Tân Nhai Khẩu là con phố nằm ở khu vực phía tây Bắc Kinh.
Trương Yên chậm rãi lê từng bước trên sàn nhà, giống như một con côn trùng khổng lồ đang giãy giụa, với ánh mắt đờ đẫn: "Thì ra là đạo trưởng Lục...!Trước đây cô nói đúng, em trai tôi đã chết rồi."
Trương Yên vẫn nhớ rõ Phương Lam, nhưng lúc đó cô còn đang dùng tên Lục Ấu Khanh, chính là "đạo trưởng Lục" trong trí nhớ của cô ta.
Câu nói này gợi lại rất nhiều chuyện cũ, khiến Phương Lam chột dạ một cách khó hiểu, lại lén quan sát sắc mặt Chiêm Đài.
Nét mặt cậu dửng dưng, không rõ cảm xúc.
Nhưng sau khi cô rời mắt nhìn đi chỗ khác, cậu liền nhếch khóe miệng.
Cách lê chân rề rà của Trương Yên hết sức quái dị.
Phương Lam thấy rõ sự khác thường, nên càng lo lắng cảnh giác hơn mà nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cô ta mặc bộ quần áo dài màu xanh đậm, ống quần xắn lên để lộ cẳng chân ngăm đen.
Cách di chuyển của hai chân không có gì khác lạ, chỉ là quá chậm mà thôi.
Phương Lam nhìn tiếp lên trên, đột nhiên phát hiện cô ta đi đứng dềnh dàng không phải bởi đôi chân, mà là do cánh tay trái cứng đờ của cô ta.
Cánh tay! Phương Lam chợt tỏ tường, nếu Trương Yên thật sự là hung thủ, thì cánh tay trái kia chắc hẳn đã bị chính cô ta chặt thành nhiều mảnh.
Một người lao công đã mất đi một cánh tay, sao có thể làm việc ở một khách sạn sao, và còn giấu được mọi người chuyện này?
Phương Lam đổ dồn sự tập trung vào cánh tay của Trương Yên.
Cô ta che đi toàn bộ cánh tay lẫn bàn tay bằng ống tay áo dài của bộ đồ lao công màu xanh.
Cánh tay như thể một cây gậy trúc cứng đờ nằm trong ống tay áo rộng thùng thình, khiến mỗi bước đi của cô ta đều bị bị vướng, không thể sải bước dài.
Phương Lam rùng mình, tự hỏi rốt cuộc bên trong tay áo đó là thứ gì.
Trương Yên đi đến càng gần họ thì càng cách xa bàn trang điểm, tấm gương trắng phía sau dần lộ ra.
Khi Phương Lam nhìn bóng lưng của cô ta trong tấm gương, cô lập tức kinh hãi ra mặt.
Trong gương, Trương Yên vẫn là Trương Yên.
Nhưng trên cánh tay trái cứng ngắc như khúc gỗ kia, rõ ràng là một người đàn ông chỉ còn một nửa thân thể đang bám vào.
Đó là nửa thân thể nam giới chỉ còn từ phần eo trở lên, lõa lồ, máu me đầm đìa, phần nội tạng dính thịt đong đưa theo từng bước chân của cô ta, như thể cành phan gọi hồn.
Hắn bám chặt lên vai trái của Trương Yên, như cắm rễ sâu vào đó.
Ống tay áo đáng lẽ trống trơn của cô ta đang bị hắn ôm chặt trước ngực, cái đầu ghê rợn gắn vào chỗ cánh tay đã bị cắt rời, trông chẳng khác gì con ác thú khổng lồ đang cắn nuốt cánh tay của cô ta.
Chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông tóc ngắn trông gương, mà Phương Lam đã kinh hoàng tột độ, không thốt nên lời.
Song đúng lúc này, người đàn ông vốn đưa lưng về phía chiếc gương thình lình quay đầu lại.
Phương Lam nhìn thấy khuôn mặt tái xanh sưng phù như bị ngâm trong nước của hắn với đôi mắt trợn trừng, tai mắt mũi miệng đều đang chảy máu.
Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng không thể thoát ra, cô không dám tiếp tục nhìn mà nhắm tịt mắt lại, đồng thời vung thanh kiếm ngắn bằng gỗ đào một cách nhanh như chớp.
Có điều, động tác của Chiêm Đài còn nhanh hơn Phương Lam, cậu bỗng chốc nghiêng người che chở cho cô.
Và, không biết từ khi nào lá bùa đã được gấp thành chiếc máy bay, bôi máu gà trống đỏ tươi trên chóp.
Nó lao vun vút về phía mảnh hồn đang bám lấy cánh tay của Trương Yên như đứa trẻ đang ôm chặt lấy me.
Chỉ là, người kia lại nở nụ cười.
Vẻ mặt của Trương Yên dường như đồng nhất với biểu cảm của hắn, cả hai cùng lúc lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng của Trương Yên, lúc thì the thé, khi thì ồm ồm: "Đạo trưởng Lục...!cám ơn cậu đã đến đây hôm nay..."
Phương Lam ngay lập tức hiểu ra.
Từ đầu chí cuối, cách gọi "đạo trưởng Lục" của Trương Yên không phải là để gọi cô, một người lấy tên giả là Lục Ấu Khanh.
Đó là cô ta gọi Chiêm Đài với tên thật là Lục Di.
Chiêm Đài vẫn trầm tĩnh, nhẹ nhàng thu lại bàn tay phải đang để sau lưng.
Ngọn lửa xanh biếc đang nhảy nhót trong lòng bàn tay liền tắt ngắm sau khi cậu nắm chặt nắm tay lại.
Phương Lam đứng bên cạnh cậu, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đây là Trương Yên, cũng là Vu Minh, là hồn phách của hắn hóa thành cánh tay đã bị cắt sống của Trương Yên.
"Nếu tôi đã đến đây thì chắc chắn sẽ không cho phép anh tiếp tục gây họa làm loạn tam cương ngũ thường." Chiêm Đài hạ tầm mắt, chậm rãi nói: "Anh làm trái lẽ trời, vương vấn cõi dương rất nhiều ngày, giờ đã báo được thù, nên buông tay đi thôi."
Nét mặt Trương Yên vẫn ngơ ngẩn như trước, nhưng Vu Minh bám trên cánh tay cô ta lại cất tiếng cười bi thảm, dòng nước trong veo chảy ra từ tai mắt mũi miệng của hắn, giống như nước chảy liên tục của bể bơi vô cực.
Chiêm Đài cau mày thở dài một hơi, sau đó đưa huyên Bạch Cốt đến bên môi bằng cánh tay phải lành lặn, rồi dồn sức vào đầu lưỡi, thổi một hơi.
Phương Lam vô thức trốn về phía sau, tay nắm chặt hồ lô du sam trước ngực.
Cô đã rất nhiều lần bị mê loạn tâm trí bởi huyên Bạch Cốt, do đó rất sợ thứ pháp khí này.
Cho dù biết bản thân được bảo vệ bởi hồ lô, nhưng vẫn sợ những ký ức trước kia sẽ bị tiếng huyên đánh thức.
Tiếng huyên dần cất lên, với một chuỗi âm thanh rời rạc và lộn xộn.
Hồn Vu Minh vốn đang ám vào cánh tay của Trương Yên tan dần ra tứ phía, giống như cồn cát vốn dĩ kiên cố đột nhiên bị gió lớn thổi bay.
Khuôn mặt của thi thể hắn mang đủ loại sắc thái đỏ cam xanh vàng, tập hợp thành lớp cát bụi đủ màu, phủ kín mặt hồ đen tuyền.
Phương Lam biết hồn vía của hắn sắp tan biến.
Trước lúc rời đi, hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng, vẽ lên bức tranh trên mặt nước bằng máu thịt của mình.
Bức vẽ thay đổi, cảnh tượng chuyển động trong nháy mắt họ, hệt như đang xem từng bức tranh cát tuyệt đẹp.
Buổi tối ngày thứ Hai, bác sĩ Vu Minh đến đây bơi lội như thường lệ.
Nhưng bể bơi vốn được bảo trì vào thứ Hai, lạ lùng thay vậy mà lại mở cửa.
Khu bể bơi vắng tanh, chỉ có một người lao công mặc áo xanh đứng ở cửa.
Đồ bơi của Vu Minh nằm trong tủ treo của phòng thay đồ.
Hắn do dự vài giây, rồi hỏi người lao công: "Hôm nay bể bơi có mở cửa không?"
"Có mở cửa." Cô ta hạ thấp giọng nói.
Ngặt nỗi, Vu Minh lại không hề để ý đến một việc, đó là sau khi hắn bước vào cửa, ngoài cửa liền treo bảng thông báo "Hôm nay bảo trì".
Buổi tối mùa hè ở thủ đô là thoải mái nhất, với vầng trăng tròn treo trên cao, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài ánh sao le lói trên bầu trời đêm không một gợn mây.
Bể bơi sáng trưng nhờ những bóng đèn tròn rực rỡ hòa vào ánh trăng.
Vu Minh ngửa mặt nằm trên mặt nước, tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng hiếm có này.
Tuy nhiên, những gợn sóng bất thường dần dần xuất hiện trên mặt nước.
Phải cái, Vu Minh không hề nhận ra điều đó, mà vẫn nằm trên mặt nước, khua hai chân, thoải mái bơi lội tung tăng.
Hắn dần tiến đến gần bờ, mà không nhận thấy tai họa sắp ập tới.
Đến khi hắn phát hiện ra thì đã muộn.
Một lực hút rất mạnh kéo hắn xuống đáy hồ khiến hắn không thể cựa quậy được.
Hắn ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể nhúc nhích.
Dường như có một con bạch tuộc khổng lồ, lại như thể giác hút cực mạnh, giữ chặt lấy hắn ở trong nước.
Thậm chí, hắn cảm thấy lực hút cực lớn đó muốn lôi tuột nội tạng của hắn, muốn rút hết lục phủ ngũ tạng của hắn ra theo dòng nước.
So với nỗi đau bên dưới cơ thể thì cơn đau từ lồng ngực còn dữ dội hơn.
Vu Minh bấu tay vào vách bể muốn trồi lên, những móng tay bật máu, lập tức bị dòng nước đen ngòm nuốt chửng.
Lỗ thoát nước của bể bơi đáng lẽ phải được đóng chặt, chẳng biết đã bị tháo ra từ lúc nào.
Toàn bộ nước trong bể đều trút vào lỗ thoát nước nhỏ kia, tạo thành một xoáy nước với lực hút lớn vô cùng.
Vu Minh vừa tuyệt vọng giãy giụa trong xoáy nước, vừa trợn mắt nhìn mặt nước chỉ còn cách một cánh tay.
Khoảng cách rất ngắn đó lại là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Trước khi hấp hối, hắn trông thấy rõ một khuôn mặt nhô ra từ bên trên mặt nước.
Chính là Trương Yên - người lao công đứng ở cửa bể bơi đã nói với hắn rằng có thể vào bơi..