Đúng như những gì đã định trước, Kusatsu Akiko dần dần ít tới trường hơn. Gia đình cô đang trên đà tan vỡ, và vẫn chưa trả tiền học phí cho cô, thế nên không ai thấy chuyện này có gì lạ hết.
Cô bắt đầu dụ dỗ bạn bè của mình, và Yurihara cùng Masami lập tức ra tay. Người đầu tiên mà họ bắt được là Suzumiya Takako, năm hai, lớp F.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi. Cô cùng bạn bè không bao giờ đi chung, và tất cả những gì Yurihara với Masami phải làm là bám theo và hạ gục từng người một.
Xui thay, họ lại không thể biến đổi mấy người đó theo cách mà họ đã từng làm với Kusatsu Akiko. Tất cả đều chết, nhưng không một ai hồi sinh.
“Có vẻ như cái này đòi hỏi một sự cân bằng hoàn hảo.”
“Cũng may là chúng ta thử nghiệm trước.”
Bọn họ thì thầm trong bóng tối.
Họ liên tục giết hại những nữ sinh từ trường cao trung Shinyo và các trường lân cận khác. Để che đậy hành động này, họ đã dựng lên một vài chứng cứ giả nhằm đánh lạc hướng.
Khi quá trình chuẩn bị đã hoàn thành, phần việc còn lại cứ thế tiếp diễn một cách êm ru. Trong trường không có dấu hiệu ồn ào nào. Trường Shinyo tổ chức một buổi họp mặt đặc biệt cùng một buổi nhắc nhở học sinh, nhưng rồi cũng chỉ đến vậy. Những bản báo cáo mất tích có lẽ đã đến tay cảnh sát, song lại bị chôn vùi dưới một núi những vụ mất tích không hề liên quan, và nhanh chóng rơi vào quên lãng.
“Vốn dĩ đám học sinh bỏ nhà ra đi cũng chỉ là mấy đứa rỗi việc.”
Giáo viên cố vấn đã nói thế trong buổi họp ủy ban kỉ luật.
Kết luận này tỏ ra thiếu thông cảm với hoàn cảnh của từng học sinh đến nỗi mà chủ tịch ủy ban, Niitoki Kei, cũng phải gồng mình lại và cúi mặt xuống để giấu đi vẻ phẫn nộ.
Nhưng Masami lại đang lập biên bản, thế nên cậu viết lại ý chính của lời nhận xét ấy vào trong vở. “Những bất ổn trong hành vi là tiền đề của các vụ mất tích.” Suốt quãng thời gian viết dòng đó, khuôn mặt cậu lạnh như băng.
Cậu không để cho dù chỉ một nụ cười nhạt chiếm lấy bờ môi mình.
Tất cả đều đang diễn biến theo đúng kế hoạch.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn vô cảm như không. Không lời nào từ giáo viên hay thứ gì diễn ra quanh cậu ta có thể thay đổi điều ấy. Cậu ta đã giết năm người mà không hề thấy tội lỗi, thế mà giờ đây, cậu ta vẫn hành xử như một học sinh bình thường.
Nhưng khi giáo viên nói rằng “Trùng hợp thay, có vẻ như sáng nay Kirima Nagi vẫn không đến trường. Nhớ phải để mắt đến em ấy đấy, rõ chưa? Có trời mới biết em ấy đang toan tính gì,” trái tim Masami chợt hẫng lại một nhịp. Cậu không để lộ ra, nhưng ngay cả khi đã có Manticore rồi, thì tên của cô vẫn là một trong số ít những cái tên có thể làm lung lạc cậu ta.
-----
Hành vi của Kusatsu Akiko nhanh chóng trở nên lạ lùng sau một tháng kể từ khi được hồi sinh.
Kể cả khi quay trở lại trường, trông cô lúc nào cũng cực kì thiếu tỉnh táo.
Lúc mọi người nói chuyện với cô, cô thường hiếm khi để ý tới, chứ đừng nói gì đến đáp lời.
(...Ôi trời.)
Masami nhận ra rằng Kusatsu Akiko đã bắt đầu sụp đổ với tốc độ nhanh hơn hẳn dự đoán.
Họ không thể để mặc cô như thế này. Cô rõ ràng là một bằng chứng. Nếu cô đột nhiên bất tỉnh ở đâu đó và bị đưa vào bệnh viện, chắc chắn tình trạng của cô sẽ bị phát hiện ra, và cái “viện nghiên cứu” đã tạo nên Manticore sẽ sớm để mắt tới.
Vậy nên Yurihara buộc phải ăn Kusatsu Akiko, và giai đoạn đầu tiên của cuộc thử nghiệm kết thúc. Có điều, họ vẫn chưa thể thu phục được một đối tượng mới thực sự thành công, và điều ấy đang đặt một sức ép lớn lên mối quan hệ giữa Masami và Yurihara.
“Chết tiệt! Sao lại thế này cơ chứ?!”
Yurihara gào toáng lên.
“Không cần phải lo làm gì. Chúng ta rồi sẽ có nhiều cơ hội khác.”
“Em biết, nhưng mà...”
Yurihara đáp, rồi ngước lên nhìn Masami.
“Em xin lỗi. Lần sau em sẽ làm tốt hơn.”
“Chúng ta nên đợi một lúc đã.”
Masami điềm tĩnh trả lời.
“Tại sao? Em có thể làm ngay mà!”
Yurihara nói gần như thét, giọng cô chắc chắn đã vang vọng khắp bãi đỗ xe.
“Đấy không phải là vấn đề. Chúng ta đang chạm đến giới hạn của những gì có thể làm trong phạm vi trường học. Chúng ta cần phải kiếm con mồi mới ở chỗ khác. Nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị thêm. Không chỉ cho những thử nghiệm mới, mà còn cho nguồn cung thức ăn của em. Cho đến nay thì chúng ta vẫn đang lo liệu được cả hai, nhưng mà em cũng cần cả những nguồn dinh dưỡng khác nữa, đúng chứ?”
Cậu ta ân cần lên tiếng, tông giọng hoàn toàn đối lập với những ý đồ kinh khủng đằng sau lời nói của bản thân. Cậu ta đặt một tay lên vai cô.
“Được thôi, chúng ta sẽ làm như những gì anh bảo.”
Yurihara ngoan ngoãn gật đầu.
-----
Ngày hôm sau, Masami vô tình dính vào một vụ hơi bất bình thường.
Trong giờ nghỉ, giữa lúc cậu đang quay về sau khi trả lại một cái thước mượn từ phòng giáo viên, một cô giáo bỗng chạy vụt tới, khuôn mặt nom vô cùng hoảng hốt.
“E-em! Em là thành viên ủy ban kỉ luật phải không?!”
Cô hỏi, nét mặt chợt bừng sáng ngay khi thấy Masami.
“Vâng, Saotome, lớp 1-D.”
“May mà có em ở đây! Giám sát chỗ kia giùm cô với! Đừng để em ấy chạy mất!”
Cô tuôn một tràng ra, rồi lại tiếp tục chạy xuống dưới lầu.
“...?”
Masami nghệt mặt ra, và đi theo hướng mà cô giáo kia vừa lộ diện. Đó là nhà vệ sinh của giáo viên.
Vì người vừa rồi là một giáo viên nữ, nên cậu chui đầu qua khe cửa. Cậu không thực sự hứng thú với nhà vệ sinh nữ, nhưng cũng không ngần ngừ gì. Cậu chỉ đơn thuần là đi thẳng vào trong.
Nhưng ngay khi vào đó, cậu đã sốc toàn tập.
“Ồ, ra là cậu à, Saotome.”
Kirima Nagi, đang đứng ở chính giữa căn phòng màu trắng, gật đầu chào cậu ta.
“C-chị, có chuyện gì...?”
Cậu còn chẳng cần phải kết thúc câu đó. Vừa mới mở miệng ra, cậu đã thấy điếu thuốc chưa châm lửa trên tay cô.
“Đó là...!”
“Phải, phải, cậu biết rồi đấy.”
Cô hoàn toàn không có ý định che giấu.
“Họ bắt gặp chị trong đây à? Cơ mà tại sao? Lại còn ở một chỗ như này nữa?”
“Sao cũng được.”
Nagi cười nửa miệng. Nụ cười ấy gây ảnh hưởng khá lớn. Đó chính là lí do tại sao trước kia cậu đem lòng yêu cô.
“Ừm, chị này...”
Cậu cố gắng nói thêm, song lại bị cô ngắt lời.
“Xin lỗi vì vụ đó thêm lần nữa nhé. Tôi vẫn nghĩ như vậy với cậu là tốt hơn.”
“À, không, chuyện đấy...”
“Phải rồi, cậu học lớp 1-D, đúng không?”
“Vâng...”
“Cậu có phải bạn của Kusatsu Akiko không?”
Masami tưởng như tim mình suýt thì nhảy ra khỏi cuống họng.
“Ờm, k-không hẳn...”
Cậu ta khẽ lầm bầm. Nagi trừng mắt nhìn cậu ta.
“Cậu biết em ấy à?”
“Em từng đi chơi với bạn ấy một lần.”
“Hẹn hò à?”
“Không! Ý em là, ừm, kiểu như...”
Cậu ta chật vật nặn ra một câu trả lời mạch lạc. Nagi nhìn cậu ta, rồi lại mỉm cười.
“Thôi kệ đi. Cậu thấy dạo gần đây em ấy hành xử hơi lạ chứ?”
“À, vâng, em nghĩ vậy.”
“Từ bao giờ?”
“Chắc là...hai ba tuần trước?”
“Trùng khớp đấy...”
Masami cảm thấy ớn lạnh khắp sống lưng, nhưng vẫn không biểu lộ ra mặt.
“Trùng khớp gì cơ?”
“Hửm? À, không có gì.”
Nagi lảng tránh chủ đề.
“Có chuyện gì với Kusatsu vậy ạ? Nếu như em có thể giúp được gì, thì...”
“Thôi, cũng không quan trọng lắm đâu.”
“Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Ý em là, chị cố ý làm thế này, đúng không?”
Cậu ta giật điếu thuốc ra khỏi tay Nagi.
“Này, Saotome.”
Nagi cau có đáp lại.
“Phải là cái gì đấy quan trọng lắm thì chị mới cố tình bị đình chỉ, đúng không? Để em báo cáo cho giáo viên.”
“Họ thì làm được gì chứ! Giáo viên cũng chỉ là nô lệ của đồng tiền thôi.”
Cô lạnh lùng trả lời.
Masami không thể nào tranh cãi. Cậu đề xuất như vậy là bởi cậu cũng nghĩ giống y hệt cô. Nếu bọn họ để cho giáo viên xử lí, chắc chắn mọi thứ sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
"Thế thì..."
Cậu cố gắng nài nỉ. Nagi nắm chặt lấy bàn tay cậu ta.
“Cảm ơn, nhưng không. Cậu là người bình thường, và cậu không nên dính dáng đến mấy chuyện như này.”
“Nhưng...”
Cậu chưa nói xong thì ba thầy giáo đã sầm sập bước vào phòng.
“Lại là em nữa!”
Họ thét ầm lên. Nagi vẫn điềm nhiên như ruồi.
“Ừm...”
Masami cố bắt chuyện với họ, nhưng họ thậm chí còn chẳng buồn nhìn cậu ta. Một trong số họ giật điếu thuôc khỏi tay cậu rồi nói “Đây là bằng chứng!” và giơ nó về phía Nagi.
Cô không hề nói gì.
Cô bị giải lên phòng tư vấn như một tên tội phạm bị truy nã.
Masami đi theo cô, mặt nom hết sức lo lắng, song một thầy giáo lại đuổi cậu về lớp, nên cậu chỉ còn biết đứng nhìn theo.
Xung quanh không có một ai, và màu sắc trên mặt cậu mờ dần.
“............”
Từ tầng dưới, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở tung. Tất cả những gì Masami có thể làm là quay đi và rảo bước. Khuôn mặt cậu không còn chút cảm xúc nào.
“............”
Những lời Nagi vừa nói cứ vang vọng mãi trong đầu cậu ta. Cô đã nói “Trùng khớp đấy.” Điều duy nhấ mà Masami có thể nghĩ tới là nó trùng khớp với nữ sinh đầu tiên “bỏ nhà ra đi,” Suzumiya Takako.
Nagi biết gì đó.
Một thứ gì đó cực kì đáng quan ngại.
“............”
Lớp mặt nạ của cậu thoáng nứt ra một giây, để lộ khuôn mặt thật bên dưới.
Đôi mắt cậu ta khô héo, thất thần, cứ như một kẻ lang bạt trên sa mạc khắp một tuần mà không được uống nước, trong khi lỗ chân lông đang bị cát lấp đầy.