Editor: D Ẹ O
Trong đầu bọn Đổng Minh Ân đã sớm nghĩ ra cả en nờ lẻ một cách mà Lâm Nhã Chí sẽ dùng để quật bay cả bọn cũng như đủ loại phương thức để đối phó, chu đáo vẹn toàn không chút sai lầm trực chờ Lâm Nhã Chí phát hỏa.
Vậy mà ai ngờ... Tính cách đã thiết lập của Lâm Nhã Chí nói vỡ là vỡ?
Đổng Minh Ân bi phẫn lại thêm khó hiểu, trong thoáng chốc hắn như muốn rống lên: "Mau tỉnh lại đi, ông có còn nhớ ông là ông thầy dạy Toán ác ôn nhất Thập Nhị Trung hay không vậy?!"
Cái người đang cười tít cả mắt kia là ai vậy? Tôi không biết ông, ông đi ra đi!
Đàn ông toàn những kẻ lừa đảo!
Lâm Nhã Chí đột nhiên từ bi đại phát vượt ngoài dự liệu của Đổng Minh Ân, khiến hắn không kịp trở tay, may mà có Lâu Tinh Quang vẫn còn khá trấn định, cậu tiếp lời: "Thật ngại quá, thầy à, tụi em muốn đi chơi bóng rổ."
Để dằn mặt Lâm Nhã Chí, Lâu Tinh Quang nói rồi quay sang chỗ Trịnh Bằng Khinh, tự cho là ăn ý hỏi hắn một câu: "Đúng không, lão đại?"
Sắc mặt Trịnh Bằng Khinh đã lạnh muốn kết băng, mơ hồ còn mang theo cả sát khí.
Trong lòng Lâu Tinh Quang thấy thế cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuyệt vời, vẻ mặt mà lão đại hay dùng khi đối phó với Lâm Nhã Chí đây rồi!
Trịnh Bằng Khinh ghét cay ghét đắng Lâm Nhã Chí, cúp tiết Lâm Nhã Chí là chuyện thường như cơm bữa, cứ bực lên là gây sự trong lớp Lâm Nhã Chí cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp gì.
Mà mỗi khi hắn và Lâm Nhã Chí đấu nhau là y như rằng vẻ mặt này sẽ xuất hiện.
Lạnh lùng! Tràn ngập sát khí!
Cực kỳ có khí chất của đại ca xã hội đen!
Bọn Lâu Tinh Quang vừa nhìn Trịnh Bằng Khinh sầm mặt là đã chắc cú lần này mình làm đúng rồi.
Thầm khen bản thân quá tâm lý khi giúp Trịnh Bằng Khinh phân ưu giải sầu, cả bọn liếc mắt nhìn nhau, đắc ý không thôi.
Cả lớp cũng dự là sắp có phong ba bão táp, kích động lôi hạt dưa ra cắn, hừng hực tinh thần hóng hớt.
Tuy 'Trịnh Bằng Khinh đại chiến Lâm Nhã Chí' là vở mà lớp Tám thường xem nhất, song vì quá mức đặc sắc, thêm cả nội dung mỗi lần một khác, vừa hấp dẫn lại vừa phong phú, xem mãi không thấy chán.
Trong lớp, Hoàng Toản Quý cũng đã nghĩ xong tiêu đề để đăng QQ ngày hôm nay —— [ Ca tụng người học sinh anh hùng – Trịnh lão đại ].
Lâm Nhã Chí thấy đề tài đã dời sang người Trịnh Bằng Khinh, sắc mặt ông nhất thời khá vi diệu, nếu Trịnh Bằng Khinh thật sự muốn gây chuyện, ông cũng chẳng biết nên làm sao cho phải.
Đây là điển hình cho thể loại học sinh 'cứng không được mềm không xong' mà thầy cô đau đầu nhất.
Con trai đột nhiên chịu gọi mình là cha mang đến cho ông niềm vui bất ngờ song lúc này cũng bị hòa tan hơn nửa.
Lâm Nhã Chí thực mệt tâm, nhưng vẫn quyết dành chút thời gian để cảm hóa Trịnh Bằng Khinh, dù sao ông hiện đang rất hạnh phúc, dẫn đến nhiệt huyết tràn trề muốn cứu vớt thiếu niên trung nhị (Chechow) vì một tương lai tươi sáng!
Lâm Nhã Chí cố gắng không để mình bày ra cái vẻ mặt lạnh vút trời cao khi xưa, thử giảng chút đạo lý khai thông Trịnh Bằng Khinh: "Em Trịnh..."
"Chuyện không liên quan đến em." Trịnh Bằng Khinh vội lắc đầu, tỏ rõ bản thân không biết gì hết, "Em không muốn chơi bóng rổ, em muốn ngồi đây học."
Lâm Nhã Chí ráng nuốt những lời sắp trào ra khỏi miệng xuống họng, quay sang chỗ bọn Đổng Minh Ân, ánh mắt mang theo ý dò hỏi.
Bọn Đổng Minh Ân: ? ? ? ! ! !
Mất đi trụ cột tinh thần là Trịnh Bằng Khinh, bọn họ đương nhiên không chống trụ được dưới ánh nhìn của Lâm Nhã Chí.
Đây là lão quái vật thích làm thịt học sinh không chớp mắt đó!
Đổng Minh Ân hoảng đến độ giọng cũng run run: "Lão, lão đại..."
Lâu Tinh Quang điên cuồng nháy tín hiệu bằng mắt với Trịnh Bằng Khinh: "Lão đại, sao hôm nay anh lại không muốn chơi bóng rổ?"
Trịnh Bằng Khinh làm lơ, đặc biệt đoan chính nói: "Bởi vì anh muốn học."
Lâu Tinh Quang: "..."
Các bạn học: "..."
Hoàng Toản Quý yên lặng xóa cái tiêu đề vừa nãy, thay vào đó là —— [ Anh hùng đã ngã xuống: Tưởng niệm một thanh niên bị kỳ thi đại học bức điên ].
Lâm Nhã Chí mỉm cười thân thiện: "Các em còn muốn chơi bóng rổ nữa không?"
Đổng Minh Ân quyết đoán đặt mông xuống ghế: "Không, thầy, em muốn học."
Lâu Tinh Quang hùa theo: "Em thích học, học tập khiến con người em vui vẻ."
Lâm Nhã Chí cười híp mắt nhìn về phía Chu Đạo Tháp: "Em Chu thì sao?"
Vì quá hoảng khi kịch bản lẫn lộn – Chu Đạo Tháp: "..."
Lâm Nhã Chí từ bi không làm khó y, nói: "Ngồi xuống đi, có gì nghe không hiểu thì để sau giờ học thầy giảng lại cho."
Chu Đạo Tháp thở phào một phen, hai chân run lập cập cuối cùng cũng được giải thoát.
Màn thảm kịch khuất nhục dưới dâm uy của Lâm Nhã Chí đã đánh sâu vào lòng của cả lớp, đặc biệt là mấy người ban nãy còn đặt cược cổ vũ cho bọn Trịnh Bằng Khinh, tạo nên một trận khủng hoảng xôn xao không hề nhỏ.
Một khắc ấy, bọn họ như quay lại cái thời còn bị đày đọa dưới ách 'đô hộ' của Lâm Nhã Chí.
Mọi người yên lặng cất hết quà ăn vặt, bài túlơkhơ, điện thoại, tiểu thuyết các thứ vào ngăn bàn, tự giác lôi sách vở Toán ra, ngồi nghiêm chỉnh ngoan ngoãn, như đói như khát mà nhìn Lâm Nhã Chí.
Ừ, một tiết học vô cùng hài hòa và tốt đẹp.
Lâm Nhã Chí cũng rục rịch, con trai cưng hồi tâm chuyển ý, lại gặp các em học sinh phản nghịch biết suy nghĩ làm lãng tử hồi đầu, ông như thấy mình được Phật Tổ phù hộ, lòng ông giờ đây đã nảy sinh một tinh thần trách nhiệm trào dâng mà trước nay chưa từng có.
Lâm Nhã Chí hào hùng nói: "Các em đã biết coi trọng việc học vậy là tốt, từ giờ trở đi, mỗi ngày sau khi tan học thầy sẽ ở lại phụ đạo cho các em thêm nửa tiếng!"
Các bạn học kinh hãi biến sắc: Không, thầy ơi ngài đừng có hiểu lầm! Tụi tui chỉ giả bộ thôi, thật đó!
Nhưng mà thương thay, tiếng gào thét trong thâm tâm bọn họ nào ai thấu, Trịnh Bằng Khinh đã thay cả lớp đồng ý: "Cảm ơn thầy."
Bạn Hoàng Toản Quý một lần nữa post QQ —— [ Cật lực khiển trách kẻ phản bội tang quyền nhục lớp Trịnh Bằng Khinh ].
Sau một hồi biến động kinh thiên động địa, bọn Đổng Minh Ân lòng còn sợ hãi, chỉ dám phụ họa Trịnh Bằng Khinh dồn dập gật đầu tỏ ý mình cực kỳ cực kỳ khát khao được học: "Cảm ơn thầy."
Giận mà không dám nói, cả lớp u oán dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Trịnh Bằng Khinh, thấy hắn vẫn an vị ở chỗ ngồi, như không hề hay biết ánh nhìn xung quanh đang đổ dồn về phía mình, không mảy may chớp mắt nhìn chằm chằm sách giáo khoa.
Cái bộ dạng thanh niên nghiêm túc chuyên tâm học hành kia trông không khác gì một học sinh ngoan điển hình, khiến các bạn học thổn thức không thôi.
Không ngờ chỉ mới một mùa hè trôi qua mà lão đại từng ngông cuồng tự đại một thời khi xưa của chúng ta, Trịnh Bằng Khinh, nay vẫn phải bại trước hiện thực, thi đại học hại con người ta điên rồi!
Còn Trịnh Bằng Khinh? Hắn không thể không làm bộ mình đang thực sự nghiêm túc xem sách giáo khoa, cố tránh không chạm mắt cùng Lâm Nhã Chí, cho dù vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt 'từ ái' nóng hừng hực từ Lâm Nhã Chí đang đính trên người mình, việc mà kiếp trước ngay cả nghĩ Trịnh Bằng Khinh cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến, khiến hắn rợn hết cả người.
Hắn mở sách bài tập, dùng bút bi vẽ ba con heo con, phân biệt là Đổng Minh Ân, Lâu Tinh Quang và Chu Đạo Tháp, rạch thêm đường đại đao lên mặt ba con heo ngu xuẩn, xong mới miễn cưỡng bình ổn lại được chút chút.
Không xoắn xuýt như hắn, Lâm Nhã Chí vẫn đang cảm xúc trào dâng, chỉ cảm thấy cuộc đời ông bây giờ như "Sau cơn giông rồi trời lại sáng", toàn bộ mây mù u ám trước kia đều đã tan biến hết.
Lâm Nhã Chí tự giác mình đang mang một trọng trách cao cả, ông quyết định mình phải dạy cho thật tốt, giúp đỡ các em bước qua kỳ thi tốt nghiệp trung học một cách thành công rực rỡ.
Ông hắng giọng, tràn ngập tinh thần hùng tâm tráng chí mà nói: "Các em à, ngày sau chúng ta hãy cùng cố gắng..."
Hẳn là do quá mức kích động, bữa sáng "đậm tình thương" vẫn luôn im lìm trong bụng ông từ sáng đến giờ đã bắt đầu muốn trào đến cuống họng, Lâm Nhã Chí còn chưa kịp nói chưa dứt câu đã "Ọe ——", theo đó là một tràng nôn khan không ngừng.
Lâm Nhã Chí: "..."
Các bạn học: "..."
Cả lớp phức tạp nhìn Lâm Nhã Chí, thầm nghĩ, thầy, cứ cho là thầy dối lòng đi chăng nữa thì cũng không cần làm quá lên vậy chứ?
Sắc mặt Lâm Nhã Chí ngày một tái, một tay chống trên bục giảng, cố giả bộ an ủi cả lớp: "Xin lỗi, thầy cảm thấy hơi mệt, chắc là do cảm lạnh..."
Trịnh Bằng Khinh chợt nhớ tới thảm trạng hồi sáng của Lâm Khiển, mơ hồ đoán được nguyên nhân tại sao: "..."
Ba vợ à, này người ta gọi là 'Trù nghệ diệt môn' đó.
Trịnh Bằng Khinh bất đắc dĩ đứng lên nói: "Thầy, trông thầy rất giống bị ngộ độc thực phẩm, để em đưa thầy lên phòng y tế."
Lâm Nhã Chí cười xòa: "Sao vậy được, bữa sáng hôm nay là do thầy chuẩn bị mà."
Trịnh Bằng Khinh: "..." Vậy mới có sao đó thầy.
Hắn quyết định chọn cách trực tiếp hơn, đi thẳng đến bục giang tính tha Lâm Nhã Chí đi: "Thầy cứ theo em đến phòng y tế trước đã."
Lâm Nhã Chí giãy dụa: "Thầy không sao thật mà..."
Trịnh Bằng Khinh hất mặt sai bảo Đổng Minh Ân: "Giúp anh đưa thầy Lâm xuống phòng y tế."
Đổng Minh Ân tuy khó hiểu nhưng vẫn chạy tới, hai người một trái một phải nhấc Lâm Nhã Chí tha khỏi phòng học, bước đến cửa, Trịnh Bằng Khinh cũng không quên bàn giao lại cho Lâu Tinh Quang: "Mày giám sát cả lớp tự học."
Cả lớp vốn tưởng cuối cùng cũng thoát nạn: "..."
Lâu Tinh Quang: "..."
Đột nhiên bị giao cho trọng trách quá vi diệu, Lâu Tinh Quang mờ mịt luống cuống, nếu bảo cậu lập sòng ngồi đánh bài thì còn nghe được chứ bắt cậu giám sát cả lớp tự học thì thực sự cậu không biết phải làm sao.
Lâu Tinh Quang suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu vậy thì... Tôi đánh dấu nội dung trọng tâm cho mọi người học nha?"
Vừa hay hôm qua đám Hứa Dao mới đánh dấu được vài chỗ cho bọn họ xong.
Quan trọng nhất là, khổ mình bọn cậu ăn cũng không ngon, tốt nhất phải để cả lớp chết chung mới hạnh phúc.
Chỉ thấy các bạn học mặt mày như co giật, dồn dập lấy các loại tiểu thuyết, đồ ăn, bài bạc ra chơi, không ai thèm để ý đến cậu.
Cuối cùng vẫn là Cẩu Tân Đậu có nghĩa khí, thấy thằng bạn thảm không nỡ nhìn, cậu ta quyết định ra tay cứu vớt, dâng sách mình lên: "Vậy mày khoanh cho tao đi."
Lâu Tinh Quang: "..."
Ok fine, có còn hơn không.
Lâu Tinh Quang cầm lấy sách của Cẩu Tân Đậu, khoanh lại những gì bọn Hứa Dao đã đánh dấu.
Một hồi sau, một nữ sinh rụt rè mò tới cạnh Lâu Tinh Quang, nhỏ giọng nói: "Tinh Quang, tớ cũng muốn."
Nữ sinh này tên là Trương Phàm Phàm, khá là mờ nhạt trong cái lớp long xà hỗn tạp này, thường cũng không có hành vi quậy phá gì đáng nói, bị phân đến lớp này chẳng qua là do thành tích của cô không được tốt cho lắm, song trong ấn tượng của Lâu Tinh Quang, cô nàng này rất chăm chỉ, chỉ tiếc cần cù và thông minh không đi liền với nhau.
Lâu Tinh Quang gật gật đầu, lấy sách của Đổng Minh Ân đưa cho cô: "Vậy cậu lấy cái này rồi khoanh theo đi."
Trương Phàm Phàm ngại ngùng nhận lấy, chần chừ hỏi: "Mấy nội dung này có hữu dụng thật không?"
Cẩu Tân Đậu "Ha ha" nở nụ cười: "Đương nhiên, học bá lớp chọn khoanh cho mà lại."
Trương Phàm Phàm mờ mịt, Lâu Tinh Quang khụ một tiếng, mặt không đổi sắc nói: "Bọn tôi có trao đổi một số kinh nghiệm học tập với lớp bên ấy."
Trương Phàm Phàm bỗng tỉnh ngộ, vui vẻ vô cùng: "Vậy thì tốt quá."
Cẩu Tân Đậu oán thầm: Lại thêm một sinh vật không thuần túy trong lớp Tám!
.
Tác giả có lời muốn nói: Trịnh Bằng Khinh: Ai mượn tụi mày hại taoooo?