Vào một ngày hè nóng nực, đám cưới của ba Mela được tổ chức bên bờ biển thơ mộng.
Mela tuổi, trong bộ váy trắng giống na ná Hà Ngân, tay cầm bó hoa nhỏ rực rỡ, đứng bên cạnh Hà Ngân, biểu cảm không vui cũng không buồn, lâu lâu lại đưa tay ra sau lưng gãi gãi ở eo.
Ba Mela làm ăn cũng có chút tiếng xa gần, quen biết rộng rãi nên khách khứa đông vô cùng.
Mẹ kế Mela là giám đốc công ty bất động sản, bạn bè người quen cũng chả ít gì. Họ hàng nội ngoại không biết có xích mích gì không mà tay vẫn cầm ly cụng ầm ầm trong khi mắt cứ liếc nhau bôm bốp.
Mela mấy lắm vươn vai vặn vẹo hai vai sớm đã mỏi nhừ. Hành động này lọt vào tầm mắt của dì Quyên.
- Kỳ Kỳ, mệt thì đi nghỉ đi.
- Dạ.
Mela bóp bóp vai, nghĩ vẫn chưa nên rời đi sớm lỡ có chuyện gì thì phiền phức. Đi theo ba và dì đến từng bàn, Mela chán nản muốn mau mau đến bàn của gia đình họ hàng bên nội, được bác trai bế ngồi lên đùi, ôm vào lòng và gắp vào chén mấy món ngon ngon trên bàn tiệc.
tuổi rồi mà còn được bế thì hơi kỳ nhưng Mela chỉ cao hơn đứa trẻ tuổi thôi, thân hình cũng nhỏ nhắn giống mẹ và bản thân Mela cực kỳ kén ăn.
Hà Ngân cũng chẳng khác Mela, nhưng trông có da có thịt hơn.
......
Ba và dì tổ chức đám cưới ở Nha Trang, đây là quê nhà của dì Quyên. Lúc trước dì sống với chồng cũ ở đây, sau khi ly hôn thì chuyển vào Đà Nẵng, ba năm sau thì quen ba Mela, được năm thì bây giờ kết hôn.
Đến giờ chiều đám cưới mới dứt, Mela mệt rã rời cùng ôm Hà Ngân ngủ gật trên ôtô. Khi tỉnh lại đã hơn bốn giờ chiều, Hà Ngân vẫn còn nằm trên giường ngủ say sưa.
Bước xuống nhà bếp liền thấy ba và dì Quyên ôm nhau anh anh em em ngọt sớt, hai người đang tính tiền chi trả cho đám cưới đây mà. Chợt thấy Mela đứng ở cửa bếp, ba Mela liền vui vẻ nhìn con gái:
- Kỳ Kỳ, tỉnh ngủ hẳn chưa? Còn Hà Ngân đâu? Chiều nay ba và dì Quyên định đi về nhà mẹ của dì Quyên, con có đi không?
- Con chưa tỉnh ngủ lắm. Hà Ngân còn ngủ. Con sẽ đi._ Mela trả lời lần lượt từng câu hỏi của ba.
- Vậy thì hay quá, dì cứ sợ con không thích.
Mela lên phòng gọi Hà Ngân dậy. Dù cả hai chẳng ưa gì nhau nhưng vì còn chung sống một nhà lâu dài nên cả Mela lẫn Hà Ngân đành nhường nhịn nhau một chút cho yên nhà yên cửa.
Đến nhà mẹ của dì Quyên, Mela liền có chút thấy bản thân như người thừa, bèn nằn nặt đòi ở lại trong ôtô.
Mela ngủ thêm một giấc nữa thì trời đã tối đen. Bật đèn trong xe được một lát thì ba người kia mới ló dạng ra.
Tất cả đi ăn ở bên ngoài rồi về nhà dì Quyên tắm rửa, đi ngủ.
Vì nhà chỉ có hai phòng nên ba và dì một phòng còn Hà Ngân và Mela một phòng- phòng trước đây của Hà Ngân.
Để tránh xung đột giữa hai đứa con gái riêng của hai vợ chồng, dì Quyên lấy gối ôm chia đôi chiếc giường, mỗi đứa một nửa.
Nhưng hành động này hoàn toàn vô ích, ban đêm vẫn nghe tiếng đạp chân nhau rầm rầm của hai đứa nhóc.
Sáng hôm sau và hôm sau nữa, cả nhà chở đi khắp thành phố Nha Trang vui chơi, vì hiếm khi Hà Ngân về đây và đây là lần đầu tiên Mela đến Nha Trang.
Mela từ lúc gặp dì Quyên đến hiện tại chưa một lần gây khó dễ hay tỏ ra thân thiết với người mẹ kế này. Nó cho rằng ba Mela mới là người quyết định cuộc sống của ba nó chứ không phải là ý kiến của nó. Mela chả bao giờ thèm quản chuyện người khác.
Vì còn trong thời gian nghỉ hè nên ba Mela quyết định cho cả nhà đáp máy bay đến Đà Lạt chơi vài hôm. Cả Hà Ngân và Mela khoái lắm, mùa hè mà lên đó thì sướng phải biết.
..............
Dì Quyên năm nay tuổi, thua ba Mela tuổi, một đời chồng, có một đứa con với chồng cũ là Hà Ngân.
Bà Quyên từng nghĩ bản thân sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông nào nữa, thứ nhất vì sợ bị tổn thương lần nữa, thứ hai là sợ con gái chịu cảnh con riêng mà bị lạnh nhạt. Cho đến khi gặp ông Khánh, ba của Lâm Kỳ.
Khi mới quen bà Quyên không biết ông Khánh có con riêng. Sau một thời gian tiếp xúc và tìm hiểu nhau bà Quyên quyết định dẫn bé Ngân đi gặp ông Khánh ở nhà hàng thì tình cờ gặp Lâm Kỳ- con của ông Khánh.
Lúc đó là khi bà, bé Ngân và ông Khánh vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng thì một tiếng “ ba “ rất trong trẻi vang lên.
Trước mặt bà Quyên là cô bé tầm tuổi bé Ngân, đôi mắt xinh đẹp ánh lên màu xanh sẫm, mái tóc không phải màu đen mà lại hơi xám pha chút trắng ( lúc đầu bà Quyên tưởng do đèn đường nhìn không rõ, sau này mới biết mẹ Lâm Kỳ là người lai Pháp).
Người đàn ông khẽ phát tiếng cười, chậm chạp lại ôm lấy cô bé gọi ba, cưng nựng:
- Kỳ Kỳ ngoan, sao giờ này còn ở đây? Ăn cơm tối chưa?
- Kỳ Kỳ ăn cơm rồi, dì Vân ( vú nuôi của Lâm Kỳ) đi mua đồ nên con đi theo._ Lâm Kỳ nhìn ra sau lưng ba, thỏ thẻ_ Ai vậy ba?
Ông Khánh bế Lâm Kỳ quay lại phía bà Quyên:
- Quyên, xin lỗi em, đây là con gái anh, bé Lâm Kỳ.
- Không sao, ở tuổi anh mà chưa vợ em mới sợ anh có vấn đề sinh lý gì chứ.
Ông Khánh cười rõ tươi, hôn cái chụt lên má Lâm Kỳ. Con bé cau mày, lấy tay lau chỗ vừa được hôn:
- Ba làm dính nước miếng lên con.
Bà Quyên không ngờ Lâm Kỳ còn nhỏ mà như bà cụ non. Khánh bảo ông ly dị vợ khi Kỳ Kỳ mới hai tuổi, từ nhỏ Lâm Kỳ đã thiếu bóng mẹ nên rất tự lập.
Nhìn cách ông Khánh yêu chiều con gái và đối xử với bé Ngân không tệ, bà Quyên nghĩ lần này sẽ không chọn bạn đời sai nữa.
Theo bà Quyên, Kỳ Kỳ là đứa bé ngoan và rất hiểu chuyện, thiếu mẹ từ nhỏ nên tính tự lập cao hơn Bé Ngân nhiều. Lâm Kỳ trầm tính, là người hướng nội nên dễ gây cảm giác khó gần, con bé chưa bao giờ phản đối hay ghét mẹ con bà Quyên cả. Đó là điều làm bà Quyên hạnh phúc vô cùng.
...........
Mela cúi đầu bên cuốn sách, phải đợi thêm hai tiếng nữa vì máy bay delay. Việc này chẳng làm nó thấy bực bội hay phiền phức, Mela vẫn thả hồn vào trang sách, dù đó là Harry Potter chứ chả phải sách gì.
Hà Ngân ngồi bên cạnh lại chăm chú vào máy tính bảng hơn dù mẹ không cho sử dụng những thiết bị kết nối internet quá nhiều.
- Kỳ Kỳ, sức khỏe con dạo này có tốt hơn không?_ bà Quyên hỏi.
- Ổn rồi ạ.
Mela nhẹ giọng. Quả thật sức khỏe của Mela không tốt lắm. Tuy khả năng chịu đựng rất tốt nhưng khả năng chống lại sự thay đổi của thời tiết của Mela thực sự rất kém. Ví dụ như đang là mùa hè bỗng nhiên gió lạnh và mưa rào đổ tới là Mela bị cảm ngay. Sốt bình thường người khác vài ngày sẽ khỏi, còn Mela mất hẳn một tuần mới khôi phục sức khỏe.
Càng lớn thì đỡ hơn chứ lúc nhỏ Mela cứ ốm vặt suốt, đi học chỉ nghe giáo viên điện gia đình lên đón về.
........
Sau khi đáp máy bay đến Đà Lạt, một người bạn của dì Quyên, không biết nghe từ đâu mà khi dì Quyên vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại mời đến ở chung cho vui.
Bạn dì Quyên thuê một biệt thự rẻ tiền ở đồi thông, biệt thự thì rất đẹp nhưng cảnh vật xung quanh lại vắng vẻ, cảm giác hơi rùng mình.
Đáng tiếc cho Mela, vừa đến Đà Lạt đã bị ho, nghẹt mũi và sốt nhẹ do không thích ứng được với thời tiết. Gia đình Mela định ở lại Đà Lạt ba ngày, mà Mela không thể khỏi bệnh trong ba ngày nên Mela đành ở lại trong biệt thự.
Sau khi bái bai và chúc mọi người đi chơi vui vẻ, Mela liền trở về phòng ngủ. Vì Mela thiếu ngủ nên rất dễ dàng ngủ say sưa không biết trời đất và Mela thường xuyên nằm mơ.
Camilla tỉnh giấc trên chiếc giường lớn và êm vô cùng. Ở góc giường là một người hầu nữ nghiêm túc chào Camilla:
“ Chúc cô buổi sáng tốt lành, tiểu thư Camilla!”
“ Buổi sáng tốt lành, Cindy!”_ Camilla đáp lại.
Cindy giúp Camilla thay đồ, cởi chiếc váy ngủ trắng đơn giản ra và mặc chiếc váy màu xanh lam nhạt, Camilla lộng lẫy và xinh đẹp, hoàn toàn có đủ khí chất của một tiểu thư quý tộc.
Cindy lại đưa cho Camilla một lá thư:
“ Ngài Công tước Williams đã cho người đưa thư đến sáng nay, là gửi đích thân tiểu thư.”
“ Cindy thân yêu, hãy chuẩn bị cho ta một chiếc váy khiêu vũ thật đẹp. Ngài Williams đáng kính đã mời ta đến buổi khiêu vũ của ngài ấy vào tối mai để bày tỏ tấm lòng của gia tộc Williams với gia tộc Lancelot.”
“ Vâng, em sẽ sai người chuẩn bị.”
Camilla đi sau Cindy để đến phòng ăn, lúc đi ngang cửa sổ Camilla dừng lại và nhìn ra bên ngoài.
“ Sương mù hôm nay vẫn chưa tan!”
Nghe vậy Cindy liền trả lời:
“ Mùa đông sương mù thường tan lâu lắm ạ.”
Camilla gật nhẹ, điều này hiển nhiên cô biết, chỉ là sương mù hôm nay dày hơn những ngày trước dù chỉ mới đầu mùa. Sau đó Camilla kinh ngạc nhìn thấy từ trong sương mù, một ánh sáng rất chói làm cô phải nhắm mắt lại. Ngay lập tức Camilla bị đẩy ngã xuống đất, đầu bị va chạm gây bất tỉnh....
Và hiện tại sau khi đột ngột bị ngã thì Mela cũng giật mình tỉnh giấc vì có tiếng gõ cửa phòng dù chẳng còn ai ở nhà ngoại trừ Mela. Đáng sợ hơn thật sự Mela chẳng có thấy ai ngoài cửa.
Hà Ngân tìm thấy Mela ở một căn phòng chứa nhiều sách:
- Này, không sợ hay sao? Nghe nói chủ cũ biệt thự đã treo cổ tự sát trong phòng chứa nhiều sách đấy.
Mela ngẩng mặt khỏi trang giấy, trề môi khinh thường:
- Vớ vẩn quá!_ Nhưng thấy gương mặt càng lúc càng tái xanh, Mela hơi lo lắng:
- Hà Ngân, sao mặt mũi xanh lét vậy?
- Lâm... Lâm...Kỳ, sau....sau...lưng...._ Hà Ngân lắp bắp chỉ ngón tay ra phía sau Mela.
Mela quay lại xém nữa ngất xỉu vì giật mình. Sau lưng Mela là cái xác treo lủng lẳng rất đáng sợ. Hà Ngân sớm đã ngất xỉu, Mela hoảng hốt vội tránh xa. Người tuy đã chết nhưng oán hận chưa chết, vẫn còn đeo bám nơi này, Mela và Hà Ngân lại xui xẻo gặp.
Tránh xa một chút Mela mới dám thở, dù biết chắc chắn bản thân sẽ không bị oán hận giết chết nhưng sợ thì vẫn sợ.
Mela run rẩy thầm liên tục cầu cho oán hận mau mau biến mất đừng xuất hiện cũng như hù dọa người khác nữa. Lát sau cái xác biến mất, Mela thở phào nhẹ nhõm. Những lúc như thế này năng lực đặc biệt của Mela thực sự rất hữu ích, dùng để bảo vệ bản thân cũng không đến mức tệ.
......
Ngày hôm sau, gia đình Mela chính thức tạm biệt Đà Lạt lên máy bay trở về Đà Nẵng.
Chuyến đi đến Đà Lạt đối với Mela chẳng vui tí nào, đã đổ bệnh còn gặp ma, tinh thần tổn thương không nhẹ cần được nghỉ ngơi. Nhưng bù lại ba và dì Quyên lại rất vui vẻ và hạnh phúc, suốt đường đi cứ mỉm cười không hề mỏi làm người không đi được như Mela cảm thấy ấm ức ghê gớm, mấy lần nổi cáu.
Chuyện đám cưới của ba coi như đã kết thúc, Mela cảm thấy nhà vẫn là nơi tốt nhất, Mela nhớ cái giường nhỏ của nó lắm rồi.