Thế là Lý Nhã Tranh đã lấy thân mình để trả nợ cho chiếc nhẫn kim cương đó.
Phải đành làm vợ một người đàn ông không quen biết .
Tại bãi rác.
— Nếu cô đã đồng ý rồi thì chúng ta đến Cục Dân Chính để đăng kí kết hôn.
-Trần Phong vừa đi lên xe vừa quay lại nói
— Kết ...!kết hôn ! Ngay bây giờ ? -Lý Nhã Tranh giật mình khi nghe Trần Phong nói đi đến Cục Dân Chính để đăng kí kết hôn.
— Phải, cô Lý đây có ý kiến gì sao? -Anh dừng chân lại nói.
— Không phải, ý tôi không phải như vậy ! tôi chỉ ngạc nhiên vì hai chúng ta chưa biết gì về nhau cả nên chưa cần đăng kí kết hôn sớm vậy.
-Cô khua tay nói
— Đăng kí kết hôn rồi sẽ dần dần tìm hiểu nhau, ý của cô Lý thế nào? -Anh nhăn mày.
Không cần cô trả lời anh đã cho người lôi cô lên xe và chạy thẳng đến Cục Dân Chính đăng kí kết hôn.
Lý Nhã Tranh cũng không ngờ lại phải đăng kí kết hôn ngay lập tức vì cô nghĩ rằng : “ Đàng nào cũng sẽ ly hôn thì cần gì phải kết hôn " .
Mặc dù cô đồng ý lấy Trần Phong nhưng khi vào Cục Dân Chính để đăng kí kết hôn cô lại đắng đo có nên kí hay không nếu kí cô sẽ mất tự do nhưng đắng đo đến mấy thì cũng phải đặt bút xuống kí tên vào tờ giấy kết hôn đó.
Cục Dân Chính,
— Chúc mừng hai vị, hai vị bây giờ đã là vợ chồng chúc cho vợ chồng quanh năm hạnh phúc.
Mọi người ở Cục Dân Chính thay nhau chúc mừng.
Họ đau có biết người vừa đăng kí kết hôn kia là một Phong tổng cao thượng bắt một cô gái chưa quen biết đi đăng kí kết hôn với mình.
Kí xong hai người đi ra về,
— Thế là cuộc đời của mình từ đây không còn tự do nữa, Lý Nhã Tranh ơi là Lý Nhã Tranh mới khi nãy mày còn là một cô gái tự do nhưng chỉ trong một giây mày đã là vợ của mình khác nói nhỏ phàn nàn than thở về số phận về đường tình duyên của mình.
— Bây giờ cô là Thiếu phu nhân của nhà họ Trần rồi phải biết nói năng đúng đắn.
-Trần Phong lạnh lùng nói rồi lên xe.
— Mình đã nói giọng nhỏ nhất rồi mà vẫn còn nghe thấy.
- Lý Nhã Tranh nói rồi cũng bước ra gọi taxi về nhà thì có tiếng nói.
— Lên xe ! - Anh lạnh lùng nói.
— Không cần tôi có thể tự vệ.
-Lý Nhã Tranh vẫn tiếp tục bắt taxi.
— Thiếu phu nhân Phong tổng bảo thiếu phu nhân vào xe.
-Thư ký Kim mời.
Lý Nhã Tranh nhìn lại chiếc xe như nhìn thấy người đang ngồi trong đó rất đang sợ khi tức giận nên cô đành lên xe để về phòng trọ.
— Bây giờ tôi với cô Lý đã là vợ chồng nên cô Lý đay phải theo tôi về nhà gặp mọi người trong nhà .
— Hôm nay luôn sao? Anh có thể cho tôi một ngày để chuẩn bị tinh thần và sắp xếp mọi việc được không? -Lý Nhã Tranh năn nỉ.
— Được, tôi cho cô một ngày, ngày mai tôi đến đón cô về nhà.
-Vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng
— Có một ngày làm sao tôi có thể chuẩn bị mọi thứ nhanh đến vậy được.
— Cô Lý đây chỉ cần mang người về là được rồi không cần mang đồ đạc theo tôi sẽ cho người mua cho cô .
Lý Nhã Tranh nghĩ :“Cũng đến bó tay với người đàn ông này, vừa mới quen nhau đã kết hôn còn bắt về nhà trong một ngày không cần mang gì hết người ta cũng là con gái mà cũng phải có cái giá của nó, bảo mua quần áo mà không cần biết số đo của người ta là bao nhiêu mà đòi đo chẳng lẽ cô nghĩ đen tối không phải vậy chứ"-Cô rùng mình.
Nhưng cô không còn sự lựa chọn khác vì người đàn ông đáng sợ mỗi khi tức giận sẽ không tha cho cô
Đến trước nhà trọ.
Xe từ từ dừng lại,
— Tôi cảm ơn vì đã đưa tôi về.
-Lý Nhã Tranh quay đầu mở cửa xe và lao về phòng
— Thiếu phu nhân cẩn thận !! -Thư ký Kim lo lắng
— Thư ký Kim cho xe về công ty .
— Vâng Phong tổng !
Chiếc xe chạy về phía công ty họ Trần
“ Thật thú vị !! " -Trần Phong nhếch mép cười nói nhỏ.
Phòng của Lý Nhã Tranh
— Ah ! cuối cùng cũng thoát khỏi những ánh mắt của anh ta.
-Lý Nhã Tranh chạy vào phòng khoá chặt cửa thở mạnh.
Cô ngã mình lên giường cầm lấy con gấu trúc trên đầu giường đánh liên hồi vào con gấu coi con gấu đó là Trần Phong mà hả giận :
— Đánh cho anh chừa cái tội dám nhìn bà đây bằng ánh mắt đáng sợ, đánh luôn cái tội luôn ra lệnh cho bà tưởng bà là người hầu chắc ra lệnh là phải làm sao ? -Lý Nhã Tranh đánh không hả giận.
Cô đánh một lúc cũng chán cô lại chuyển sang suy nghĩ về việc mai phải tới nhà của Trần Phong ở và gặp mọi người ở đó, rồi việc phải sống cùng một con người đánh ghét nói chuyện không quá ba câu, nói ra thì toàn câu ra lệnh.
— Lý Nhã Tranh ơi là Lý Nhã Tranh mày sắp chuẩn bị làm một thiếu phu nhân nhà họ Trần rồi thì mày phải nên vui mới đúng.
-Cô bật dậy đi nấu mì ăn trưa
— Mì gói ơi tao sắp phải xa mày rồi bây giờ tao là một phu nhân giàu có không phải là một Nhã Tranh nghèo nữa.
Lý Nhã Tranh vừa ăn vừa nói nhảm về việc mình là con dâu nhà giàu giàu đến mức không có ai giàu hơn.
— Phải rồi ! Nhà họ Trần giàu đến mức không có ai giàu bằng chắc tiền cũng sẽ nhiều, vậy mình sẽ tiêu tiền của anh ta thật phung phí sẽ làm cho anh ta và mọi người trong nhà anh ta sợ mà đòi ly hôn với mình đến lúc đó mình sẽ được tự do.
Lý Nhã Tranh cười nham hiểm
Một ý nghĩ thật hay ! chắc Lý Nhã Tranh sẽ không tiêu hết số tiền của nhà họ Trần và cũng không được tự do đâu, tưởng thoát khỏi tay của người đứng đầu họ Trần có quyền lực trong tay mà dễ thoát khỏi vậy sao ?.