Lý Nhã Tranh nghĩ mãi về chiếc nhẫn kim cương đó và tiền nhà cô đã ngủ thiếp đi đến hôm sau.
Sáng hôm sau:
Tiếng chuông báo thức kêu ing ỏi, Lý Nhã Tranh tỉnh dậy với gương mặt thẫn thờ, đầu tóc rũ rượi cô chui ra khỏi chăn, tiện tay bấm tắt đồng hồ ở trên tủ đầu giường.
Cô luống cuống bò dậy và lao vào nhà vệ sinh thay băng vệ sinh, rồi đánh răng rửa mặt chải tóc thay quần áo, cô chuẩn bị đi làm ra đến cửa định xách túi đi làm mới nhớ túi đã bị cướp.
Lúc đó cô mới nhớ ra, hôm qua mình bị cướp mất túi rồi lại bị đuổi việc còn chuyện bị bạn trai đá rồi tiền nhà và các chi phí khác nữa.
Tâm trạng của Lý Nhã Tranh lạ rơi xuống vực sâu không đáy một lần nữa.
Cô cởi áo khoác, rồi ủ rũ ngã xuống giường.
— Thôi vậy cứ ngủ một giấc cho no say vậy ? đằng nào mình cũng chả có việc gì để làm, ngủ cho nó sướng mắt.
Cô chỉ biết ngủ trong những lúc như thế này.
Cô vừa nhắm mắt lại thì có tiếng chuông cửa kêu lên không ngừng, cô định mặc kệ mà ngủ ai ngờ nó cứ kêu mãi không thôi.
Lý Nhã Tranh đành bất lực lồm cồm bò dậy ra mở cửa nếu không người ta bấm đến hư luôn cái chuông cửa.
— Ai đó...!bấm một lần là người ta nghe rồi có cần phải bấm nhiều lần không tôi đâu có bị điếc có muốn ăn chửi hả đã nói đừng bấm nữa mà.
-Cô bực mình hét lên rồi mở cửa
Mở cửa ra cô mới hối hận những lời nói mình vừa mới nói ra khi nãy, Lý Nhã Tranh hoảng sợ với cảnh tượng trước mắt: một ông chú mặc âu phục, ở phía sau còn có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng mặc âu phục màu đen, thắt cà vạt đen đeo kính đen, vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Trong đầu Lý Nhã Tranh bây giờ chỉ có ý nghĩ đầu tiên lóe lên đó là xã hội đen
— Các ....các người là ai muốn...!muốn làm gì?-Lý Nhã Tranh sợ hãi nhìn năm người đàn ông đứng ngoài cửa.
— Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Lý Nhã Nhã không? -Ông chú đứng đầu tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.
— Không phải...không phải...!-Cô lắc đầu lia lịa
— Vậy xin hỏi, cô có phải là tiểu thư Lý Nhã Tranh không?- Ông chú hỏi lại lần nữa.
Lý Nhã Tranh nhớ cô đâu có đưa tên cho người lạ đâu cũng đâu có đắc tội với bọn xã hội đen đâu mà đưa tên cho xã hội đen, Lý Nhã Tranh sợ hãi.
— Cũng không phải, mấy...!mấy người tìm sai người rồi...tôi không phải người đó...!-Nói xong cô định đóng cửa lại.
Tưởng nói mình không phải người họ đang tìm họ biết là nhầm người thì họ sẽ đi ai ngờ đúng lúc đó, bà chủ nhà trong nhà bước ra từ phòng đối diện gọi một tiếng thân thiện.
— Tiểu Nhã hôn nay cháu dậy sớm vậy, không định đi làm sao? Nếu còn không chịu đi làm ngay thì sẽ muộn làm đấy, mà sắp đến ngày thu tiền nhà rồi nha lần này đừng có nói là chưa có tiền để đóng nha.
Lý Nhã Tranh hóa đá vì nãy giờ giấu đi vậy mà lại bị vạch trần.
— Lý tiểu thư xin mời theo chúng tôi cậu chủ chúng tôi muốn gặp cô ! -Ông chú đưa tay mời.
— Tôi không đi ! tôi không phải là người mà mấy ông tìm ! các người tìm lầm người rồi ! -Lý Nhã Tranh nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong tích tắc, cánh cửa đã bị một bàn tay lực lưỡng của một người đàn ông trong số bốn người ở đằng sau nắm chặt và mấy người đàng sau nói: “ Lý tiểu thư mời cô đi theo chúng tôi ! đừng để chúng tôi làm phải bắt cô đi ! " lần này Lý Nhã Tranh không còn đường thoát nên đành phải đi theo.
Lần này, cô toi thật rồi bị họ bắt đi thì chắc không có đường về.
Nghĩ đến thôi mà Lý Nhã Tranh muốn khóc
Lý Nhã Tranh bị bốn gã lực lượng đi đàng sau còn ông chú thì đi phía vẫn không biết tại sao mình lại bị người ta đến tận nhà đòi đưa đi, không biết chọc giận đến ai? Chỉ nằm ở nhà thôi mà cũng gây hoạ sao? chẳng lẽ cái hộp mà hôm qua đựng chiếc nhẫn ấy mình ném vào bãi rác rớt vào đầu của tên đại ca nào đó trong xã hội đen? nhưng đại ca xã hội đen thì làm gì ở bãi rác chẳng lẽ đến đó canh rác? một loại các câu hỏi ùa về trong đầu cô
Trước cổng khu nhà trọ
Những người đó dẫn cô đến phía chiếc màu đen rất sang trọng chỉ có những người nhiều tiền mới mua được còn Lý Nhã Tranh không giám nghĩ tới.
— Mấy người định đưa tôi đi đâu ? tôi đâu có làm gì các người ? -Cô ra sức giãy dụa nhưng không thể thoát ra được
Lại gần chiếc xe màu đen.
— Lý tiểu thư xin mời vào, có người cần gặp chú đi đầu lịch thiệp mở cửa xe và mời Lý Nhã Tranh lên xe.
Trong xe có một người đàn ông lịch lãm đang chờ cô, Lý Nhã Tranh vào trong xe mà lòng lo lắng .
Người đàn ông trong xe cất giọng đầy lịch sự :
— Cô Lý !!!
— Đừng có giết tôi, tôi không có gì cả, xin anh làm ơn đừng giết tôi, xin anh tha cho tôi.
-Cô run rẩy cầu xin
— Cô Lý ...!Bình tĩnh lại tôi đâu có làm gì cô.
Cô ngơ ngác nhìn lên vì cô chưa từng thấy xã hội đen nào mà lại nói với giọng lịch sự với người đắc tội với mình mà còn thản nhiên như vậy.
Lý Nhã Tranh chỉ tròn mắt ra khi nhìn lên và người đàn ông đang nói chuyện với mình lại là người mà cô gặp hôm qua.