“Em không phụ anh!” Ôn Trạch nhẹ nhàng gỡ cô ra, hắn nắm lấy hai vai cô, nhìn cô qua cự ly một cánh tay “Em không phụ anh, Hải Tình, em chỉ là không yêu anh mà thôi!” Giọng nói Ôn Trạch ngân nga, “Hải Tình, anh có thể dạy em tất cả kỹ năng sinh tồn, anh có thể bức bách em học tập tất cả các loại quy tắc trò chơi tàn nhẫn nhất, anh có thể cho em sức mạnh để bảo vệ thân thể và linh hồn em, anh thậm chí có thể cùng em trải qua cùng một cơn ác mộng, nhưng mà” Ngón tay Ôn Trạch xoa nhẹ mặt Liễu Đình, hắn như đang miêu tả lại bức tranh quý giá nhất “Anh không thể dạy em yêu anh.” Miệng hắn cong lên nụ cười nhẹ nhàng, hắn bình tĩnh mà tao nhã, kiêu ngạo thấm ra từ xương không thể phá vỡ, nhưng đầu ngón tay hắn lại run rẩy trên mặt cô, đau đớn xuyên tim! Dù ngoài mặt có che dấu cỡ nào thì phản ứng thân thể cũng không thể lừa người, mỗi câu, mỗi chữ, đều xuyên thấu trái tim!
“Đệ nhất, năm em hai mươi tuổi đã làm gì, anh nhớ rõ không?” Lời nói nhẹ như gió, thong thả nhưng rõ ràng.
Ôn Trạch giật mình, mạnh mẽ chớp mắt, lập tức trả lời lạnh nhạt “năm ấy em mới vào tổ chống khủng bố, em hoàn thành xuất sắc mỗi nhiệm vụ anh giao cho, người ghi lại hạng mục cũng phải khiếp sợ!”
“Em cũng không phải hoàn thành tất cả, em đã làm hỏng mối quan hệ với kinh đô màu bạc, em làm cho hạng mục hợp tác quan trọng nhất của Bộ quốc phòng thành bọt nước, em…”
“Hải Tình” Ôn Trạch lớn tiếng quát làm cô ngừng lại, đôi mắt hắn âm trầm “Đừng có nói loạn nữa!” hắn cảnh cáo.
Đôi mắt trong suốt của Liễu Đình lẳng lặng nhìn hắn, “Đệ Nhất, em chỉ muốn nói với anh.” Giọng nói của cô trấn tĩnh, không có chút ngừng lạim “Năm đó một mình em xông vào kinh đô màu bạc, không phải là muốn dấn thân vào nguy hiểm, lại không phải là đặt cược sinh mệnh của mình! Mà em biết, em chắc chắn… anh sẽ đến! Đệ Nhất, cả đời em cũng không bao giờ nghi ngờ một chuyện, đó chính là anh luôn bên em! Em chưa bao giờ cô độc!” Cô nắm chặt tay Ôn Trạch, từng chút từng chút gỡ ngón tay hắn ra “Em tự do bay lượn, sức mạnh để kiêu ngạo bễ nghễ đều đến từ đây.” Cô đem lòng bàn tay dán vào bàn tay hắn, tay Ôn Trạch chấn động, “Đệ Nhất, chẳng lẽ trên thế gian này, ngoại trừ tình yêu thì mọi thứ tình cảm khác đều không đáng được nhắc tới sao? Chẳng lẽ chín năm cùng đến ngàn núi vạn sông, gần nhau trong những đêm tịch mịch, sống chết cùng nhau, tình cảm em đối với anh cũng quá nhẹ nhàng bạc bẽo so với tính yêu đó sao?” Liễu Đình ngửa đầu, ánh mắt Ôn Trạch sâu hắm như hồ không đáy.
Một lần kia anh cho tôi mãi mãi không thể thăng cấp, đêm hôm đó, anh nói với tôi: Tiếp theo, em lại tự tay giết người mà tôi dùng sinh mạng để bảo vệ! Đừng bao giờ quên, trên thế giới này có rất nhiều thứ mà người ta có thể nhẹ nhàng quên đi, nhẹ nhàng biến mất, ân nghĩa bị lãng quên này, sao có thể là điều quan trọng!
“Đệ Nhất! Nếu em nói với anh, Phí Như Phong chết, em chắc gì đã chết, nhưng nếu anh chết, em nhất định sẽ không sống trên đời, vậy thì… anh cũng nghĩ đó chỉ là em bố thí cho anh sao?”
Sự bình tĩnh của Ôn Trạch khựng lại, hắn đứng thẳng tắp, giống như một pho tượng, đôi mắt hắn trong bóng tối tỏa sáng, trong đôi mắt kia rõ ràng in đậm một bóng dáng, chỉ có cô, cho tới bây giờ cũng chỉ có cô.
“Hải Tình,” Cuối cùng Ôn Trạch đánh vỡ sự yên lặng “Em không hổ là chuyên gia đàm phán xuất sắc nhất, nhưng mà, em dường như đã quên, em là học trò của anh, là học trò đắc ý mà một tay anh đào tạo ra.” Trên mặt Ôn Trạch lại hiện ra một tia nghịch ngợm, hắn cúi đầu, ánh mắt hắn giống như lửa, như dao, “Anh biết, lời nói của em ít nhất có một nửa là để cứu hắn, nhưng mà… anh vẫn động tâm” Ôn Trạch thản nhiên nhắm mắt lại, hắn ôm Liễu Đình vào lòng, tính kế điên cuồng, giết chóc máu tanh, giày vò như trong địa ngục, chỉ có sự ấm áp trong ôm ấp này mới làm ngừng lại được, cánh tay hắn siết càng chặt hơn, “Em muốn anh làm thế nào, Hải Tình, cuối cùng thì em còn muốn anh làm thế nào nữa?” Giọng nói ấm lạnh quanh quẩn tròn rừng cây yên tĩnh, thong dong mà bất đắc dĩ.
Cậu đã trở lại. Giọng nói vang lên không chút gợn sóng trong bóng đêm, Phí Như Phong ngồi ở đại sảnh tối đen, hắn nhẹ nhàng lắc chiếc ly trong tay, trong ly là rượu đỏ như máu. Nhâm Dật Phi hơi nhíu mày, ấn công tắc, trước mắt hắn là ánh sáng loang lổ, thâm trầm khó giải, hắn lười biếng quay đầu, trong động tác tràn ngập sự tà mị tùy hứng “Sao hả, đột nhiên lương tâm nhớ ra phải trở lại bảo vệ tôi?”
Phí Như Phong hơi hơi nheo mắt, thích ứng ánh sáng, “Tôi còn nghĩ cậu thích bóng tối, dù sao trong ánh sáng sẽ rất dễ hiện nguyên hình.” Ánh mắt hắn cùng ánh mắt là giao hòa của hư vô và ánh sáng, tiếng gió kêu ngoài cửa sổ, tiếng thật rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến người ta phát lạnh.
“Đứng giữa ánh mặt trời, có thể trốn qua ban ngày nếu ngay cả một chút ánh sáng cũng không thể chịu được, thì dưới mặt trời tôi kiền bị nướng chín rồi?” Tứ chi Nhâm Dật Phi duỗi ra, tùy ý dựa vào sô pha, hắn nâng tay rót một chén rượu, tối nay thật thích hợp để uống một trận!
“Đúng, một chút ánh sáng ấy tính là gì, cậu đã có ngàn năm đạo hạnh.” Phí Như Phong mỉm cười, bộ mặt hắn lạnh lùng mà cao ngạo vì mỉm cười mà sinh động lên.
Hắn từ từ đổ đầy rượu vào ly, “Còn nhớ cuộc cược rượu ở Luân Đôn không? Cậu bị tôi ném ngủ trên đường cái” Cái miệng của hắn hơi gợn lên nụ cười, cười mà như không cười.
“Sao có thể vậy?” Nhâm Dật Phi đập bàn một cái, âm thanh thanh thúy truyền ra, “Trận cá cược kia tôi nhớ rõ cậu bị tôi ném vào đỉnh nhà thờ St.Paul, nói gì mà Phí thị từ nay về sau làm công ở đó!”
Hai người cười to, họ đều là người không dễ lấy lòng, nhưng mà hôm nay lại hết sức sung sướng, giống như trên thế giới này không còn chuyện gì đáng cười hơn.
“Chính là không phục đúng không?” Phí Như Phong giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, “Vậy thì hôm nay lại thử đi!” Hắn khiêu khích
“Thi lại? Chúng ta đây là đàn ông Italia, bình thường đều coi thứ này là nước mà uống!” Nhâm Dật Phi lại càn rỡ, hắn túm lấy một chai, ngửa đầu tu. Mùi rượu đỏ nồng đậm tràn ra không khí, một đống chai rỗng lằm một bên, “Đúng là chẳng khác gì nước mà!” Phí Như Phong ném bình rỗng ra “Cậu sẽ không nói với tôi cậu chỉ cất giữ bằng đó đấy chứ?”
“Rượu đỏ còn quý hơn kim cương đen, một năm chỉ sản xuất được chai, bây giờ còn không đến!” Nhâm Dật Phi trừng hắn, hơi đau lòng, phí phạm của trời!
“Đừng giả bộ đau khổ, năm kia cậu trộm mất chai rượu Brandy năm quý giá của tôi, nói là đưa cho nhè nhẹ duy. Sa lạp của cậu gội đầu, để làm cho mái tóc đỏ của cô ta phát ra ánh sáng kỳ dị.”
“Không phải Sa lạp, là Sa ni tạp.” Nhâm Dật Phi buồn cười, đây chính là kẻ đứng đầu cuồng dã của Italia, nụ cười của hắn chói mắt sáng ngời.
“Đem đến” Phí Như Phong không động đậy một chút, “chìa khóa hầm rượu cua cậu.”
“Tối nay cậu muốn tới đây cướp bóc?” Nhâm Dật Phi nghiến răng.
“Vậy chính là cậu nhận thua, tốt! Rượu cậu giữ lại, tôi cũng không ép, viết một cái giấy chứng nhận thua cuộc, tôi đi luôn!” Phí Như Phong nham hiểm nói.
“Tôi thua?” Nhâm Dật Phi trừng mắt nhìn “Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, A Phong.” Hắn dùng tư thế vô cùng tiếc hận mà đứng dậy, xoay cái đèn nhỏ trên tường, một mặt tường nhẹ nhàng mở ra. Cầu thanh dẫn xuống hầm rượu dài mà sâu, ngọn đèn chiếu rọi súng ống treo đầy hai bên vách, tỏ rõ một công dụng khác của hầm rượu - kho chứa đạn. Cầu thang xoắn ốc đến điểm cuối, mùi rượu thơm nồng ập đến, mấy tầng giá để xếp đầy các loại rượu.
“Chậc chậc” Ánh mắt Phí Như Phong sáng lên, tay hắn lấy ra vài loại rượu Vodka khác nhau, độ rượu không đồng nhất “Xem ra hôm nay chúng ta có thể không say không về rồi!”
Không ngừng uống rượu, vỏ chai không ngừng tăng lên, nhưng ánh mắt lại càng lóe sáng.
“Còn mấy chai trên đầu, độ nặng có thể giết một con voi, tôi đi lấy!” Nhâm Dật Phi bước lên ghế, túm lấy mất chai rượu, bình rượu đúng là vô cùng trơn trượt, hắn vừa nắm lấy, thân mình đã đổ về phái trước, rầm rầm, một loạt chai lăn xuống, Phí Như Phong phản ứng cực nhanh, hắn túm lấy Nhâm Dật Phi, hai người té lăn ra đất, mặt sau truyền đến tiếng lách cách vỡ vụn.
Yên tĩnh, yên tĩnh gần như trống rỗng.
Một mảnh màu đen ập đến, mùi rượu như trước, nhưng lại chân thật đến vậy, chân thật đến mức không thể mang được mặt nạ nữa.
“Rượu là rượu tốt, nhưng tối nay ai cũng không say được.” Giọng nói Phí Như Phong lộ ra một loại tịch mịch, tịch mịch đến lạnh lùng.
“Thật sự không ổn, xem ra hôm nay --- chúng ta đều không nghe được lời nói thật sau khi say.” Nhâm Dật Phi đứng lên, hắn cao ngất sừng sững, sắc mặt trầm tĩnh như nước.
Gió lốc thổi quét qua mắt Phí Như Phong, tụ tập, dày đặc, tới cuối cùng lại bình tĩnh sâu xa “Tôi luôn chờ cậu, Nhờ Lôi Tư, tuy tôi biết cậu nhất định không bắt được người!”
“Có một số người, cả đời cũng không bắt giữ được!” Ánh mắt Nhâm Dật Phi thăm thẳm như lốc xoáy khôn cùng.