cô thôi học vĩnh viễn. Vào thời điểm đó, có một nam sinh đã tuyên bố rằng mình là bạn trai của cô, và chuyện lại càng trở nên hỗn loạn hơn nữa.

“Cô ấy không mang người lạ nào vào trong trường cả. Xin đừng đuổi học cô ấy,” cậu ta nói.

Giáo viên trong trường thậm chí còn chả ra vẻ là họ tin cậu ta. Nhưng rồi các học sinh khác lại làm to chuyện và để làm tình hình dịu bớt, nhà trường đành đình chỉ cậu nam sinh và nới lỏng hình phạt cho Kamikishiro.

Nhưng Kamikishiro đã không bao giờ quay lại. Tên của cô thậm chí còn không xuất hiện trong lễ tốt nghiệp, bởi không đạt đủ số buổi lên lớp.

Cuối cùng thì tất cả đều chẳng mang lại được gì. Vốn đi ngay từ đầu câu chuyện đã chẳng đi đến đâu hết. Sau vụ lùm xùm đó, cậu nam sinh thậm chí còn phải chịu quả báo. Cậu ta nhận được một đống thư từ tất cả những cô bạn gái, bảo rằng cậu là một thằng thảm hại và họ không còn muốn dính líu gì đến cậu ta.

“…Không, tớ biết người mà Kamikishiro hẹn hòl là ai,” tôi trả lời Miyashita với một nụ cười nhạt.

“Nói dối.”

“Không, thật đấy.”

“Thế thì là ai? Chị ta bỏ cậu vì ai?”

“Một gã ngoài hành tinh. Hắn cùng với cô ấy đi lên trên trời.”

Ngay khi những lời đó được tôi thốt ra khỏi mồm, một cái tát đã vang vọng khắp quán cà phê. Miyashita vừa mới tặng tôi một cái ngày vào mặt

“Dùng cái đầu của cậu đi. Đàn ông lên, và đừng có bám lấy quá khứ nữa!” cô ấy gào lên phẫn nộ.

Nói trước nhé, cô ấy không có cảm xúc gì đặc biệt gì trước tôi đâu. Tính cô ấy từ xưa đã thế rồi.

“X-xin lỗi,” tôi nói, lấy tay xoa nhẹ lên má mình.

Nhưng tôi không hề đùa. Đó chính xác là những gì Kamikishiro đã từng nói.

Truyện Chữ Hay