Sông Tam Lý là con sông nằm ở quận Tây Thành, Bắc Kinh.
Giữa tháng , buổi đêm ở Bắc Kinh rất mát mẻ.
Lâm Tố và Phương Lam đã ngủ say trong phòng, nhưng Chiêm Đài và Tống Thư Minh vẫn ngồi ngoài phòng khách.
“Anh kể với ông Lâm rồi, ông cũng nghĩ rằng mẹ đẻ của Lục Ấu Khanh rất có thể là nữ yêu Âm Sơn Thập Phương đã xóa sổ cả thôn Thái Hồ năm đó.” Tống Thư Minh chậm rãi nói: “Cả thôn gần trăm người đã thiệt mạng trong tay cô ta.
Để tránh bị trả thù, bất kể còn sống hay chết, cô ta vẫn sẽ cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ với Âm Sơn Thập Phương, thay đổi thân phận của con trai mình vì sự an toàn của đứa trẻ, rồi đưa nó ra ngoài.
Đứa trẻ đã được vợ chồng ông Lục nhận nuôi.”
“Cách tốt nhất là diệt trừ mọi hậu họa, không để lại dấu vết.
Nếu không phải những người biết được chuyện xưa như chúng ta đã đoán ra manh mối, thì cho dù Ấu Khanh trưởng thành, có đi tìm người thân cũng chẳng tìm thấy tung tích của bố mẹ đẻ cậu ta.”
“Do đó, việc anh ta mất tích không liên quan đến Âm Sơn Thập Phương.” Chiêm Đài nói, “Nhưng lần này, nội dung xuất hiện một cách khó giải thích trong chương truyện đều loáng thoáng biến Phương Lam thành người đáng nghi nhất.
Không những thế, trong quá trình gọi hồn, mảnh thi thể xuất hiện ly kì kia lại nhằm chuẩn vào cô ấy để ra tay.”
“Em cảm thấy mọi thứ diễn ra giống như đang chia rẽ em và cô ấy, làm suy giảm lòng em tin giữa bọn em.” Cậu chùng giọng.
Tống Thư Minh cầm chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
Hơi trà từ từ bốc lên.
Ánh mắt dừng lại ở làn hơi nước màu trắng, anh ấy chậm rãi nói: “Nếu không phải chia rẽ em và cô ấy, thì cũng có thể là chia rẽ anh chị với các em.”
“Ví thử em vì Phương Lam mà xích mích với anh chị.
Lâm Tố lại hiện đang mang thai, pháp lực không bằng lúc bình thường.
Nếu thật sự gặp chuyện thì việc anh có thể bảo vệ được cô ấy hay không cũng rất khó nói....” Tống Thư Minh nghiêm túc nói.
Chiêm Đài nhận ra điều gì đó, thế là khẽ cau mày.
Tống Thư Minh và Lâm Tố bên nhau nhiều năm, cùng vào sinh ra tử mấy lần, trải qua vô vàn sóng to gió lớn, đúng là đôi vợ chồng đã nếm đủ ngọt bùi cay đắng.
Tuy nhiên, không hiểu sao lần này trở về, cậu luôn cảm thấy Tống Thư Minh có phần lo lắng không yên, lúc thì ngập tràn nghi ngờ đối với người xung quanh, lúc thì chất vấn về năng lực của bản thân và Lâm Tố.
Thật ra, nhìn từ góc độ của cậu, cho dù Lâm Tố đang mang thai, nhưng cũng không đến mức không thể bảo vệ được chính họ.
Rốt cuộc, Tống Thư Minh lo được lo mất thế này là vì đứa con trong bụng Lâm Tố, hay vì nguyên nhân nào khác?
“Bộ tiểu thuyết đã dừng năm nay, không có ai chú ý, đột nhiên lại đăng chương mới.
Đáng lẽ ra, sẽ không ai để ý đến điều đó mới phải.
Vậy anh chị biết đến nó bằng cách nào?” Chiêm Đài suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò mà cất lời hỏi Tống Thư Minh.
Anh ấy đứng dậy, đưa tách trà đến trước mặt cậu và nói: “Em uống hớp trà đi đã!”
Giọng điệu của Tống Thư Minh rất bình thản, nhưng Chiêm Đài lại cảm thấy đáy lòng thoáng lạnh lẽo, bèn nhanh chóng cầm tách trà lên, ngước mắt nhìn anh ấy.
“Hôm thứ Tư cũng là ngày kiểm tra chính thức lần thứ tư mà bọn anh đã hẹn trước với bác sĩ.
Buổi sáng phải dậy sớm và không được ăn uống gì, còn lấy ống máu để làm xét nghiệm sàng lọc tháng đầu thai kỳ, xem thai nhi có nguy cơ bị hội chứng Down hay không.” Anh nói, “Phòng xét nghiệm rất đông, toàn những bà bầu.
Y ta sợ mọi người đi qua đi lại sẽ va vào bà bầu, nên nhất trí sắp xếp cho người nhà của các bà bầu đợi bên ngoài.
Anh bàn với Lâm Tố, anh sẽ đến phòng siêu âm B xếp hàng lấy số cho cô ấy trước.”
“Anh đợi suốt từ hơn giờ sáng đến tận trưa, đã sắp tới lượt vào phòng siêu âm B mà vẫn không thấy cô ấy đâu.”
Chiêm Đài giật mình, mặc dù biết hiện tại Lâm Tố vẫn ổn, nhưng không khỏi lo lắng: “Sau đó thì sao ạ?”
Lâm Tố không trả lời tin nhắn Wechat của Tống Thư Minh.
Anh ấy tưởng rằng cô ấy đang lấy máu, không tiện dùng điện thoại.
Phải cái, khi anh ấy vội vàng chạy từ phòng siêu âm B trên tầng xuống phòng xét nghiệm dưới tầng tìm cô ấy thì phát hiện các bà bầu đến khám đã rời đi gần hết.
Tống Thư Minh tìm loanh quanh mấy vòng mà không thấy tăm hơi của Lâm Tố.
Anh ấy bắt đầu thấy hoảng sợ, đầu gối bủn rủn chưa từng thấy, hàng ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu khiến anh ấy hồn xiêu phách lạc, chỉ có thể chạy thật nhanh trở lại trước cửa phòng siêu âm B, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Tố.
Sau đó, Tống Thư Minh lấy điện thoại ra, vừa gọi cho đồng nghiệp cũ là lão Lí, vừa rảo bước chạy xuống phòng bảo vệ ở tầng dưới, để kiểm tra camera giám sát.
Anh ấy ngại chờ thang máy mất thời gian, vì thế vẫn luôn đi bằng cầu thang bộ.
Có điều lần này, khi Tống Thư Minh đang chuẩn bị đi thang bộ xuống tầng dưới thì đúng lúc thang máy dừng lại trước mặt anh ấy, kêu đánh “ting” một tiếng.
Anh ấy có linh cảm, bỗng dừng bước rồi đưa mắt nhìn vào trong thang máy, quả nhiên liền trông thấy Lâm Tố đang đứng trong đó.
Cô ấy vẫn mặc bộ váy bầu màu đỏ sáng nay khi đến bệnh viện, và đang cúi đầu đứng yên như thể ngồi thiền, mái tóc dài buông xõa sau lưng, tà váy nhẹ nhàng đung đưa trên đầu gối.
Tống Thư Minh thở phào một hơi, hớt hải lao vào trong thang máy, ôm lấy vợ mình: “Em chạy đi đâu thế? Anh lo sắp phát điên lên rồi đây này.”
Hai tay của Tống Thư Minh ôm chặt lấy Lâm Tố, cằm gác lên vai cô ấy, bấy giờ mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Lâm Tố chẳng nói chẳng rằng khiến Tống Thư Minh lấy làm lạ, vừa định buông Lâm Tố ra để hỏi han, lại liếc thấy một sợi dây đỏ kỳ quái buộc trên cổ tay cô ấy.
“Sợi dây đỏ đó là thế nào?” Chiêm Đài nghi hoặc.
“Em đã nghe câu chuyện ma rất nổi tiếng và phổ biến ở hầu hết mọi ký túc xá đại học chưa?” Tống Thư Minh hỏi cậu..