Thuận châm thêm một điếu thuốc. Đã một tiếng đồng hồ trôi qua. Cốc cà phê trên bàn chưa vơi đi chút nào nhưng cái gạt tàn trước mặt Thuận thì không ngừng đầy lên. Một cô nhân viên phục vụ liếc nhìn Thuận bằng ánh mắt ác cảm.
Thuận thở dài. Anh đang đợi người yêu anh: Vũ Hạ Vy. Nhưng không hiểu sao Vy chưa đến. Thuận gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc, và những gì anh nhận được là bài nhạc chờ "Huyền thoại thành đô". Khi nghe bài hát này đến lần thứ mười hai, thì anh cáu tiết lên không thèm gọi nữa.
Vì "Huyền thoại thành đô" là bài hát do người yêu cũ của Thuận viết.
Muốn biết đầu đuôi câu chuyện này, thì chúng ta phải quay ngược thời gian về khoảng ba tháng trước khi Thuận và Oanh vẫn còn yêu nhau.
Thuận, Oanh và cả Vy đều bằng tuổi nhau, học lớp ở trường Thpt Minh Đô. Oanh và Vy vốn là bạn thân, chơi với nhau từ thuở còn cởi truồng tắm mưa. Hai người chẳng bao giờ rời xa nhau, cứ dính lấy nhau như sam. Khi mới gặp, Thuận cũng không hiểu vì sao hai cô nàng lại chơi với nhau suốt ngần ấy năm được. Vy tính tình hiền lành, lại sinh trưởng trong gia đình có bố mẹ đều là giáo viên nên càng tỏ rõ mình là thục nữ hết sức nhu mì. Oanh thì ngược lại. Cô vốn phóng túng, một tính nết mà hầu như nhạc sĩ trẻ nào cũng có. Đi đâu Oanh cũng vác theo cây guitar to tổ chảng để cứ hứng lên là mang ra nghêu ngao.
Với Thuận thì điều ấy thật là trẻ con. Việc mang một nhạc cụ bên mình mọi lúc mọi nơi chẳng phải là biểu hiện rõ ràng nhất của thói ưa khoe khoang hay sao? Thuận nghĩ thế. Anh không tài nào hiểu nổi tình yêu của Oanh với âm nhạc cũng như Oanh không thể tiếp cận được với Thuận bằng cách học chơi game giống anh.
Dĩ nhiên so với Oanh thì Vy chơi game không khá hơn là bao. Nhưng Vy hơn Oanh ở khoản cô ít phàn nàn với Thuận về việc anh cắm mặt vào máy tính cả ngày. Thuận chê Oanh trẻ con, nhưng anh lại không nhận ra rằng chỉ có trẻ ranh mới mải mê chơi game đến độ quên cả đi ôn thi.
Bằng một cách kì diệu nào đó, Thuận yêu Oanh. Bằng một cách nào đó ít kì diệu hơn, Thuận chia tay Oanh và chính thức công khai cặp kè với Vy. Vy mới thật sự là người con gái hoàn hảo. Xinh đẹp, dịu dàng, thông minh, khéo léo. Trên đời này, không một tính từ nào có thể diễn tả nổi sự hoàn hảo của một cô gái trong đôi mắt người đàn ông si mê cô ta. Oanh có cay đắng không, có giận ghét bạn bè không thì Thuận không biết. Vy cũng không biết.
Vì ngay trước ngày Thuận và Vy công khai cặp kè, Thuận đã giết chết Oanh.
Tối hôm đó, Thuận tới nhà tìm Oanh. Bố mẹ Oanh sống ở Canada, căn nhà rộng thênh thang chỉ có Oanh và vô số loại nhạc cụ lẫn chân dung những nhà soạn nhạc nổi tiếng. Hễ cứ ở nhà là Oanh lại nghe nhạc. Thứ đĩa than cổ lỗ sĩ đắt tiền mà Thuận lúc nào cũng thấy nổi da gà khi nghe Oanh thành thật kể cho anh nghe bố mẹ cô đã mua nó với giá bao nhiêu được xếp đầy trong tủ. Âm nhạc trong ngôi nhà này đóng vai trò quản gia. Oanh là bà chủ nhỏ của cả tòa lâu đài âm thanh ấy. Mọi nốt nhạc, một khi đã đặt chân vào đây sẽ chịu sự sai khiến của Oanh. Chúng sẽ tấu lên những giai điệu khi thì bi phẫn, khi thì da diết đớn đau, lúc lại hào hùng và cũng lắm khi vui nhộn. Có khi là một bản giao hưởng nổi tiếng. Có lúc lại là một đoạn nhạc không đầu không đuôi Oanh vừa nghĩ ra trong đầu. Lần đầu tiên đặt chân đến căn nhà này, Thuận bị choáng ngợp bởi nó và bởi Oanh. Oanh có thể chơi rất nhiều nhạc cụ khác nhau một cách thành thạo. Nhưng tốt nhất vẫn là guitar. Thuận vẫn còn nhớ y nguyên hình ảnh Oanh ngồi ôm cây đàn bạc vạn hát "Huyền thoại thành đô". Bài hát nói về một cô gái, là lời tỏ tình của chàng trai yêu cô. Lúc ấy, Oanh như nói hộ lòng Thuận. Thuận không thể nào quên mình đã yêu Oanh như thế nào.
Nhưng khi ngồi trước mặt Oanh, lấm lét nhìn người yêu sắp thành người chết, Thuận bỗng chán ghét mọi thứ trong ngôi nhà này. Những âm thanh phức tạp. Những khái niệm trong nhạc lí cơ bản Thuận không hiểu. Những cái tên anh chỉ biết rằng họ nổi tiếng vì là nhạc sĩ xuất sắc thuở sinh thời. Thuận không dung nạp nổi. Đúng ra là ngôi nhà này coi anh như một loại tạp chất cần phải bị loại bỏ.
Thứ ngoại đạo bẩn thỉu. Thuận đã nhắm mắt lại, và nghe những bức tranh trên tường thì thầm vào tai anh.
Oanh vuốt ngược mái tóc ra đằng sau, rót ra hai cốc nước có mùi bạc hà thơm mát.
- Anh uống đi rồi nói gì thì nói.
Thuận nín thở nhìn vào mặt Oanh. Anh nuốt khan rồi đột ngột phun ra một câu tưởng chừng như cực kì vô nghĩa:
- Samsara.
Oanh nhìn chằm chằm vào Thuận như nhìn một thứ cóc nhái mang những loại bệnh gây mụn nhọt vô phương cứu chữa tới thế giới văn minh nhân loại. Thuận toát mồ hôi hột. Anh nín thở, chờ xem có điều gì lạ xảy ra không.
Samsara là một từ anh vừa đọc trên báo hôm trước. Bài báo nói về một phụ nữ trẻ tên Th. đã bóp cổ chết đứa con gái đầu lòng của mình. Nguyên nhân, theo lời thủ phạm nói là do "con bé là hiện thân của lời nguyền Samsara, mười ba năm nữa nó sẽ loạn luân với chồng tôi và khiến chúng tôi bị sét đánh chết". Rất, rất nhiều người bắt đầu đổ xô đi tìm hiểu về thứ được gọi là "lời nguyền Samsara", dù cho giới khoa học coi đó là sản phẩm của một bộ óc điên rồ.
Thuận không biết lời nguyền Samsara có thể gây ra điều gì. Nhưng theo vài người kể lại, thì nó tạo ra sự trừng phạt. Bất kể tội lỗi con người ta gây ra là lớn hay nhỏ đều sẽ bị trừng phạt. Sự thử nghiệm đang lan rộng khắp thành phố Minh Đô dù ai cũng ý thức được tính chất nguy hiểm của Samsara nếu nó có thật.
Thuận phải thử nghiệm thứ này trên Oanh. Thuận muốn trả đũa Oanh. Anh muốn cô gái này phải chết. Cô ta đang sỉ nhục anh. Quá giàu có, quá tài năng, quá nổi tiếng trong giới nhạc sĩ, tại sao Oanh lại yêu anh? Anh chỉ là vật trang trí cho cuộc sống của Oanh thêm phần rực rỡ.
Quan trọng hơn, Oanh đang có thai. Cô nhất định không chịu bỏ đứa trẻ. Mọi chuyện sẽ vỡ lở ra khi bụng Oanh không thể giấu được nữa. Tác giả của cái bào thai ấy, chắc chắn là Thuận chứ không ai khác. Người ngoài sẽ biết. Cả thế giới sẽ biết. Cánh cửa tương lai sẽ đóng sập lại với Thuận. Những gì vây quanh anh sẽ là bỉm, sữa, cứt đái, tiếng khóc dạ đề.
Thuận nhìn Oanh thêm một lần nữa. Lần này, Oanh đang cười. Oanh nhe răng ra cười, kiểu cười nghịch ngợm giả bộ gian manh:
- Anh muốn thử lời nguyền Samsara lên em à? Vô ích thôi. Cái đó không có tác dụng với em đâu.
Oanh ngửa cổ uống hết một nửa cốc nước có mùi bạc hà rồi tiếp:
- Tại sao anh có thể tin vào cái của nợ ấy được nhỉ?! Samsara ư? Luân hồi thì ai chẳng phải luân hồi! Quả báo thì chẳng cần đợi đâu xa. Anh cứ giết người đi, có đứa sẽ giết anh ngay! Hoặc cái đứa anh giết sẽ để lại cho anh thêm chục nhát dao trước khi nó ra người thiên cổ!
Thuận ấp úng bào chữa:
- Anh... bị người ta nguyền...
- À, vậy ra là anh chỉ muốn đặt vấn đề thôi à? -Oanh nheo mắt như để nhìn rõ hơn bộ mặt thật của Thuận. -Chứ không phải anh muốn yêu Vy nên phải để em và đứa bé chết hay sao? Thích làm gì thì cứ việc làm sao phải nghiệt ngã với nhau thế? Lập mưu giết người thì nên thông minh một chút.
Thuận tái mặt, ngồi im như phỗng nhìn vào cốc nước của mình trên bàn. Oanh biết. Cô ta biết rất nhiều thứ. Cô ta đang cười nhạo mình. Cười nhạo cả Vy.
- Đúng, tôi đang cười vào mặt anh đấy! Cười cả Vy nữa. Anh biết không, lần sau, nhớ bỏ nhiều chất độc hơn nhé! Vì nếu anh bỏ quá ít thuốc thế này thì chắc một lúc nữa tôi mới chết!
Nói rồi, Oanh uống hết sạch chỗ nước có mùi bạc hà còn lại. Oanh cầm cái cốc thủy tinh trong suốt giơ ra trước mặt, nước bạc hà màu xanh còn đọng lại một ít bột trắng ở dưới đáy. Thuốc độc. Loại độc cho người ta chết từ từ.
Thuận nuốt khan. Tim anh dộng mạnh như muốn phá tung lồng ngực. Oanh đã biết Thuận vừa bỏ độc vào cốc nước. Cô ta biết. Cô ta vẫn uống. Cô ta muốn chết. Cô ta cố tình chết. Thật là điên rồ! Thuận choáng váng như muốn chìm hẳn vào trong cái sofa êm ái dưới mông. Còn Oanh, Oanh vẫn đứng, một tay đút vào túi quần, một tay cầm cái cốc săm soi. Với lượng thuốc độc này, khoảng một phút nữa cô sẽ chết không kịp ngáp. Một phút có vẻ ngắn, nhưng hoàn toàn đủ để Oanh xông tới bóp cổ cho Thuận chết chùm.
Cơ mà Oanh không làm thế. Cô chỉ lặng lẽ đặt cái cốc xuống bàn rồi ngồi vào chỗ cũ, nơi cây đàn guitar vẫn nằm ngoan ngoãn như chú cún con chờ được cô chủ âu yếm.
- Cô muốn chết à? -Thuận hỏi một câu cho có lệ.
- Tôi không thể chết được. -Oanh cười khẩy. -Tôi đố anh giết được tôi đấy! Tôi sẽ bất tử. Hiểu chưa đồ khốn?!
Dứt câu, Oanh ngả người ra phía sau. Cô ta đã chết, những ngón tay vẫn chạm vào cây đàn của mình.
Thuận uống cốc nước trước mặt. Mùi bạc hà cay xè khiến anh suýt sặc. Anh sẽ uống hết cốc nước này, uống sạch. Rồi anh đi rửa cốc. Chừa lại cái cốc của Oanh. Anh sẽ về nhà. Khu thượng lưu này chẳng mấy ai để ý kẻ ra người vào. Ngôi nhà này Thuận đã đến rất nhiều lần, dấu vết của anh mở mọi nơi. Càng tốt, không ai biết Thuận tới đây khi Oanh chết được.
Nhưng Thuận cũng tự hiểu một điều: cảnh sát Viễn Đông cực kì tinh khôn. Chỉ cần họ tra hỏi cặn kẽ, Thuận sẽ lòi ra cái đuôi sát nhân. Tên Thuận sẽ bị bêu lên tất cả các tờ báo trong và ngoài nước.
"Sát nhân tuổi giết người yêu mang thai".
Thuận run rẩy khi nghĩ đến cảnh viên đạn xuyên thủng lồng ngực mình ở ngoài pháp trường. Anh nuốt nước bọt liên tục. Mùi vị cay cay, ngòn ngọt của bạc hà vẫn luẩn quẩn trong vị giác. Thuận thoáng ân hận. Nỗi mặc cảm giết hai mạng người làm tim anh đập thiếu mất một nhịp. Nhưng có sao đi nữa thì cũng muộn rồi. Buông một tiếng thở dài héo hắt, Thuận rảo bước thật nhanh về nhà. Anh sẽ kể hết cho Vy nghe. Vy sẽ cùng anh giải quyết mọi thứ. Vy sẽ thành nhân chứng. Mọi việc rồi sẽ êm xuôi. Cái chết của nhạc sĩ Phạm Kim Oanh sẽ như vụ án Thược Dược Đen. Thời gian sẽ chôn giấu mọi thứ, kể cả tội ác của Thuận.
Sáng hôm sau, Thuận vẫn đến lớp như thường. Đi qua bàn Oanh ngồi, Thuận bất giác rùng mình. Một đêm không ngủ khiến Thuận trở nên mệt mỏi và dễ bị kích động. Buông ra một lời nguyền rủa bất thành, Thuận buộc phải dùng thuốc độc giết chết Oanh, giết cả đứa con chưa kịp thành hình.
Chỉ là bất đắc dĩ, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Thuận tự nhủ và không nhìn cái bàn thêm lần nào nữa. Anh về đúng chỗ của mình, chờ tiếng trống vào tiết vang lên. Nhìn quanh, thấy chúng bạn vẫn tiếp tục những công việc thường ngày, Thuận cảm thấy như có gì đó khang khác. Mọi hoạt động của lớp này giống như một cỗ máy hoàn chỉnh, với những bánh răng được đúc khớp với nhau. Chúng quay đều, quay đều. Nhưng lại bị sút ra Thuận. Tuy mất đi Thuận, nhưng cỗ máy ấy vẫn tiếp tục chạy.
Thuận bị tách ra khỏi xã hội. Anh không còn tư cách để sống cùng con người. Kẻ giết người không đáng được dung thứ.
Thuận cũng không thể tha thứ cho chính mình được. Có lẽ cho đến lúc chết, anh cũng khó mà quên nổi cảnh tượng Oanh ngồi ngả ra sofa, thở hắt một tiếng rồi chết trong im lặng.
Tiếng trống đột ngột vang lên mấy hồi dài. Thuận lắc đầu cho tỉnh ngủ rồi ngồi cho ngay ngắn. Tiết đầu tiên là gì nhỉ? Hóa chăng? Thuận lục trong balô. Tay anh chạm phải cái gì đó nhơn nhớt. Nó dài loằng ngoằng, to cỡ hai ngón tay. Thuận ghê tởm rụt tay lại. Nhưng dị vật trong balô quấn chặt lấy cổ tay anh như con trăn siết mồi.
Một túm ruột vẫn còn dính máu đang bám lên tay Thuận. Chúng rung lên như đang thở. Khối thịt nhớt nhát ấy bó chặt lấy cổ tay Thuận, ấm như vừa được lôi ra từ bụng một con thú nào đó, anh vùng vẫy thế nào nó cũng không chịu rơi ra. Thuận kinh hoàng đến tột độ:
- Cứu! Cứu tôi với!
Mười mấy cặp mắt nhìn Thuận ngơ ngác. Thằng An cau mày:
- Mày có vấn đề gì với cái tai nghe à?
Thuận chưng hửng nhìn lại. Đúng là cái tai nghe quen thuộc thường được Thuận cất dưới đáy balô.
- Ruột, tao vừa thấy ruột... -Thuận lẩm bẩm.
- Mày học nhiều quá rồi! Tao đưa mày xuống phòng Y tế nhé? -An sốt sắng.- Mày nên giữ gìn sức khỏe. Sắp thi đến nơi rồi. Ăn ngủ điều độ vào.
Thuận mặt mày trắng xanh. Anh ngồi xuống, run lập cập như người mắc bệnh sốt rét.
Cái này có phải là báo ứng nhân quả không?
- Này! Thuận sao thế?
Một tiếng gọi quen thuộc làm Thuận giật nảy người nhìn ra cửa. Oanh đang đứng đó, vác theo cây đàn quen thuộc. Oanh, là Oanh bằng xương bằng thịt. Có điều lạ là Oanh trông thiếu sức sống hơn mọi khi. Sắc diện của Oanh xấu đi rất nhiều. Cô trắng bệch, môi tím tái. Hai bọng mắt thâm quầng.
Thuận trợn trừng nhìn vào gương mặt quen thuộc. Không! Rõ ràng Oanh đã đi đời nhà ma từ hôm qua cơ mà? Thuận đã kiểm tra kĩ, Oanh đã ngưng thở. Giờ này lẽ ra cô phải nằm lạnh ngắt ở nhà chứ không phải vác cái thây đến đây hù dọa Thuận. Bộ mặt trắng như ma cà rồng của Oanh khiến Thuận sợ muốn đái ra quần. Chẳng lẽ cô ta chưa chết mà còn hóa thành quỷ hút máu?
Thuận giả vờ cúi mặt xuống ngủ, coi như không nghe thấy câu hỏi thăm đầy tình cảm của Oanh. Thuận không ngủ. Nhưng anh biết, cơn ác mộng đã bắt đầu. Và nó khó mà kết thúc được.
Thuận lật đật bỏ vào nhà vệ sinh. Anh ngẫm lại những điều đã xảy ra từ tối hôm qua đến giờ. Việc rõ ràng nhất là Oanh đã chết. Ít thì cũng được mười một giờ đồng hồ rồi.
Vậy thì ai đang đứng ngoài kia?
Toát mồ hôi, Thuận lập cập run rẩy tựa lưng sát vào vách tường nhà xí. Mùi xú uế bốc lên nồng nặc. Nhưng với Thuận hiện tại thì cái mùi cứt đái đó còn dễ chịu hơn mùi bạc hà cay ám ảnh anh suốt đêm. Và dĩ nhiên nó cũng dễ chịu hơn mùi xác chết phân hủy. Không biết Oanh sẽ làm gì Thuận để trả đũa đây? Thuận cắn hai hàm vào nhau, khiến những cái răng vĩnh viễn muốn bật ra khỏi lợi. Anh ló đầu ra, xem giáo viên đã vào lớp chưa.
Thình lình cánh cửa nhà vệ sinh bị gió thổi đóng sập lại, đập thẳng vào mặt Thuận. Anh không tránh kịp, nguyên cái mũi hứng chịu đòn thù của cái cửa cũ nát. Thuận xây xẩm mặt mày, hai mắt tối sầm lại. Lỗ mũi Thuận ăn trầu, máu chảy tèm lem xuống nhân trung, nhỏ xuống đất những chấm đỏ vung vãi.
Thuận hơi lùi lại một chút, cố gắng định thần. Những sự kiện xảy ra từ đêm qua đến giờ được anh sắp xếp lại như người ta dàn xếp những cảnh phim. Anh định dùng lời nguyền để giết Oanh, nhưng khi nhận ra mình quá ngớ ngẩn, anh bỏ thuốc độc vào cốc nước. Oanh chết. Bây giờ Oanh sống lại.
Sống lại. Nghe mà rùng cả mình. Những sinh vật đội mồ đội mả chui lên không ăn thịt cũng hút máu người. Oanh lại đang có thai. Cô có ăn gì đi nữa thì cũng sẽ ăn nhiều hơn lúc trước. Thuận toát mồ hôi, sống lưng lạnh buốt.
Phải tìm cách giết Oanh chết hẳn. Bây giờ, Thuận cần một cái cọc, một cái búa, một cái quan tài, thật nhiều tỏi, thật nhiều nước thánh, và cả cây thập giá nữa. Thuận sẽ tìm cách lôi Oanh ra chỗ nào đó có nhiều ánh sáng ban ngày. Nhưng nếu giết Oanh ở giữa thanh thiên bạch nhật thì cũng không ổn chút nào. Rủi ai mà nhìn thấy thì suốt quãng đời còn lại Thuận sẽ phải ăn cơm tù. Vậy thì tốt nhất là đem Oanh về nhà của cô ả, rồi chặt phăng cái đầu đi. Muốn thế thì Thuận phải kiếm một cái rìu hoặc con dao bổ củi. Dùng cưa xích sẽ rất ồn ào. Cưa tay thì lại mất thì giờ vô cùng. Ngoài ra còn phải nhồi đầy tỏi vào mồm Oanh. Nhớ là phải cầm cái cọc đóng xuyên tim. Kế đến là tống cô vào quan tài, đầu một nơi thân một nơi. Chôn cái quách càng sâu càng tốt.
Thuận ngồi bệt trên một cái bồn cầu đậy nắp, vừa ngồi vừa ngẫm nghĩ về cách thức giết rồi thủ tiêu Oanh. Anh suy đi tính lại và thấy cách vừa rồi lắm rủi ro quá. Tự nhiên đi mua quan tài thì... Thôi, đành tìm xem trong nhà kho có cái thùng các tông hay cái gì thì quấn tạm Oanh vào thay cho quan tài vậy! Ý tưởng ấy khiến Thuận tự hào vô cùng về trí tuệ của anh. Tuy nhiên, chẳng phải nói ra ai cũng biết Thuận đúng là một thằng ngu. Anh chẳng có tí cơ sở nào để khẳng định rằng mình có thể giết Oanh như giết một con ma cà rồng. Và cũng chẳng có một lập luận logic nào cho thấy sau khi Thuận giết Oanh lần nữa, Oanh sẽ không sống dậy như hôm nay.
Thế nhưng, Thuận phải thử. Phải giết chết Oanh đi. Oanh chết, cánh cửa tương lai của Thuận sẽ lại rộng mở. Không vướng víu, không bận bịu.
Đang mải mê theo đuổi những tưởng tượng rùng rợn về việc giết chóc, thì Thuận nghe có tiếng gõ cửa:
- Thuận ơi! Mày bị đi ỉa à? Cô gọi kìa! Có đau bụng không?
Thuận nhận ra giọng sốt sắng của thằng An. Anh ngồi đây cũng khá lâu rồi. Phải ra thôi. Nếu cứ trồng đít vào cái bệ xí này thì Thuận sẽ chết vì thối trước khi Oanh chết vì chục củ tỏi.
- Này! Đừng bảo mày ngất ra đấy rồi nhé? -Ngoài cửa, An cuống quýt gọi Thuận. Sự quan tâm hết sức chu đáo của bạn bè làm Thuận vừa buồn cười vừa cảm động:
- Tao đau bụng quá! Mày bảo cô từ từ, tao sắp ra rồi đây! À mà đem cho tao ít giấy nhé!
Thuận thấy lời đề nghị của mình thật thông minh. Nhà WC của trường không có giấy. Nếu đi nặng thì học sinh phải tự biết ý mà đem giấy theo. Thuận không xin giấy, chắc chắn thằng An sẽ nghi ngờ. Bọn bạn trong lớp và cả cô giáo cũng sẽ nghi ngờ. Tồi tệ hơn cả nghi ngờ là bọn quái thai ấy sẽ trêu Thuận vì tội "đi không chùi".
Chẳng ngờ, An lại hớn hở reo ầm lên:
- Mày khỏi đợi, Oanh bảo tao đưa tập giấy cho mày.
Hai quai hàm Thuận cứng đơ. Câu nói của An làm anh không thốt nên lời. Trống ngực nện từng hồi thình thịch. Thuận đưa tay lên, run run với qua khe cửa:
- Đư... đưa giấy... ch.. cho... tao! Mau!
An lúi húi rút từ trong túi quần kaki ra một nhúm giấy trắng nhàu nhĩ. Anh xếp lại ngay ngắn rồi luồn qua khe cửa cho thằng bạn đang trong cơn "thập tử nhất sinh".
- Cầm lấy này, không lại rơi xuống bẩn hết! Thôi làm gì thì làm nhanh nhé! Tao vào lớp không muộn!
Thuận không để ý đến câu nói của An. Anh cầm mớ giấy lộn trên tay. Một dòng chữ viết bằng mực xanh được viết ngay ngắn:
Mày không giết nổi tao đâu.
Tính từ hôm đó đến nay đã được ba tháng. Mỗi ngày trôi qua, Thuận lại thấy mục tiêu của mình quá mức xa rời thực tế. Oanh không thể chết. Mặc cho mỗi tối Thuận đều mò đến nhà Oanh, cho cô thử đủ các loại chất độc đến vũ khí đông tây kim cổ để rồi tới sáng hôm sau, Oanh lại xuất hiện với bộ dạng xanh rớt, gầy mòn như cái xác ma vừa liệm vào hòm chờ chôn. Mà cần gì chờ chôn, Thuận đã thử chôn sống Oanh rồi. Thuận đã hất từng nhát xẻng đầy đất lên một thai phụ đang ngủ say. Lớp đất phủ lên người Oanh càng dày thì mùi bạc hà càng trở nên nồng nặc. Hầu như ngày nào mắt mũi Thuận cũng cay xè vì những cốc nước bạc hà ấy. Nhưng anh vẫn uống để giữ cho mình sự tỉnh táo nhất định.
Thuận lúc này ở vào tình thế cực kì khó khăn. Anh muốn chính thức công khai cho tất cả mọi người rằng anh yêu Vy, nhưng lại không thể vì sáng nào cũng như sáng nào, khi Oanh nhìn thấy Thuận, cô lại hành xử như không hề có chuyện Thuận lăng trì tùng xẻo mình suốt đêm qua. Đối với Oanh, những gì còn sót lại trong Thuận là cảm giác ghê sợ. Oanh như một loại bệnh dịch chết người không có thuốc chữa, không có vaccine và không thể đề phòng. Trừ lần giết Oanh bằng thuốc độc bỏ trong cốc nước bạc hà, Thuận không thấy Oanh phản đối gì cả. Dù là đâm, là chém, là thiêu sống hay trấn nước, Oanh vẫn im lặng, trợn trừng hai con mắt đỏ quạch nhìn Thuận. Không căm thù, không hờn giận, không yêu thương. Cô muốn gì? Thuận không biết và cũng chưa bao giờ biết.
Bên cạnh sự hồi sinh quái quỷ của Oanh, Thuận lại tiếp tục gặp ảo giác. Sau lần nhìn cái tay nghe thành mớ ruột lòng thòng, Thuận nhận ra mình như thằng điên. Mà có lẽ anh điên thật. Ban ngày, anh đến lớp, đi học thêm, rồi chơi game hoặc đưa Oanh đi chơi tiện thể kiếm chỗ giết cô. Nhưng mặc cho vầng dương soi lóa mắt trên đầu, Thuận vẫn thấy đôi mắt mình đục ngầu như thể nhìn qua tấm kính bám đầy hơi nước li ti.
Một hôm đang ngồi trong lớp, tự nhiên Thuận thấy bụng dưới của mình nóng ran như bị hơ trên ngọn lửa. Anh cúi xuống nhìn chằm chằm vào cái đũng quần.
Thuận vừa đái dầm mà không biết. Nước tiểu vàng khè chảy ra, khai rình, loang ra từng mảng lớn trên sàn. Anh ú ớ kêu lên:
- Giúp! Giúp... giúp với!
Rồi không kịp suy nghĩ, Thuận tụt quần dài lẫn quần trong, nhảy chồm chồm trên ghế. Nhưng cái ghế cũ kĩ không chịu được lâu. Một chân nó gãy rời ra, làm hơn sáu chục kí lô xương thịt của Thuận lập tức đổ ngửa ra sàn. Thuận nằm tênh hênh, phơi ra thứ bộ phận giống đực sun sun giữa sàn đá hoa lạnh ngắt. Mấy thằng chúa nghịch trong lớp không chịu bỏ lỡ thời cơ, chúng rút mấy cái smartphone đủ chủng loại ra quay quay chụp chụp. Bọn con gái thì đã ngoảnh mặt ngó ra chỗ khác từ lúc Thuận bắt đầu cởi quần.
Hôm ấy, Thuận được một phen ngượng chín người. Những đoạn video quay cảnh Thuận nằm dạng chân ngơ ngẩn dưới đất được share với tốc độ chóng mặt. Cả trường đều biết đến tên Thuận, biết mặt Thuận. Lũ biến thái không ngừng bàn ra tán vào về việc một cậu trai mười tám tuổi đầu tự nhiên tụt quần nhảy nhót. Thuận may mắn vì đã gặp ảo giác chứ không phải đái dầm thật. Chứ nếu đái thật thì có lẽ Thuận phải bỏ xứ mà đi không chừng!
Tuy nhiên, Thuận không chỉ phải đối mặt với bạn bè và thầy cô. Thuận phải về gặp bố mẹ ngay sau khi cô chủ nhiệm gọi điện cho họ để bàn luận về "chứng tâm thần theo chu kì" của cậu con trai duy nhất. Ngồi ngoài phòng khách, trước ánh mắt sốt sắng lo âu của bố và bàn tay không ngừng xoa nắn cộng thêm nước mắt vắn dài của mẹ, Thuận không khỏi mủi lòng. Hai người không tài nào hiểu được rằng thằng quý tử ấy ra nông nỗi này chẳng phải vì học hành nhiều quá đâm ra tẩu hỏa nhập ma, mà là vì đã bỏ thuốc độc, dùng dao đâm, cắt cổ, bóp cổ, siết cổ, thắt cổ, trấn nước, thiêu sống,... người yêu cũ.
Vậy là, Thuận quyết định kể cho Vy mọi chuyện.
Giờ này ngồi đây, bên trong quán cà phê hôi hám mùi khói thuốc lá, Thuận nhận ra mình đã thành con nghiện. Thuận chỉ bắt đầu hút từ khi giết Oanh lần thứ ba. Mỗi ngày một điếu. Rồi hai điếu. Và bây giờ là hai bao. Thuận hút không ngưng nghỉ. Như thể khói thuốc sẽ bọc lấy Oanh và đưa cô bay biến khỏi thế giới này. Bỗng nhiên, Thuận bật cười. Anh thấy mình điên thật. Ngồi ở đây, lẽ ra người anh nghĩ tới phải là Vy chứ không phải Oanh. Vy và anh đã liên lạc với nhau liên tục, chia sẻ mọi thứ. Trừ việc Thuận cứ tối đến là giết Oanh. Không biết Oanh và Vy có nói chuyện với nhau không nhỉ? Oanh có nói xấu Thuận không? Oanh có nhớ ra đêm hôm qua Thuận đã mổ bụng moi gan Oanh thế nào không? Nếu Vy biết, Vy có ghê tởm Thuận không?
Oanh có ghê tởm Thuận không? Thuận nhớ cái hôm mình nằm phơi háng cho mấy chục cặp mắt soi mói, Oanh đã không thèm nhìn. Nhìn làm gì nữa? Oanh chẳng nhìn chán vạn lần rồi!
Thuận thở dài nhìn đồng hồ. Anh nhấc cốc cà phê loãng toẹt làm một hơi dài rồi bước ra quầy tính tiền. Vy không tới. Cô không nghe máy. Thuận còn ngồi đây làm gì nữa?! Nghĩ thế, anh lại lò dò mò đến nhà Oanh.
Quả đúng như Thuận đoán, một cốc nước bạc hà lại được đưa ra trước mặt anh. Oanh ngồi xuống, ôm trán ra vẻ mỏi mệt.
- Em có chuyện muốn nói. -Oanh ngả đầu ra sau, bắt đầu câu chuyện bằng tiếng thở dài.
Thuận định rút con dao ra xiên cho Oanh một nhát toi ngay, nhưng câu nói của Oanh làm Thuận chết điếng không cử động nổi:
- Ba tháng qua, ngày nào em cũng bỏ thuốc độc vào cốc nước của anh. Anh đã chết rồi. Nhưng sáng nào em cũng thấy anh đi học. Tối anh lại tới đây. Em đã muốn nói chia tay, em sẽ làm mẹ đơn thân, em sẽ đi du học ở Đức... Nhưng việc anh theo đuổi Vy, em không chấp nhận được...
Vừa nói, Oanh vừa khóc. Vẻ xanh xao trên mặt Oanh càng khiến Thuận mủi lòng.
Thì ra, trong lúc Thuận giết Oanh, thì Oanh cũng hạ độc Thuận. Cuối cùng cả hai chẳng được gì. Những thứ họ chuốc vào thân là vô vàn rắc rối. Ảo giác. Nỗi lo sợ bị phát hiện. Nửa tỉnh nửa điên nửa mơ nửa thức.
Thuận ném con dao lên bàn. Anh thở dài nhìn vào cái bụng đã bắt đầu to ra của Oanh. Hình như Oanh đang mệt lắm. Vì cô càng ngày càng ốm o gầy mòn. Phải chăng vì đứa bé? Phải chăng vì cảm giác tội lỗi suốt những ngày giết bố của con mình?
Thuận nhìn quanh căn nhà khang trang thêm một lần nữa. Ba tháng, hơn chín mươi ngày anh tìm đến đây. Lần nào anh cũng cảm thấy tất thảy đồ vật trong nhà đều căm thù mình. Nhưng không. Giờ đây Thuận đã hiểu. Con người chính xác là một loại sinh vật ngu si. Thậm chí còn ngu hơn cả đống đồ vật vô tri vô giác. Những bức tranh, những nhạc cụ, những nốt nhạc phát ra từ đĩa than đều mang theo một sứ mệnh: làm cho thế giới cảm nhận được đủ thất tình lục dục một cách tinh tế nhất. Nhưng Thuận và Oanh lại giết hại nhau trong chính ngôi nhà này. Không ai chết. Nhưng đã có những thứ bị nghiền nát. Như tình yêu, sự thành thật, sự vị tha, sự chung thủy hay đơn giản là cảm giác chùn tay khi chuẩn bị sát sinh.
Lời nguyền Samsara hóa ra chỉ dành cho kẻ có tội. Oanh và Thuận lại vừa là thủ phạm, vừa là nạn nhân. Cả hai đều bị nguyền rủa phải hứng chịu những thay đổi đáng sợ về mặt tinh thần.
Thuận nhìn Oanh lần nữa. Anh dõi theo những giọt nước mắt chảy dài trên má Oanh. Oanh khóc. Chưa bao giờ Thuận thấy cô khóc. Hình như Thuận cũng đang khóc theo. Bài hát "Huyền thoại thành đô" Oanh viết là lời tỏ tình của chàng trai đối với cô gái anh yêu. Thuận chưa thuộc. Nhưng hôm nay, Thuận sẽ về nghe lại. Oanh cũng sẽ nghe lại. Không phải họ có ý định tái hợp. Gương vỡ vốn khó lành. Cả hai chỉ muốn dẹp sạch tất cả vụn vỡ, và thử xem trong đó có sót lại chút gì quan trọng chăng? Biết đâu, họ chẳng lấy những đẹp đẽ còn lại để gieo trồng, để cả thế giới trong lòng họ lại hồi sinh?
Mùi thơm của bạc hà lại nồng nàn, bám theo ngọn gió đi khắp thành phố Minh Đô.
Có lẽ hôm nay Thuận sẽ ngủ lại trong ngôi nhà này, và mơ giấc mơ đẹp nhất, thuần khiết nhất trong đời.