“Sao lại không có mảnh thi thể nào? Hồn vẫn quanh quẩn trong bệnh viện, thì xác phải ở gần đây chứ.” Phương Lam buột miệng nói: “Chẳng lẽ thi thể thật sự không đặt trong nhà xác giống như anh Lí nói, mà là bị giấu trong bức tường bệnh viện.”
Chiêm Đài bặm môi, nhìn cảnh sát Lí bằng ánh mắt đầy ẩn ý và nói: “Chắc chắn là không rồi.”
Hồn phách vẫn loanh quanh trong bệnh viện, mảnh vải dính máu đã buộc trên cổ tay Lâm Tố.
Nếu thi thể đó không ở trong tường, lại không có trong nhà xác thì sẽ ở đâu trong bệnh viện đông đúc này?
Trừ khi…
Chiêm Đài bỗng mở to hai mắt.
Trừ khi, cái xác chưa từng xuất hiện trong bệnh viện.
Phương Lam sửng sốt: “Nhưng chính cậu đã nói là hồn vía không thể tách rời thân xác, nếu oan hồn tiếp cận chị Lâm Tố để nhờ chị ấy báo thù, giải oan, vậy thi thể phải được giấu trong bệnh viện đấy thôi.”
Chiêm Đài giơ tay ngắt lời cô, sắc mặt nặng nề: “Cô nói đúng, nếu có hồn, tất nhiên là sẽ có xác.”
“Có điều, giả dụ không phải là hồn phách thì sao?” Cậu nín thở, chậm rãi nói: “Không có xác cũng không có hồn thì thế nào?”
Hôm xảy ra chuyện, Lâm Tố đi lấy máu xét nghiệm một mình, sau đó bị mảnh vải dính tà khí che mất thần trí, nên đã mất tích cả một buổi sáng.
Đến khi Tống Thư Minh tìm được Lâm Tố, cô ấy lại mang theo mảnh vải tà khí chỉ vào một bộ tiểu thuyết mới cập nhật.
Chiêm Đài đứng dậy, có vẻ bồn chồn bất an: “Không có thi thể, không có hồn phách nào ở đây hết, kẻ tìm đến chị Lâm Tố không phải nạn nhân đã bị băm xác mà là người khác.”
Lão Lí vẫn đang ngơ ngác, nhưng Phương Lam đã hiểu ra.
Chỉ có hung thủ và nạn nhân mới có thể biết chính xác thời gian lẫn địa điểm mảnh thi thể xuất hiện sau khi chương truyện được đăng.
Nếu linh hồn của người bị hại chưa từng tìm đến Lâm Tố, thì chỉ còn lại một khả năng…
Kẻ sát nhân của vụ án này hoàn toàn có thể xuất hiện trong bệnh viện mà Lâm Tố đến kiểm tra sức khỏe.
Phương Lam hít vào một hơi, sau đó nhìn Chiêm Đài chằm chằm: “Là hung thủ! Không có xác chết, không có hồn phách nào hết, hung thủ vẫn đang sống sờ sờ, và còn tìm đến chị Lâm Tố.”
Nhưng động cơ của hung thủ thì sao?
Tại sao kẻ giết người lại chủ động tiếp cận Lâm Tố, đồng thời cung cấp cho cô ấy manh mối về cái xác? chương tiểu thuyết mà hung thủ mới đăng trên mạng có nghĩa là gì? Là lời đe dọa hay sự chế giễu, hay để thu hút sự chú ý của hai vợ chồng Lâm, Tống cùng Chiêm Đài và Phương Lam như họ đã nói ban đầu?
Chiêm Đài bình tĩnh hơn Phương Lam, cậu nói: “Bất kể động cơ của hung thủ là gì, thì việc lần theo dấu vết của người sống vẫn dễ hơn của người chết.
Cô có nhớ tôi đã nói gì không? Xác chết được cắt cực kỳ vuông vức, hung thủ rất có thể là bác sĩ hoặc y tá.
Tôi đoán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn chính là bác sĩ của bệnh viện này.”
Kẻ sát nhân chính là bác sĩ đã tiếp xúc với Lâm Tố.
Vì hắn là bác sĩ, cho nên có được sự tin tưởng tuyệt đối của cô ấy.
Hắn không chỉ lấy được lòng tin của Lâm Tố mà còn có thể hỏi thăm về gia đình của cô ấy một cách quang minh chính đại, và luôn luôn biết được một vài tin tức gần đây của Chiêm Đài.
Trong quá trình khám thai sản, sẽ chẳng ai nghĩ nhiều hay tự dưng nghi ngờ khi bác sĩ có hỏi những câu vu vơ thể hiện sự quan tâm đúng lúc.
Thậm chí, chẳng ai nghi ngờ việc Lâm Tố mất tích cả sáng hôm đó.
“Chúng tôi đều bảo rằng cho dù chị Lâm Tố đang mang thai, cũng chẳng chậm chạp đến mức không nhận ra nguy hiểm cận kề.
Song, nếu nguy hiểm đến từ vị bác sĩ hay chăm sóc cho chị ấy và thường khám thai cho chị ấy thì sao?”
“Họ gặp nhau trong thang máy, Lâm Tố không hề đề phòng bác sĩ đó… Vậy chẳng phải tất cả những chuyện tiếp theo đều hợp logic ư?”
Chiêm Đài không chần chừ nữa, mà lấy ngay di động ra gọi cho Tống Thư Minh, đồng thời bảo cảnh sát Lí lập tức điều tra những nhân viên y tế có hành vi khả nghi trong bệnh viện.
Lão Lí quả thật đã tìm thấy một người.
“Sau khi làm hồ sơ khám sản, Lâm Tố đã tiếp xúc với khoảng bác sĩ, trong đó có bác sĩ siêu âm.
Y tá thì nhiều hơn, nên vẫn đang phải lọc dần dần.” Anh ta nói: “Tuy nhiên, tôi nghĩ có một việc có lẽ cậu muốn biết.”
“Bác sĩ phụ khoa Vu Minh từng tiếp xúc với Lâm Tố trong lần khám thai đầu tiên, đã nghỉ việc một cách rất kỳ quặc khoảng hơn tháng trước.
Thủ tục xin thôi việc đều làm quấy quá cho xong, anh ta chỉ gửi vẻn vẹn một tin nhắn viết ngoáy, và cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.”
“Nếu chỉ là từ chức thôi thì có lẽ cũng không kỳ quái đến vậy.
Chỉ là, trước khi Vu Minh xin thôi việc, anh ta từng sống trong tòa tháp đi thuê ở ngõ Dân Khang.” Lão Lí nói với giọng điệu sâu xa.
Ngõ Dân Khang chính là địa điểm phát hiện mảnh xác.
Sự việc có điểm bất thường, tất có trò quỷ trong đó.
Phương Lam mừng rỡ, trực giác của cô mách bảo rằng họ đã tìm được điểm đột phá trong vụ án.
Ngặt nỗi sau khi nghĩ lại, cô liền cau mày.
Không đúng, theo suy đoán của Chiêm Đài, nếu vị bác sĩ Vu Minh kia đã lấy được lòng tin của Lâm Tố thông qua việc thăm khám cho cô ấy, từ đó dò la về hành tung của của Lâm Tố và Chiêm Đài, lẽ ra hắn luôn tìm mọi cách để tiếp tục làm bác sĩ khám cho Lâm Tố mới phải.
Hắn đã từ chức hơn một tháng trước, thì làm sao có thể biết tình hình gần đây của cậu và Phương Lam?
Lúc đó, rành rành là họ vẫn đang ở Hạ Môn, cũng chưa hề có kế hoạch đi Hồng Kông.
Cho dù Vu Minh có thể biết được kế hoạch giết người của bản thân hắn, nhưng làm sao biết trước được tương lai của hai người họ?
Hơn nữa, một bác sĩ còn chưa làm xong thủ tục thôi việc, khiến mọi người đặt dấu hỏi và bàn tán xôn xao, nếu lại xuất hiện trong thang máy của bệnh viện sau hơn một tháng mất tích, thì sao không gợi lên sự nghi ngờ của các bác sĩ và y tá đi ngang qua?
Chẳng lẽ suy đoán của Chiêm Đài đã sai? Kẻ tiếp cận với Lâm Tố không phải là hung thủ Vu Minh vẫn còn sống, mà là một mảnh hồn của người bị hại? Nếu vậy, rốt cuộc thi thể của nạn nhân được giấu ở đâu?
Quá nhiều sự lắt léo quanh co, hầu như tất cả đều đáng ngờ.
Vụ án với nhiều tình tiết phức tạp, khi phân tích kỹ càng thì đâu đâu cũng thấy mâu thuẫn.
Hồn phách không có xác, người sống đã biến mất.
Từ chương truyện xuất hiện một cách lạ lùng đến việc Lâm Tố bị mất trí một cách khó hiểu, và vị bác sĩ họ Vu với lá đơn từ chức viết cẩu thả, mọi thứ đều không hợp với lẽ thường.
Tuy nhiên, Chiêm Đài lại tỏ ra thoải mái hơn Phương Lam.
Sau khi nghe lão Lí nói, cậu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy vẻ hầm hầm cau có của Phương Lam, bèn không nhịn nổi cười và khoác vai cô.
“Không sao, trước tiên để xem việc bác sĩ Vu Minh biết mất có liên quan đến vụ án này không đã.”
Phòng làm việc trước khi từ chức của bác sĩ Vu Minh nằm trên tầng, những thứ vốn ở trên bàn làm việc đã được đóng gói trong thùng giấy, để dưới gầm bàn.
Cảnh sát Lí đã lấy được chiếc thùng.
Anh ta không mang đi nơi khác mà tìm luôn một chiếc bàn trống trong nhà xác, rồi cùng Chiêm Đài mở nó ra.
Trong thùng giấy là những vật dụng văn phòng phẩm bình thường, không có thứ gì lạ.
Song, Chiêm Đài lại chậm rãi lấy ra một chiếc hộp đựng kính rỗng và đặt ở giữa bàn.
“Có ngày sinh tháng đẻ, có đồ vật đã qua sử dụng, cứ thử một lần xem sao.” Cậu khẽ gật đầu và lấy từ trong ba lô ra một cái la bàn, lại nhếch môi cười với Phương Lam: “Mấy thứ này là tôi hỏi mượn chị Lâm Tố đấy, nhân tiện thử xem bản thân có tiến bộ không?”
Bói gạo cần đến hai tay, nhưng bói quẻ thì không cần phải vậy.
Cậu đã lờ mờ có quyết định trong lòng, lúc này làm phép chẳng qua là để cho yên tâm mà thôi.
Ngày sinh tháng đẻ của Vu Minh được viết trên lá bùa.
Thoáng cái, lá bùa đã bốc cháy, tro tàn rơi lả tả xuống bàn bói quẻ màu vàng sậm, giống như một tang lễ thu nhỏ.
Cậu miết tro bùa trên đầu ngón tay, hai cây kim đồng trên la bàn khẽ rung lên theo ngón tay cậu.
Tàn tro rải rác bỗng nhiên như có sự sống, rõ ràng là xung quanh không có gió, nhưng chúng lại nhảy trở lại la bàn.
Ba người vốn đang ở trong nhà xác, bây giờ lại càng cảm thấy lạnh không chịu nổi.
Lão Lí rụt người lại gần Phương Lam, nửa than vãn nửa bông đùa: “Cứ phải chọn nơi này để gọi hồn mới chịu… Chúng ta nên ra ngoài đợi cậu ta thì hơn.”
Cô cười nhẹ, không tiếp lời anh ta mà dán mắt nhìn sau lưng Chiêm Đài.
Cậu bị thương ở bên tay trái, chỉ có thể dùng tay phải, đầu ngón tay thay bút, thử lại phép tính trên la bàn.
Cô và lão Lí run lập cập trong nhà xác lạnh buốt.
Nhưng trên chiếc áo ngắn tay màu xanh đậm của Chiêm Dài lại có vết sẫm màu, áo may ô của cậu thế mà đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu ngoảnh đầu lại, cảm thấy ấm lòng khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô.
Điều phỏng đoán càng thêm chắc chắn, cậu lắc đầu nói với lão Lí: “Các anh lập hồ sơ vụ án đi.
Vu Minh đã chết… hơn một tháng trước.”
Phương Lam cả kinh: “Hung thủ chết rồi sao?” Có điều, vừa nói dứt lời cô liền cảm thấy không đúng.
Hơn một tháng trước, thậm chí còn trước cả khi tiểu thuyết đó đăng chương mới lên mạng.
Vu Minh là bác sĩ, còn là kẻ giết người theo suy đoán của họ.
Nếu hắn đã chết cách đây hơn một tháng, thì hắn cập nhật chương truyện kiểu gì, và giết người rồi chặt xác bằng cách nào, làm thế nào tiếp cận Lâm Tố để cung cấp manh mối thông qua việc đưa cho cô ấy mảnh vải dính máu đầy tà khí?
Tuy nhiên, nếu hắn không phải là hung thủ thì cũng không thể là người bị hại được.
Xác chết xuất hiện trong chương được phát hiện tại ngõ Dân Khang đã được kiểm tra, kết quả ADN cho thấy những mẩu thi thể ghép lại thành một bàn tay bị cắt đứt kia rõ ràng là của một người phụ nữ.
Nạn nhân là nữ giới, nhưng bác sĩ Vu Minh - người bị mất tích và đã chết lại là nam giới.
Lẽ nào… lẽ nào có hai nạn nhân? Một người bị chặt xác rồi bị mang đi vứt, trong khi thi thể người kia, cũng chính là Vu Minh, vẫn chưa được tìm thấy?
Vậy hai cái xác đó đã đi đâu?
“Hung thủ là bác sĩ, nhưng hắn đã chết à?” Lão Lí lầm bầm hỏi.
Chiêm Đài cụp mắt, đôi mắt lóe lên ánh sáng.
Cậu nhẹ giọng đáp: “Hung thủ không phải là bác sĩ.”
Phương Lam lấy làm lạ: “Nhưng, cậu nói rằng thi thể được cắt rất gọn gàng, hẳn là người có kinh nghiệm trong ngành y mới làm được việc đó cơ mà.”
Chiêm Đài gật đầu: “Hung thủ không phải là bác sĩ.
Có điều, người chặt xác lại là bác sĩ.”
Phương Lam gần như sụp đổ trước logic của Chiêm Đài: “Sao có thể như thế chứ? Bác sĩ Vu đã chết hơn một tháng trước, còn mảnh xác kia mới được tìm thấy chưa đầy một tuần nay.
Làm sao hắn có thể chặt xác của người khác khi bản thân đã chết?”
Chiêm Đài dứt khoát ngắt lời cô: “Chúng ta đã đi sai hướng ngay từ đầu.”
Điều tra đến bây giờ, càng điều tra càng rối rắm, chỗ nào cũng có sự mâu thuẫn là bởi vì giả thiết ban đầu của họ đã sai lệch.
Vu Minh bị mất tích và chết cách đây hơn một tháng.
Không lâu sau, trên mạng xuất hiện chương kể về chuyện của Lâm Tố và Tống Thư Minh.
Hai tuần sau, chương kể về hiện trường phát hiện bàn tay bị chặt, được đăng lên mạng.
Hơn một tuần sau, quả nhiên một chiếc túi ni lông chứa các mảnh xác được tìm thấy ở ngõ Dân Khang.
Một ngày sau, Lâm Tố bị mất hồn trong lúc khám thai trong bệnh viện, cổ tay có buộc một mảnh vải nhuốm máu mang theo tà khí.
Tống Thư Minh tìm được cô ấy, rồi phát hiện bộ tiểu thuyết li kỳ này.
Và, cả chương mới nhất kể về chuyện của Phương Lam và Chiêm Đài.
Cầu trầm giọng: “Vu Minh bị sát hại là người tiếp xúc với Lâm Tố đầu tiên.
Mảnh xác được tìm thấy ở ngõ Dân Khang là của một phụ nữ, nhưng Vu Minh lại là đàn ông.”
Suy cho cùng thì những điểm mâu thuẫn này đã sai ở đâu?
Cậu hít sâu một hơi, đoạn nói: “Chúng ta đều cho rằng mảnh thi thể trong chiếc túi xuất hiện ở ngõ Dân Khang là của nạn nhân đã bị giết chết sau đó bị chặt xác.”
“Tuy nhiên, ví thử nạn nhân chưa bị giết chết và bị chặt xác thì sao?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bàn tay bị chặt đứt kia không phải của nạn nhân?”
Không phải của người bị hại thì sẽ là của ai? Hai mắt Phương Lam mở to.
“Không phải của nạn nhân mà là của kẻ sát nhân.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Bàn tay bị cắt rời là của hung thủ?
Mà, hung thủ…
“Là phụ nữ..” Phương Lam lẩm bẩm.
Bác sĩ Vu Minh không chỉ là hung thủ mà còn là nạn nhân ẩn giấu thật sự của một vụ án mạng.
Còn người phụ nữ được coi như là hung thủ vẫn luôn sống chui lủi đến nay, đã thăm dò họ trong một thời gian dài với tư cách là người bị hại.
Phải cái, tại sao hung thủ lại chặt đứt tay mình, đồng thời cắt nhỏ thành từng mảnh? Kỹ thuật chặt xác của cô ta rất chuẩn, chẳng lẽ cũng là bác sĩ trong bệnh viện? Người đăng các chương tiểu thuyết lên mạng là Vu Minh hay hung thủ?
“Tất nhiên, người đã chặt tay hung thủ không phải là bản thân cô ta, mà là bác sĩ Vu Minh.” Chiêm Đài thong thả nói..