Từ trong ánh mắt hắn, Liễu Đình nhìn thấy một thứ làm người ta không rét mà run, đó là sự nhẫn tâm tới mức mất đi bản tính, thật sự quyết tâm phải làm một việc đáng sự nào đó, khi quyết định thì máu lạnh như băng. không kịp kinh hãi! Cũng đã không thể cử dộng, cánh tay hắn vây lấy cô, ôm chặt như muốn cô nát nhừ, xương cốt toàn thân sẽ vỡ vụn, đôi môi hắn hạ xuống, như lửa đỏ thiêu đốt cực nóng, thống khổ, hắn ôm cô chặt cứng, hắn muốn đoạt lấy hơi thở của cô, hắn đem từng ngụm không khí cô hít thở ép trở lại lồng ngực cô, hắn muốn cô cứ thế nào chết?
Liễu Đình chăm chú nhìn vào đáy mắt hắn, ánh mắt hắn như một cái động sâu không thấy đáy, thân mình Liễu Đình dần dần nhũn xuống, hắn mạnh mẽ nắm chặt eo cô, trong khoảnh khắc hắn rời môi ra, cứng rắn ép đầu Liễu Đình vào ngực hắn, để cô ho suyễn trong lòng hắn.
Mặt hắn dán vào sườn tóc cô, “Liễu Đình, em là ma chướng của anh, anh sao có thể để em chạy thoát?” Môi hắn hôn lên những sợi tóc của cô, giọng nói hắn trầm thấp êm tai như ma chú, chậm rãi tàn khốc vang lên bên tai cô, “Liễu Đình, em không bao giờ có cơ hội chạy thoát nữa, vì em sẽ vĩnh viễn không có cơ hội này!”
Nếu như trên đời này có một người, mà hắn không thể không có được, vậy có vài thủ đoạn xử lý:
một là Chặt đứt cánh chim, đoạt hết mọi thứ, ép cô ấy đến bước đường cùng, để cô ấy không thể không khuất phục, nếu vẫn không thể khiến cô ấy vào khuôn khổ vậy thì thủ đoạn thứ hai: Nhẫn tâm tới mất hết nhân tính, tạo ra nhà tù, hủy đi ý chí, diệt bỏ tinh thần, đem cô ấy biến thành kẻ bị cầm tù dưới gối. không chết không dám rời xa!
Đêm đen giày đặc bao phủ vùng đất rộng lớn, bốn phía rất yên tĩnh, vài đốm sáng tán loạn trên bầu trời như một cái lưới hỗn độn.
Nó làm lòng Liễu Đình rối rắm, vẻ mặt của Phí Như Phong buổi sáng nay, liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô, ánh mắt thống khổ tuyệt vọng nhưng ương ngạnh không thể che dấu được, hắn… đau buồn xé nát, luân phiên thay đổi trong lòng Liễu Đình, như một cái búa cực lớn, đánh từng nhát từng nhát vào lòng cô! Vướng bận đến tận giờ…
Cửa nhẹ nhàng mở ra, tối nay quả nhiên không thể yên tĩnh. Liễu Đình quay đầu lại nhìn, người đó mặt trang phục nhàn nhã màu trắng, ánh mắt tuyệt đẹp trong suốt, hắn chớp chớp mắt, hắn so với ma quỷ nguy hiểm trí mạng thật sự chẳng hợp nhau chút nào.
Liễu Đình không nhịn được mà mỉm cười, “Nhâm Dật Phi, tôi nhớ rõ hình như anh là lão đại Mafia mà.”
Nhâm Dật Phi nâng khóe môi tươi cười dưới ánh trăng yên tĩnh, cánh hoa khêu gợi khẽ nhấc lên độ cong đầy tà khí, “từ khi tôi quen biết một người phụ nữ tên là Liễu Đình, tôi liền biến thành một kẻ chạy cờ, có một bài ca dường như đặc biệt dùng để ca tụng tôi – nơi nào có nguy hiểm sẽ có tôi!” hắn diễn trò nửa giả nửa thật.
Người đàn ông đẹp đẽ tôn quý này, mỗi lần cũng không thèm chú ý hình tượng của mình, hao tâm tổn sức dụ dỗ cô, che chở cô, chỉ vì muốn cô cười, cô nợ hắn thật sự không ít!
“Cho dù chỉ là chạy cờ thì anh cũng là cấp kim bài, mỗi lần đều là cưỡi mây ngũ sắc mà đến, vạn người chý ý!” Hai người vòng vèo bát ngát đầu trời, đều hiểu được, chẳng qua chỉ là… kéo dài thời gian…”
“Theo tôi đi đi, tôi sẽ không ép cô làm bất cứ chuyện gì!” hắn vươn tay, cuối cùng quyết định, vẫn tiến đến như cũ.
hắn cách cô ly, ánh sao chiếu rọi hắn, có một loại ấm áp kỳ diệu, chỉ cần vươn tay là sẽ có được tự do.
“Tôi đương nhiên sẽ đi theo anh, một kẻ tâm cơ thâm trầm như tôi, người phụ nữ không từ thủ đoạn, sao có thể diễn vở kịch tình yêu bi thảm theo lối mòn cũ kỹ này được , tôi đương nhiên phải đi, sao tôi lại không đi cơ chứ!”
Nhâm Dật Phi lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt tối đen so với bóng tối thì càng sâu, càng đen hơn.
“Rất xin lỗi” Liễu Đình nói
Yên tĩnh…
“cô không biết Phí Như Phong đã quyết định cái gì đâu, nếu cô ở lại, cô xác định rằng mình chịu nổi ư?”
“Tôi không thể! Nhưng mà tôi chán ghét, chán ghét lợi dụng, phản bội, chia lìa và tổn thương….”
“Tôi tự tin rằng Nhâm Dật Phi tôi không phải loại dậu đổ bìm leo thừa nước đục thả câu, cần người bố thí!”
“Chờ càng lâu tổn thương sẽ càng sâu, tôi càng chán ghét làm các anh thất vọng, tôi còn cái gì mà không thể bỏ ra, tôi không có năng lực này, Nhâm Dật Phi, tôi không cần trải qua một lần nữa, tôi đã mệt muốn chết, mệt chết đi được rồi!” Ánh mắt Liễu Định lộ ra tia sáng thản nhiên, Nhâm Dật Phi quay đầu rời đi.
“Liễu Đình, nếu thật sự em chẳng còn là em, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết em trước mặt Phí Như Phong!” Giọng nói hắn tản mác ra khí thế làm người ta sợ hãi! Đây là sự lãng mạn mà tàn khốc nhất của ông trùm Mafia.
“Đồng ý với tôi một việc được không?”
“Chỉ cần em nói.” Nhâm Dật Phi trả lời.
Liễu Đình nhẹ nhàng nói một câu, ngoại trừ Nhâm Dật Phi không còn ai nghe rõ.
Nhâm Dật Phi ra khỏi ngục giam, vầng trăng cô độc mà lạnh lẽo, vắng vẻ hơi người, chỉ có cây cối lay động, tiếng gió như nguyền rủa, bất lực nhìn một thứ đáng quý trọng nhất cuộc đời sắp dần dần biến mất!
Bước chân Nhâm Dật Phi cực kỳ thong thả, từng bước nặng nề.
Phí Như Phong vẫn chờ đợi từ từ đứng lên, thân người màu đen của hắn giữa không gian rậm rạp cây lá dần dần bị kéo ra, giống như quỷ mị nơi địa ngục u minh.
Nhâm Dật Phi đi qua người hắn “Tôi không thể ngăn chuyện cậu muốn làm cũng giống như cô ấy sẽ không theo tôi đi, nhưng mà A Phong, cậu cần xác định cậu vĩnh viễn sẽ không hối hận, trong sinh mệnh lâu dài, trong từng cái đêm khuya, cậu thật sự có thể dứt khoát vĩnh viễn!”
Quy luật vạn vật trên đời cho đến giờ cũng không vì suy nghĩ của con người mà biến đổi, Liễu Đình nhìn mặt trời mọc lên từ hướng Đông, hạ xuống hướng Tây, ngàn sao vận chuyển, đã thành không đổi! Liễu Đình lặng thinh thật lâu trước cửa sổ, giống như nghe tiếng gió lạnh lay động lá cây sột soạt, giống như nhìn tòa án thẩm vấn không bao giờ có tựa bóng trăng trong nước, giống như chú chim bay lượn trên bầu trời mà không thể đoán trước ngày mai….
Ngày tháng cứ lướt qua đơn giản như vậy, đột nhiên có một ngày Liễu Đình bỗng cảm thấy ủ rũ, cơn buồn ngủ không thể khống chế đánh úp về phía cô.
Liễu Đình như vị vây giữa một hồ nước mát mẻ, hình như cô lại đang ở trong mơ, lại hình như cô căn bản không ngủ, bên tai cô truyền đến tiếng nói đứt quãng “hiện tại hầu như… phẫu thuật đối với thân mình cô ấy sẽ tổn thương cực lớn, cho dù sau này có chữa trị… không thể làm tiếp được… nếu không… làn da… thối rữa… nhăn nhúm…
Liễu Đình đột nhiên mở to mắt, bốn phía tĩnh lặng, ngay cả tiếng bụi rơi xuống đất cũng có thể nghe được, đây không phải ngục giam!
Cảm xúc trơn nhãn quen thuộc, hoa văn trên gạch lát quen thuộc, bóng đèn thủy tinh trên trần nhà quen thuộc… cạnh giường là chiếc ly lần trước run rẩy ném loạn, trên giá quần áo không biết là mớ đồ người phụ nữ tục tĩu nào mua, thật sự không hợp nhau…
Người là khó nắm bắt như vậy, lúc đó hận không thể tách rời, lúc ấy dấu diếm tính toán đủ loại, bây giờ lại biến thành sóng đánh ôn nhu, nhẹ nhàng vỗ vào lòng, tâm hồn nhộn nhạo.
Đêm yên tĩnh đến vậy, tuyệt vọng nhất và nguy hiểm trí mạng đều có thể làm người ta dễ dàng lạnh lùng chống đỡ, mà ấm áp không kịp đề phòng tràn vào sinh mệnh này lại… không có sứ chống lại!
Nhớ nhung hồng trần, vọng tưởng không thể dứt bỏ.
Hình ảnh cũ tùy tiện hiện ra, nơi đâu không có lưu luyến.
Tôi có thể tỉnh táo đối mặt với mọi thứ trên đời, chỉ trừ bỏ một thứ, hạnh phúc! Tôi chưa bao giờ có được nó, cho nên tôi sẽ tranh thủ, không tiếc tất cả!
Tấm chăn chậm rãi trượt khỏi bàn tay, cô vốn dĩ đã quên đi thật lâu, che dấu thật kỹ, tự cho rằng đã có thể bỏ qua tình yêu…
Vốn dĩ cô tự tay chặt đứt, định đoạt tình yêu…
Ôm lấy hai chân của mình, con ngươi đen tràn ra bóng người đối diện, ánh sáng đỏ lóe lóe trên đầu điếu thuốc, nơi đó tối đen không thấy tận cùng, không mong có được sung sướng, chẳng có chút ánh sáng, mà hắn, yên ổn ngồi ở nơi đó như một bức tượng toàn thân đều thờ ơ, tàn nhẫn như vậy.
Trí nhớ mãnh liệt làm bạn với dòng máu cuộn trào, ngâm chìm linh hồn, một cảnh lại một cảnh, hiện lên trước mắt, từng bước từng bước, tự tay làm mọi chuyện tới ngày hôm nay, thì ra chỉ cảm thấy hắn cuồng ngạo độc đoán như thế sẽ làm người khác tổn thương, đến hôm nay, bẻ gãy tự phụ của hắn, máu thịt mơ hồ mới biết được… càng làm người khác tổn thương hơn.