Cô gái đầu tiên mà Saotome đem lòng yêu là Kirima Nagi, một nữ sinh năm hai. Vào tháng Năm, cậu ta đã thổ lộ với cô điều ấy. Cô từ chối cậu ta theo cách tương đối phũ phàng.
“Xin lỗi, nhưng tôi không có thời gian.”
Đó là tất cả những gì cô nói.
“Có...có phải là bởi em nhỏ tuổi hơn không?”
“Không, không hẳn... Cậu là người bình thường, đúng chứ? Còn tôi? Tôi chả là gì ngoài rắc rối cả. Cảm ơn, nhưng xin lỗi.”
“V-vâng.”
Nỗi đau mà lời từ chối này gây ra rõ ràng không hề nhức nhối như cậu từng nghĩ. Trái lại, cậu ta cảm thấy khá nhẹ nhõm khi bị từ chối lạnh lùng đến vậy.
Chuyện đó xảy ra vào khoảng hai tháng trước khi cậu ta nhận diện được nguồn gốc của những cảm xúc ấy.
“Nè, Saotome, cậu dẫn Kusatsu về đi nhé. Tớ sẽ chăm sóc cho Noguchi.”
Sakamoto thì thầm vào tai Masami khi thời gian thuê phòng karaoke sắp sửa kết thúc.
“Được thôi. Chúc may mắn.”
Masami thì thầm đáp lại.
Trên đường rời khỏi quán, Kusatsu Akiko đột ngột thốt lên.
“Tớ...tớ thấy không được ổn lắm.”
Khuôn mặt cô trắng bệch như giấy.
“Thế thì tệ quá. Tớ nên đưa cậu về nhà thì hơn.”
Masami khoác tay qua vai cô.
“Ơ, đợi đã! Saotome!”
Noguchi Sachiko bối rối lên tiếng. Cô sắp sửa bị bỏ lại một mình với Sakamoto.
“Hai cậu chơi vui nhé. Đừng lo làm gì, cứ để tớ lo cậu ấy cho.”
“Nhưng mà...”
“Cậu nghe rồi đấy. Tha cho cậu ta đi.”
Sakamoto nhẹ nhàng vỗ về. Như đã bàn từ trước, họ tách ra làm hai đôi. Noguchi Sachiko hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời hứa của Sakamoto rằng cậu ta sẽ “không làm gì hết.”
Sau đó, cậu ta đưa cô vào một khách sạn, nơi mà họ làm tình với nhau, nhưng rồi chuyện đó bị bố mẹ Noguchi Sachiko phát hiện và người cha cổ hủ của cô đã tức tối tới tận trường, truy lùng Sakamoto, và mắng chửi cậu ta ngay trước mặt mọi người. Song ở giữa mớ hỗn độn ấy, hai người họ đã không bao giờ có lấy một giây để chú ý tới những sự việc cùng thời điểm. Họ hoàn toàn quên rằng họ đã ở cùng với Masami vào cái đêm kia.
“Tạm biệt nhé!”
“Ừ.”
Masami nhìn hai người họ rời đi.
“Tớ mệt quá.”
Giọng Kusatsu Akiko càng lúc càng yếu ớt.
Masami không hề nói lấy nửa lời. Cậu ta đơn thuần chỉ lôi cô đi như thể cô là một mớ hành lí. XUng quanh im ắng đến kinh người.
Thật khó để có thể trách cứ Kusatsu Akiko trong hoàn cảnh hiện tại. Khuôn mặt cô giờ thậm chí còn hơn cả nhợt nhạt: mạch máu đã hiện rõ mồn một trên làn da cô.
Không hề quan tâm, Masami dắt cô vào một lối khác. Tất cả những gì họ làm chỉ là rời bỏ ánh sáng và âm thanh của tuyến đường chính để chuyển sang một con hẻm chật hẹp, song nơi đây lại im lìm không khác gì một nghĩa trang, tưởng như cách xa chốn đô thị nhộn nhịp tới vô cùng tận.
Trước mặt họ là một khu để xe khổng lồ thất bại trong nỗ lực đấu thầu giành quyền tái khai trương và bị bỏ hoang bởi lí do ấy. Nơi đây ban đầu được dự tính là sẽ trở thành một tòa văn phòng, song chủ sở hữu đã không thể nào tìm được nổi khách thuê, và không còn lựa chọn nào khác ngoài chuyển đổi nó thành một ga ra nhiều tầng. Tình cờ thay, chủ sở hữu bị đẩy vào cảnh phá sản sau đó ít lâu, và giờ nó chỉ là một khoản nợ xấu bị lãng quên của nhà nước.
Masami luồn lách qua hàng rào bao quanh tòa nhà, giữ lầy Akiko bằng một tay. Cô không hề lên tiếng. Cô đã hoàn toàn ngừng thở.
Cậu ta lôi cô lên tầng bảy của khu để xe. Tại vị trí này, họ sẽ không thể bị làm phiền bởi những kẻ tò mò lai vãng quanh đây.
Đặt Kusatsu Akiko lên nền sàn, Masami thò đầu ra. Ngoài trời tối đen như mực. Kể cả khi người ở dưới có nhìn lên đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bao giờ thấy được mặt cậu.
Cậu ta quan sát đồng hồ của mình. Nó là một cái đồng hồ điện tử với màn hình phát quang. Khác với loại đồng hồ cơ học thường thấy, nó có lợi ở chỗ không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Xác nhận giờ giấc xong, cậu ta khẽ gật đầu.
Hướng mắt xuống màn đêm bên dưới, cậu ta vẫy vẫy tay.
Một tiếng động nho nhỏ vọng tới, giống như tiếng đinh ghim cắm vào bảng.
Chỉ trong một khoảnh khắc, một cái bóng hình người đã lơ lửng trước mặt Masami.
Nó mang hình hài một cô gái.
Cái bóng lướt qua Masami, đặt chân xuống tòa nhà. Nó dừng lại ngay tại đỉnh quỹ đạo hình vòng cung, đôi bàn chân đáp êm ru xuống nềm sàn.
Cô ấy vừa mới nhảy một mạch tới tận tầng bảy.
Cô ta quay mặt về phía Masami. Cô ta có mái tóc đen dài quý phái, cùng với một cái cặp trong tay.
Cô ta là Yurihara Minako.
“Anh thành công rồi chứ?”
Cô ta cất tiếng hỏi. Masami gật đầu.
“Đằng kia.”
Cậu ta chỉ vào cơ thể Kusatsu Akiko, người đang nằm nghiêng sang bên, không hề nhúc nhích.
“Con đấy á? Con còn lại tốt hơn.”
Yurihara nhăn mặt. Tâm trí cô ta hoàn toàn không hề có lấy một chút lo lắng.
“Không hẳn. Đứa con gái này có bạn ở khắp nơi. Rất nhiều bạn ở trường sơ trung nữa.”
Masami trả lời, giọng lạnh tanh như băng.
“Thật vậy à? Thế thì được thôi. Anh biết nhiều hơn em mà, Saotome.”
Yurihara chìa cái cặp cho Masami. Cậu ta ngoan ngoãn cầm lấy nó như một tay khuân vác hành lí ở khách sạn.
Yurihara khom mình xuống trước Kusatsu Akiko.
“Mmm... Có vẻ như không được ăn con này thì hơi phí.”
Khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta chợt méo xệch.
“Ừ, nhưng nếu sử dụng cô ta, em sẽ có thể thu phục thêm tận bốn năm đứa nữa.”
Masami chặc lưỡi một cái.
“Bây giờ, chúng ta đợi thôi, Manticore.”
“Hành động trong xã hội loài người khó thật đấy.”
Yurihara, hay còn được gọi là Manticore, thở dài thườn thượt. Cô ta đưa mặt mình lại gần mặt Kusatsu Akiko.
Mái tóc dài của cô ta bắt đầu tỏ ra vướng víu, nên cô ta dùng mấy ngón tay giữ nó lại và nhẹ nhàng hôn lên môi cái xác kia.
Lưỡi cô ta cạy mở khuôn miệng đang khép chặt, nhả thứ vật chất được tạo ra bên trong cô ta vào Kusatsu Akiko dưới dạng khí.
Ngắm nhìn khung cảnh tàn độc, khủng khiếp ấy diễn ra trong màn đêm, Masami cảm thấy thật mê đắm. Như thể đang chìm trong mị lực của tình dục, khuôn mặt cậu ta thậm chí còn thỏa mãn hơn cả khi đạt được cực khoái.
Suốt ba mươi giây, Yurihara dán chặt bờ môi mình vào bờ môi của cái xác.
Cuối cùng, cô ta ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay quệt miệng. Đôi môi cô ta đỏ rực, song không phải là nhờ son môi - tay cô ta không hề bị dính màu.
Nước da của cô ta trơn láng như được trang điểm, song đây cũng là trạng thái tự nhiên của cô ta. Khi sao chép bản thể thực của Yurihara Minako, cô ta cũng đã sao chép luôn cả lớp trang điểm.
“Cô ta sẽ hồi sinh sau một lúc nữa.”
Yurihara nở một nụ cười hài lòng.
“Hừm...”
Masami tỏ vẻ hơi hồ nghi. Để chắc ăn, cậu ta đá nhẹ vào cái xác. Ngón tay của nó khẽ co giật.
“Tốt.”
Từng chút một, toàn bộ cái xác bắt đầu rung lên, cứ như thể đang nằm trên hàng rào điện cao thế.
Rồi cái xác nảy bật một cái, như thể bị tác động bởi lò xo.
Đôi mắt và cái miệng nó mở toang, và một chất lỏng màu xanh nước biển, không phải nước bọt hay nước mắt, chảy tràn ra từ những vị trí này.
“Uây! Đừng để anh dính phải chứ.”
Masami lùi xa khỏi mùi hương ngọt ngào mà thứ chất lỏng đó toát lên.
“Ừm. Đối với con người, thì đây là một thứ ma túy. Anh mà bị nghiện thì chuyện lại hóa không hay.”
Yurihara ngồi chặn giữa Masami và Kusatsu Akiko.
“Nhìn đây, con kia.”
Kusatsu Akiko làm y hệt như những gì được bảo, chận rãi quay đầu về phía Yurihara. Thứ chất lỏng vừa rồi không còn chảy nữa.
“Ta đã cho ngươi sức mạnh. Sức mạnh để hủy hoại loài người. Sử dụng sức mạnh này để cung cấp thêm con người cho ta.”
Trong hoàn cảnh bình thường, những lời này của Yurihara hoàn toàn là vô nghĩa, song cô gái đã từng chết kia lại gật đầu.
“Hủy hoại chúng. Khi chúng đột ngột biến mất, ta muốn tất cả mọi người xung quanh chúng tin rằng đây là giai đoạn tiếp theo trong thời kì nổi loạn của chúng. Bao gồm chính bản thân ngươi.”
Ở phía sau cô ta, Masami tự hào gật đầu, như một phụ huynh thấy con mình trả lời đúng một câu hỏi khi khách đến nhà chơi. Yurihara khẽ thì thầm.
“Ngươi sẽ không nhớ bất cứ thứ gì xảy ra ở nơi này. Ngươi hư hỏng bởi đó là quyết định của chính ngươi...”