Editor: D Ẹ O
Một loạt hành động không ai ngờ của Lâm Nhã Chí đã làm chấn động cả Hoắc Bình Xuyên lẫn toàn thể giáo viên trong văn phòng, ngay cả người ở đầu dây bên kia cũng lặng đi, hồi lâu sau mới mở lời nói: "Đồng chí, đây là số điện thoại công tác của chúng tôi, xin đừng nên đùa giỡn."
Lâm Nhã Chí nói: "Tôi không đùa, để Hoắc Bình Xuyên giải thích với anh."
Hắn nói đồng thời đóng vai ác bá lôi xình xịch Hoắc Bình Xuyên lại gần: "Hiệu trưởng Hoắc, mau nói chuyện đi nào, không thì chào một tiếng cũng được?"
Cuộc đời Hoắc Bình Xuyên chưa bao giờ gặp một trường hợp nào nhục nhã không theo lẽ thường như thế này, nhất thời không biết nên mắng hắn trước hay nên trả lời điện thoại trước.
Đầu dây bên kia cũng đã bắt đầu bực bội: "Các người đang làm trò gì vậy hả? Nếu không nói tôi sẽ lập tức điều tra số điện thoại, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, chỗ chúng tôi cũng không phải nơi để các người đùa giỡn..."
Hoắc Bình Xuyên vội vã đáp: "Là tiểu Chung đấy phải không? Là tôi đây, Hoắc Bình Xuyên."
Người tên tiểu Chung bên kia đột ngột nghe thấy giọng nói quen thuộc, không khỏi càng thêm nghi hoặc: "Thật sự là hiệu trưởng Hoắc đấy ư? Mấy người đang làm gì vậy?"
Lâm Nhã Chí giễu cợt: "Hiệu trưởng Hoắc muốn làm đơn tố cáo để lãnh đạo sa thải tôi đây, nhanh, gọi lãnh đạo ra nhận điện thoại, đừng để hiệu trưởng Hoắc lần nào cũng chỉ nói suông, còn ra thể thống gì nữa."
Đầu bên kia lúng túng trầm mặc, tuy không biết cụ thể đang xảy ra chuyện gì, nhưng nghe giọng điệu này thì có vẻ như Hoắc Bình Xuyên không quản nổi giáo viên dưới trướng đây mà.
Thôi thì cứ báo cáo cho cấp trên, dù gì cuối cùng mặc kệ ai đúng ai sai, chắc chắn một điều là lần này Hoắc Bình Xuyên vẫn sẽ phải mất sạch mặt mũi một phen.
Hoắc Bình Xuyên lúng túng không thôi, nhưng vẫn phải làm bộ như không có chuyện gì, cười xòa nói: "Không có gì đâu, chỉ là hiểu lầm thôi, tiểu Chung cậu chớ tưởng là thật, chúng tôi cúp trước đây."
Hoắc Bình Xuyên nói rồi vội vàng nhấn tắt máy, tức giận nhìn Lâm Nhã Chí: "Tại sao anh lại có số của sở giáo dục?"
Vừa nãy Lâm Nhã Chí không chút do dự mà bấm liền một mạch, trông có vẻ đã thuộc làu làu, hơn nữa đây cũng không phải số tư vấn được công khai bên ngoài, người nhận điện thoại là tiểu Chung, thư ký của lãnh đạo cấp trên.
Lâm Nhã Chí ung dung nói: "Đương nhiên là chuẩn bị để báo cáo ông bất cứ lúc nào."
Hoắc Bình Xuyên: "..."
Ông ta rất muốn nổi trận lôi định, muốn đe dọa Lâm Nhã Chí, muốn xả được giận.
Nhưng nhìn biểu hiện của Lâm Nhã Chí, rõ ràng là hắn cũng không sợ mất việc, chức quan trên của Hoắc Bình Xuyên chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn, xem ra còn chẳng hữu dụng bằng nắm đấm.
Xưa nay Hoắc Bình Xuyên đã quen dùng quyền lực ép buộc người khác, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp khó chơi đến vậy.
Nhưng mà có đánh, cũng đánh không lại.
Khoang ngực phập phồng dữ dội, Hoắc Bình Xuyên nghĩ, khả năng cao là ông ta cũng đang sắp bị Lâm Nhã Chí hại phát bệnh tim đến nơi rồi, bằng bất cứ giá nào, không thể để chuyện ngày hôm nay trôi qua một cách đơn giản như vậy được, bằng không uy nghiêm của ông ta ở Thập Nhị Trung này biết phải gác vào đâu.
Đám nịnh hót xung quanh ông ta cũng không ngờ Lâm Nhã Chí thế mà lại dám làm vậy, thân là một giáo viên lại dám ép hiệu trưởng gọi điện thoại cho sở giáo dục tự tố cáo bản thân, tình cảnh bây giờ cưỡi hổ khó xuống, cô Chu rúc đầu rụt cổ đầu tiên, nhỏ giọng nói: "À thì, dù gì cũng là đồng nghiệp, hà tất phải làm căng như vậy, sau này còn làm việc chung với nhau mà..."
"Nào có dễ như vậy." Hoắc Bình Xuyên cố gắng hoãn cơn tức, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, gằn giọng nói, "Lâm Nhã Chí, loại người như anh không xứng được tiếp tục làm nghề giáo, anh lập tức từ chức ngay cho tôi, từ hôm nay trở đi anh không được bước chân đến Thập Nhị Trung thêm một lần nào nữa."
Hoắc Bình Xuyên vừa dứt lời, mọi người trong văn phòng đều rít một ngụm khí lạnh, Bạch Ngạn Trúc run bắn, vội vã cầu xin: "Đâu nhất thiết phải đến mức ấy, hiệu trưởng Hoắc à, ông phạt như thế là quá nghiêm trọng, thầy Lâm thầy ấy cũng chỉ xúc động nhất thời thôi..."
Thầy Tôn cũng cùng lên tiếng: "Hiệu trưởng Hoắc, ngài cũng đừng kích động, thầy Lâm nóng tính xưa nay ai cũng biết, tôi nghĩ thầy ấy cũng không phải có ý đó đâu."
Lâm Nhã Chí lại chẳng xuôi theo xuống nấc thang, thẳng thừng nói: "Là ý đó đấy."
Thầy Tôn: "..."
Các thầy cô khác cũng men theo góc độ khác mà khuyên can: "Hiệu trưởng Hoắc, nếu bây giờ mà sa thải thầy Lâm, vậy môn toán của lớp Bảy và lớp Tám phải tính sao bây giờ? Hiện tại lại còn đang là lớp ."
Hoắc Bình Xuyên không hề bị dao động, ngày hôm nay ông ta đã quyết tâm phải giết gà dọa khỉ, nói thẳng: "Đương nhiên tôi sẽ tự sắp xếp thầy cô khác đảm nhiệm thay."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Hoắc Bình Xuyên đã quyết, xem ra ngày hôm nay Lâm Nhã Chí chắc chắn phải bị sa thải.
Tuy tính tình hắn không được tốt, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, tình cảm vẫn còn, trong lúc nhất thời, không khí văn phòng chợt hạ xuống, một vài thầy cô khẽ phát ra tiếng thở dài.
Cũng không phải dễ gì mà xin được vào làm việc tại đây.
Ánh mắt Hoắc Bình Xuyên nhìn Lâm Nhã Chí càng ngày càng tàn nhẫn, trong giọng nói tràn ngập uy nghiêm, mơ hồ còn kèm chút hả hê: "Lâm Nhã Chí, tôi yêu cầu anh dọn đồ đạc rời khỏi đây ngay lập tức."
Đây mới là quyền lực mà một người hiệu trưởng nên có, đây mới là tư thái mà Hoắc Bình Xuyên nên có.
Bạch Ngạn Trúc giãy dụa tiếp tục khuyên can: "Hiệu trưởng Hoắc, vậy sao được, xin ngài hãy suy nghĩ lại..."
Mọi người cũng thầm siết chặt góc áo, lén lút thở than, đều cảm thấy đáng tiếc thay cho Lâm Nhã Chí.
Nhưng ngoài dự đoán, Lâm Nhã Chí ngẩng cao đầu, dùng lỗ mũi nhìn Hoắc Bình Xuyên, chậm rãi nói: "Ông là cái thá gì? Tôi mà cũng đợi đến phiên ông sa thải?"
Nhiều các thầy giáo: "...???" Ơ?
Hoắc Bình Xuyên: "...???" Đến cùng là khi nào Lâm Nhã Chí mới chịu làm theo kịch bản cho giống người bình thường đây hả?!
Hoắc Bình Xuyên tức quá hóa cười: "Tôi là hiệu trưởng, tôi đương nhiên có quyền quản lý anh."
Lâm Nhã Chí cảm thấy thực nực cười: "Quản là một chuyện, sa thải là một chuyện khác, tôi là giáo viên biên chế do đơn vị cấp trên phê duyệt, sở giáo dục dù có muốn sa thải tôi cũng phải tìm cái cớ xác thực, vậy còn ông lấy cái quyền gì mà làm vậy?"
Hoắc Bình Xuyên: "..."
Lâm Nhã Chí dứt lời còn găm thêm một đao: "Còn nữa, Tư Mã Bình Xuyên, mỗi lần nói chuyện thì cố gắng ăn nói cho cẩn thận, bây giờ ông vẫn chưa phải hiệu trưởng đâu, chỉ mới là phó thôi, có gấp gáp đến mấy cũng đừng vô duyên vô cớ tự tăng chức cho bản thân như thế, ông cũng đừng quên mình mới bị kỷ luật, phải hoãn lại chuyện lên chức đấy."
Hoắc Bình Xuyên: "..."
Mạch não Bạch Ngạn Trúc chạy chậm nửa nhịp, ngơ ngẩn nói: "Anh ngủ mớ rồi phải không, hiệu trưởng Hoắc họ Hoắc mà, sao anh lại gọi ông ấy là Tư Mã Bình Xuyên..."
Lâm Nhã Chí cười nhạo: "Há, thì rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Bình Xuyên còn gì? Người ngoài vừa nhìn vào là biết ngay."
Bạch Ngạn Trúc nghiêm túc sửa đúng: "Đó là Tư Mã Chiêu..."
Hoắc Bình Xuyên: "..." Nếu không vì trông Bạch Ngạn Trúc quá chân thành, ngay cả ông ta cũng phải nghi ngờ liệu có phải hắn ta đang cố tình cấu kết với Lâm Nhã Chí đùa cợt mình hay không.
Mà nhìn xung quanh, các thầy cô khác cũng đang nín cười xem kịch vui, còn những kẻ vừa vội tâng bốc mình khi nãy, giờ đây lại lúng túng như rùa rụt cổ, không đứng ra giảng hòa, cũng không biết làm sao để giảng hòa.
Hoắc Bình Xuyên chưa bao giờ ngờ mình sẽ có một ngày như ngày hôm nay, uy nghi mất trắng.
Có lẽ do đã quá giận dữ, Hoắc Bình Xuyên bình tĩnh đến lạ thường, chỉ là trong giọng nói càng trở nên hung tàn: "Phía sở giáo dục tất sẽ xử lý Lâm Nhã Chí, anh thật sự cho rằng đợi một khi tôi đã gửi báo cáo đi thì anh còn khe hở để cứu vãn nữa ư?"
Lâm Nhã Chí trợn trắng mắt: "Dù vậy cũng không đến phiên ông nói."
Bạch Ngạn Trúc che mặt: "Thầy Lâm, thầy bớt nói một câu đi..."
Đang lúc văn phòng loạn một nùi, cửa đột nhiên mở, hiệu trưởng Khâu bước vào, quét mắt nhìn các thầy cô, hỏi: "Mọi người đang cãi nhau à?"
Lâm Nhã Chí giành trước: "Há, hiệu trưởng Hoắc đang định sa thải tôi."
Hoắc Bình Xuyên: "????" Chờ chút, chuyện đâu phải bình dị như thế?
Ông ta rất muốn phản bác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại tìm không ra lý do để phản bác, bởi vì lời hắn nói cũng đúng theo một khía cạnh nào đó.
Hiệu trưởng Khâu cũng hoang mang, đưa mắt chất vấn nhìn về phía Hoắc Bình Xuyên.
Hoắc Bình Xuyên hít sâu một hơi, thầm nhắc bản thân phải bình tĩnh, nói: "Hiệu trưởng Khâu, điểm khảo sát lần này của thầy Lâm không mấy lý tưởng, nhưng rồi lại vô duyên vô cớ nghi ngờ tính công chính của cuộc khảo sát, đặt lợi ích cá nhân lên trên cả lợi ích của tập thể, không xứng đáng được tiếp tục ở lại hàng ngũ giáo viên của trường ta, vậy nên tôi xin kiến nghị..."
Hoắc Bình Xuyên còn chưa nói hết, hiệu trưởng Khâu đã cắt ngang, thầy mỏi mệt nói: "Tôi đến tìm thầy cũng chính vì chuyện này đây, có học sinh báo cáo kết quả khảo sát giáo viên lần này đã bị đánh tráo, bây giờ cần tiến hành kiểm tra lại."
Hoắc Bình Xuyên: "...Cái gì???"
Lâm Nhã Chí cười to: "Cũng chẳng có gì bất ngờ."
Hoắc Bình Xuyên ngơ ngác một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ông ta phản ứng cũng nhanh, cấp tốc giấu đi sự kinh ngạc cùng chút kinh hoảng vừa lóe qua trong mắt, vờ trấn định hỏi ngược lại: "Quả thực là nói hưu nói vượn, rốt cuộc là học sinh nào? Lại dám vấy bẩn danh dự của trường chúng ta?"
Hiệu trưởng Khâu nói: "Khoan hãy bàn đến chuyện học sinh nào..."
Thầy còn chưa nói dứt câu, một thân hình rẳn rỏi đã dò ra từ đằng sau, một gương mặt như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tràn ngập tuổi thanh xuân lộ ra, hắn cười híp mắt nói: "Là tôi đây, phó—— hiệu trưởng Hoắc."
Hắn cố ý kéo dài chữ "Phó ——", khiến Hoắc Bình Xuyên vốn vì chuyện chuyển chính thức bị trì hoãn mà đặc biệt mẫn cảm cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Ơ kìa, sao trò lại theo đến đây?" Hiệu trưởng Khâu bất đắc dĩ nhìn Trịnh Bằng Khinh, vốn dĩ thầy cũng sợ Hoắc Bình Xuyên sẽ khó xử học trò, ôm ý định giấu diếm, lại không ngờ đứa nhỏ này vẫn không sợ trời không sợ đất, tự ý đi theo đã đành, lại còn bốc đồng lộ đầu tự nhận, thầy thở dài, "Thầy không phải đã bảo cứ để chuyện này cho thầy xử lý rồi sao? Không cần trò phải tự đứng ra như thế..."
Trịnh Bằng Khinh dùng khóe mắt liếc về phía Hoắc Bình Xuyên, cố ý nhe răng cười: "Vâng, trách em, nông nổi muốn được chứng kiến cảnh phó hiệu trưởng Hoắc đây nguỵ biện, cho nên mới không thể khống chế bản thân như thế."
Hiệu trưởng Khâu: "..." Thằng bé này thật là... Nhảy ra đã đành, sao lại còn khiêu khích Hoắc Bình Xuyên làm gì.
Quả nhiên, sắc mặt Hoắc Bình Xuyên lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nói: "Tại sao lại là trò? Trịnh Bằng Khinh, loại học sinh như anh, mới từng tuổi đầu đã năm lần bảy lượt gây cản trở công tác trong nhà trường, bây giờ lại còn dám to gan giội nước bẩn lên đầu lãnh đạo, anh tưởng mình học lớp rồi thì nhà trường không dám đuổi học ư?"
Vừa nhắc đến chuyện đuổi học, lại khiến Trịnh Bằng Khinh nhớ tới những gì mà hắn và Lâm Khiển đã từng phải chịu đựng ở kiếp trước, điều đó càng khiến cho hắn cảm thấy khuôn mặt của Hoắc Bình Xuyên thật đáng ghét.
Trịnh Bằng Khinh nhìn Hoắc Bình Xuyên một cách bâng quơ: "Tôi năm lần bảy lượt cản trở công tác của nhà trường khi nào? Kính mong phó hiệu trưởng Hoắc hãy nêu rõ ví dụ, tôi cũng không mong thầy nêu cả năm ví dụ, ba thôi được rồi... Nếu kể không được, vậy chứng tỏ thầy đang hắt nước bẩn lên người tôi."
Hoắc Bình Xuyên quả thực muốn lên cơn đau tim, vừa rồi ông ta nói cũng không lựa lời, chỉ thầm ôm hận Trịnh Bằng Khinh vạch trần vụ việc gian dối trong lần thi toán bận trước, mang đến cho ông ta không biết bao nhiêu là phiền phức, nên mới bật thốt như thế.
Nhưng nay bị truy hỏi, lão ta lại không thể nêu ra được ví dụ, dù sao sự việc lần trước sai lầm là ở lão, nếu thật sự lật lại án xưa, trái lại Trịnh Bằng Khinh còn lập công.
Ông ta nào có ngờ một tên học trò miệng còn hôi sữa lại có tâm tư nhạy bén đến thế, nhanh chóng bắt được lỗ hổng trong câu nói của ông ta, đã vậy còn khiến ông ta khó lòng phản bác.
Cũng may vẫn có giáo viên chắn đạn thay cho ông ta, cô Chu nói đỡ: "Hiệu trưởng Hoắc chỉ muốn hình dung một chút thôi, nhưng còn một học sinh như em sao lại có thể bắt bẻ thầy cô từng chữ một như thế?"
Trịnh Bằng Khinh buồn cười nhìn cô Chu: "Cô có tiêu chuẩn kép như thế cũng không ổn đâu, rõ ràng là phó hiệu trưởng Hoắc hắt nước bẩn lên người em trước, cô đã không khiển trách ông ta bắt nạt một học sinh nhỏ yếu bất lực đáng thương như em thì thôi, làm sao lại có thể quay ngược phê bình em chỉ vì em tự đòi lại lẽ phải cho bản thân như thế, đây mà là cái tâm của người làm nghề giáo ư?"
Cô Chu không ngờ một cậu học trò lại có thế lập luận sắc bén đến vậy, lập tức mặt cũng bị nói thành màu gan heo.
Các giáo viên khác im như thóc, không ai nói gì mà chỉ lo nhìn chằm chằm cậu học sinh "nhỏ yếu bất lực đáng thương"...
Chỉ có Lâm Nhã Chí nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, "Ha hả" cười nói: "Trò Trịnh đừng sợ, thầy sẽ giúp trò phê bình ông ta, trò cứ việc nói thật là được."
Trịnh Bằng Khinh mỉm cười gật đầu, tiện đà nịnh hót: "Có thầy Lâm ở đây em yên tâm."
Thầm nghĩ: Quả nhiên bố vợ vẫn cứng rắn như ngày nào.
Mặt Hoắc Bình Xuyên đã xanh mét, quát lên: "Trịnh Bằng Khinh, anh đừng có mà vô duyên vô cớ gán ghép tội cho lãnh đạo, nghi ngờ quá trình khảo sát giáo viên, chẳng lẽ còn không phải là đang gây rối cản trở công tác của nhà trường?"
Ông ta cười lạnh, đưa mắt nhìn Lâm Nhã Chí, hàm ý sâu xa: "Trò khai thật đi, có phải giáo viên nào đấy đã giựt dây trò đến đây không? Trò phải nghĩ cho kỹ, nếu tùy tiện vu cáo, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cũng đừng để rồi lại không thi được đại học."
Hoắc Bình Xuyên ngày thường cao cao tại thượng, trong mắt học sinh vẫn rất có sức uy hiếp, đặc biệt là những khi cố ý gằn giọng, lời nói mang theo uy hiếp, nếu Trịnh Bằng Khinh thật sự là một cậu học sinh cấp ba, có lẽ đã bị hù.
Nhưng thật đáng tiếc, đối với một linh hồn đã xã hội thì căn bản không có tác dụng, Trịnh Bằng Khinh chẳng hề biến sắc, vẫn ung dung nói: "Thật ngại quá, sự thật lại chẳng phải vậy, lần này là do chính tôi muốn tố cáo ông."
Hoắc Bình Xuyên thấy Trịnh Bằng Khinh không ăn cứng, lập tức đổi giọng: "Trò Trịnh, thầy không biết liệu có phải vì ngày thường thầy đối xử với các trò quá nghiêm khắc nên mới khiến trò nảy sinh oán hận trong lòng hay không, nhưng đó cũng chỉ vì muốn tốt cho các trò cả thôi, bây giờ tuổi trò còn nhỏ, có lẽ còn chưa hiểu được, sau này trò sẽ rõ, và dù thế nào đi chăng nữa, trò cũng không nên làm ra những hành động như vậy, trò hiểu chứ? Đây là một con đường không có lối về đấy trò biết không?"
Hoắc Bình Xuyên tận tình khuyên nhủ, như vô cùng khổ tâm, khiến Trịnh Bằng Khinh rất là bội phục, kìm lòng không đặng giơ ngón cái: "Lợi hại, tài diễn xuất của ông xuất sắc hơn vị giáo viên ban nãy nhiều, chẳng trách lại thành công hơn người ta không biết bao nhiêu lần."
Cô Chu bất ngờ bị xiên một nhát: "..."
Hoắc Bình Xuyên: "..."
Hoắc Bình Xuyên thật không tài nào hiểu nổi tại sao đám học sinh năm nay lại khó giải quyết đến thế, ông ta dứt khoát gỡ bỏ mặt nạ, nói với hiệu trưởng Khâu: "Hiệu trưởng, tôi e là trò ấy đã không còn thuốc cứu chữa, theo thầy..."
Hiệu trưởng Khâu lúng túng ho khan, nói: "Bình Xuyên à, trò Trịnh không phải chỉ nói suông, trò ấy có đem theo chứng cứ."
Hoắc Bình Xuyên: "..."
Trịnh Bằng Khinh bày vẻ mặt cà chớn: "Không ngờ phải không, phó—— hiệu trưởng Hoắc."
.
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Bình Xuyên: QAQ