Một năm không dài cũng chẳng ngắn, đủ để Kỳ Thư có thể dùng hết tâm tư, sức lực của mình cho việc ôn thi đại học. Những ngày tháng miệt mài cùng sách vở, cả ngày quay cuồng với những con số, sự mệt mỏi hằn lên gương mặt của học sinh lớp mười hai khiến cho nhiều gia đình không khỏi xót xa. Cho nên đổi lại quá trình học tập vất vả, họ đều sẽ nuông chiều những sở thích riêng của con cái, cho chúng quyền được vui chơi cùng bạn bè.
Có những ngày nhìn bạn bè tụ tập vui chơi cùng bạn thân, Kỳ Thư và Tần Quang đôi khi chỉ biết cùng nhau ngồi trong góc, cạn cốc nước mía rồi trầm ngâm với những mẩu chuyện đã được họ lặp đi lặp lại hàng ngàn lần. Mong mỏi của cả hai đôi khi rất đơn giản, đó là chờ ngày Thùy An và Khang Vũ trở về quê nhà, cùng nhau rong chơi như lúc trước. Thế nhưng gia đình Thùy An ở thành phố đối mặt với sóng gió khi bố cô vướng phải kiện tụng có nguy cơ phá sản. Còn Khang Vũ thì không thể bỏ mặc mẹ một mình mà trở về nên mỗi ngày đều chỉ biết gọi điện cho Kỳ Thư, mong mỏi một ngày trở về.
“Hôm qua Khang Vũ lại nói không biết khi nào mới có thể trở về. Thùy An cũng vậy.” Kỳ Thư buồn bã nói.
“Chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học. Khang Vũ lần này rất quyết tâm, có lẽ cậu ấy bận thật. Vả lại không thể bỏ mặc mẹ cậu ấy....” Tần Quang một hơi uống hết cốc nước đáp.
“Lý do này tớ nghe vẫn không thuận tai lắm. Mẹ Khang Vũ đâu phải trẻ con, bác ấy có thể tự chăm sóc mình được mà.”
Thấy Kỳ Thư tỏ vẻ khó hiểu, Tần Quang trầm mặc một hồi muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chần chừ một lát mới đáp:
“Nếu cậu ấy thật sự về được thì sẽ về thôi. Dù lấy mẹ cậu ấy ra làm cái cớ thì Khang Vũ sớm muộn cũng sẽ về. Tớ tin Khang Vũ không quên ở đây còn có người đợi cậu ấy.” Bởi vì Khang Vũ biết, khi bên Kỳ Thư còn có Tần Quang thì cô còn được an toàn.
Cũng chính nhờ có Khang Vũ, Kỳ Thư và Tần Quang mới có thể trở thành bạn tốt, giúp đỡ nhau suốt chặng đường học tập, vẽ nên những kỷ niệm đẹp thuở thiếu thời.
Kỳ Thư luôn chắc chắn trong lòng, người mà cô nợ nhiều nhất cũng chính là người luôn chân thành với cô nhất là Khang Vũ. Cho nên cô muốn mỗi ngày đều thật cố gắng đối với cậu thật tốt. Cho dù cậu gọi lúc nửa đêm hay sáng sớm, cô cũng đều hi sinh giấc ngủ của mình để đợi điện thoại bởi vì cô biết cậu muốn nói chuyện cùng cô nhiều như thế nào.
Câu chuyện qua điện thoại lúc đó không quá nhiều những câu hỏi, hay quá nhiều lời đàm thoại. Đôi khi chỉ là lời hỏi thăm, cũng đôi khi chỉ là lời nói bông đùa nhưng những cuộc gọi đó lại dần dần trở thành một chiếc đồng hồ đến giờ thì reo chuông.
“Cậu có biết không ở thành phố D này có rất nhiều hoa, chỉ cần bước ra đường cậu sẽ nhìn thấy hoa trải dài từ đầu ngõ. Người dân ở đây cũng rất ý thức, họ không nhổ hoa hay dẫm lên mà đều trân quý từng khóm hoa như tự tay họ trồng vậy....” Nghe Khang Vũ luyên thuyên qua điện thoại, Kỳ Thư mới tưởng tượng ra viễn cảnh thành phố ngập hoa nơi Khang Vũ sống đó như thế nào. Thật muốn đến đó một lần.
“Tuần tới tớ đến chỗ cậu xem hoa nhé.” Kỳ Thư buột miệng nói.
“....”
Đầu dây đột nhiên im lặng, Kỳ Thư dường như cảm nhận được điều gì đó.
“Khang Vũ! Alo!”
“Tớ đây.”
“Sao lại im lặng? Vừa rồi đầu dây bị hỏng hả?”
“Không phải.” Khang Vũ hạ giọng, thoáng chút buồn bã: “Ở đây rất phức tạp, trộm cướp nhiều lắm. Cậu đừng đến đây mà nguy hiểm.”
“Ôi lo gì. Có Tần Quang đi cùng tớ đó thôi. Ai nhìn thấy Tần Quang chả sợ khiếp vía. Vậy quyết định tuần tới nhé.”
Thấy Kỳ Thư cương quyết, Khang Vũ mới vội vàng đáp:
“Không được. Đừng đến!”
Bị Khang Vũ khước từ, Kỳ Thư đột nhiên thấy lòng lạnh đi: “Sao vậy? Không lẽ cậu không muốn gặp bọn mình?”
“Không phải....Cậu đừng hiểu lầm. Hai người các cậu là bạn duy nhất của tớ, sao tớ lại không muốn gặp được chứ.....Tớ.....”
Khang Vũ ấp úng hồi lâu, kết cục đầu dây đột ngột ngắt túm vì hết tiền điện thoại. Kỳ Thư nhìn chiếc điện thoại nhỏ. Trong lòng không khỏi bức bối khó chịu. Sao Khang Vũ cứ liên tục tránh né chuyện gặp gỡ như vậy? Cậu đang dấu cô điều gì?
Những ngày sau cuộc gọi của Khang Vũ đã không còn đều đặn liên tục nữa mà dần dần thưa thớt rồi ngắt quãng. Cô không hiểu lý do nhưng lại không muốn áp đặt câu trả lời lên cậu, lại nói thời gian ôn thi đại học càng lúc càng rút ngắn, cho nên thời gian mà Kỳ Thư để tâm đến Khang Vũ cũng chẳng còn là bao nhiêu.
Cho đến ngày chuẩn bị lên đường thi đại học thì Khang Vũ đã hơn một tuần không gọi đến nữa. Kỳ Thư chỉ nhận được lời nhắn từ điện thoại, lời nhắn rất gọn gàng:
“Cố lên. Tớ tin ở cậu.”
Mỉm cười với lời động viên đó. Kỳ Thư sẵn sàng dùng tất cả những thứ đã có trong đầu, xây cho mình bậc thang để có thể mở được cánh cổng đại học.
Khoảng thời gian chờ có kết quả chính là địa ngục trần gian khi sĩ tử không một ngày yên giấc, chẳng thể nuốt trọn một bát cơm. Ngay cả những cuộc gọi lắt nhắt của Khang Vũ trấn an tinh thần Kỳ Thư cũng chẳng thể làm cô thấy khá hơn. Ngày nào cũng ngồi trước cổng, chờ bưu tá mang thư đến. Chỉ cho đến khi nhận được kết quả trúng tuyển trên tay. Mọi cảm xúc lúc đó mới vỡ ra thành một mảng màu hạnh phúc.
Tuy rằng cô không thể đỗ trường đại học danh giá mong ước, nhưng đỗ vào trường đại học thứ hai mà cô lựa chọn cũng không tồi chút nào. Đối với một học sinh từng cá biệt như cô, điều này đã quá sức lắm rồi. Thế nhưng cô lại chẳng thể vui nổi khi nhận được cuộc gọi của Tần Quang.
“Tớ đỗ trường X rồi Tần Quang ơi.” Kỳ Thư vui sướng reo lên trong điện thoại khi cô chỉ vừa bắt máy.
“Chúc mừng nhé. Tớ thì chỉ đỗ được cao đẳng thôi.”
“Chúc mừng, chúc mừng. Cậu chẳng bảo chỉ cần đậu cao đẳng bố mẹ cậu cũng có thể lo lót được công việc sau này rồi đó sao? Lúc nãy tớ nhận được tin nhắn của Thùy An, cậu ấy đỗ cùng trường với tớ nhưng khác khoa đấy. Ôi không ngờ lại được học chung trường với cậu ấy nữa. À còn Khang Vũ thì sao. Để tớ gọi cho cậu ấy.”
“Khoan đã.” Tần Quang vội vàng nói: “Cậu ấy chưa nói gì với cậu đúng không?”
“Nói gì cơ?” Kỳ Thư ngây thơ hỏi.
“Chuyện Khang Vũ không đi thi đại học....”
“Sao? Cậu nói cái gì? Sao lại thế được, cậu ấy cặm cụi cả mấy năm trời chỉ chờ ngày đi thi mà thôi. Sao lại không thi được chứ? Cậu nghe ai nói vậy chứ?” Kỳ Thư lớn tiếng nói, dáng vẻ vô cùng mất bình tĩnh.
“Là Khang Vũ nói với tớ. Cậu ấy quyết định không đi thi bởi vì ngày mai cậu ấy sẽ sang Singapor để du học.”
“Singapor?” Tần Quang càng nói Kỳ Thư càng mơ hồ ngồi phịch xuống ghế không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Nghe nói là cậu ấy nhận được suất du học toàn phần ở bên đó. Nếu ngày mai cậu sắp xếp được thì cùng tớ và Thùy An lên thành phố D tiễn cậu ấy. Bởi vì có lẽ cậu ấy sẽ đi rất lâu đấy....”
Tai Kỳ Thư như ù đi, cô tắt máy, bấm dãy số quen thuộc của Khang Vũ để gọi nhưng đầu dây đã tắt máy từ khi nào. Cô ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại vô phương liên lạc, tự hỏi bản thân có phải đã không còn được Khang Vũ quý mến nữa, khiến cho cậu không thèm báo với cô chuyện quan trọng như vậy. Điều này đi lại trong đầu cô, vùi lấp đi cả niềm vui đã đậu đại học của cô...
Buổi sáng ở thành phố D rất đẹp, đặc biệt là đám hoa nở rộ khoe sắc đó hệt như lời kể của Khang Vũ. Ba người Kỳ Thư, Tần Quang và Thùy An vừa đáp chân xuống thành phố D liền đi thẳng đến sân bay với những cảm xúc khó tả hiển hiện trong thâm tâm.
Sau một năm không gặp mặt, họ lại chẳng thể ngờ được lại gặp nhau bằng cách này.
“Khang Vũ.” Tìm kiếm trong sảnh sân bay rộng lớn, cuối cùng Kỳ Thư nhìn thấy cậu ngồi một mình trên băng ghế dài ở dãy chờ. Qua một năm dài, cậu giường như chẳng có gì thay đổi, chỉ có đôi mắt đượm buồn kia như dấu một nỗi niềm nào đó.
“Đến rồi đấy hả. Tớ đã chờ các cậu cả buổi rồi đấy.” Dường như Khang Vũ đã ngồi đó rất lâu chỉ để chờ ba người họ xuất hiện.
Cậu mặc một cái áo phông dài và một chiếc quần jean đơn giản ngồi ở đó, nhưng khuôn mặt có nét sáng ngời kia vẫn thu hút được rất nhiều ánh nhìn ở sân bay. Kỳ Thư đứng từ xa, sớm đã nhận ra Khang Vũ bây giờ nhìn trưởng thành và có nét nam tính nào đó rất cuốn hút, chứng nhận cậu đã lớn thật rồi.
“Cái gì vậy chứ? Nói đi là đi ngay, ít nhất cũng phải báo tụi này biết trước chứ.” Thùy An đặt mông xuống cáu gắt.
“Thì tớ đã chẳng nói đó là gì. Chỉ là hơi muộn chút thôi.” Khang Vũ vẫn không rời mắt khỏi Kỳ Thư, tiện tay vặn một chai nước đưa cho cô như một thói quen: “Ngồi đi, đường xa chắc mệt lắm có phải không?”
“Trong mắt cậu chỉ có Kỳ Thư sao? Bọn này cũng mệt lắm.” Tần Quang đoạt lấy chai nước, bực bội tu một hơi.
“Tớ không khát.” Kỳ Thư chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt không vui không buồn lại chẳng biết nói gì khiến cho Khang Vũ thoáng qua nỗi buồn nghẹn ngào.
Cậu đã mong gặp cô như thế nào, đã chờ ngày này bao lâu chứ.
“Chúc mừng cậu đã đậu đại học.” Khang Vũ lên tiếng.
“Cảm ơn.”
“Ừm...Khi nào thì cậu nhập học?”
“Tầm tháng tám.” Kỳ Thư máy móc đáp.
“Cậu sẽ ở ký túc xá ư? Ở đó liệu có ồn ào quá không?”
“Không, tớ và Thùy An ở trọ cùng nhau.”
“Vậy thì tốt quá. Có Thùy An bà chằn chăm sóc là được rồi.” Khang Vũ thở phào như trút được gánh nặng.
“Cậu lo cho Kỳ Thư còn hơn bố cậu ấy nữa.” Thùy An lắc đầu ngao ngán nói: “Đã sợ cậu ấy xa nhà sẽ khó sống thì sao không ở đây mà chăm sóc. Chạy đến Singapor xa xôi làm gì chứ?”
Khang Vũ nghe vậy lại không vội đáp lời mà cúi đầu trầm mặc nhìn xuống đôi chân của mình đang thả giữa nền gạch bóng loáng. Chốc sau mới đáp:
“Vì Singapor cơ hội tốt hơn. Tớ khó khăn lắm mới tranh được một xuất...”
“Đi được là tốt, không sao cả.” Kỳ Thư gượng cười nói: “Dù gì cũng là du học nước ngoài. Bằng cấp nước người ta cũng có giá trị hơn mà.”
Mọi người không nói gì nữa, chỉ ậm ừ nhìn nhau, không lường đến lúc này lại buồn đến như vậy.
“Bao giờ thì cậu trở về. Giữa kỳ sẽ được nghĩ lễ gì đó chứ?” Thùy An lên tiếng.
“Tớ không chắc lắm...” Khang Vũ thoáng qua tia lúng túng: “Nhưng bên đó có thể gọi điện. Bây giờ công nghệ hiện đại hơn xưa rồi, có thể gọi qua mạng mà. Tớ sẽ thường xuyên gọi về cho các cậu.”
“Gọi thế để làm gì chứ? Lời hứa đến thành phố C ăn sinh nhật Kỳ Thư cũng chẳng thể thực hiện được.”
Nhớ đến vài ngày nữa sẽ đến sinh nhật Kỳ Thư, cũng là lúc lời hứa hẹn cần được thực hiện nhưng Khang Vũ lại đi mất, không khí lại ngưng đọng lại. Phảng phất nét buồn sâu thẳm.
“Xin lỗi, Kỳ Thư.” Khang Vũ lục lọi trong balo, lấy ra một món quà nhỏ đặt lên tay cô nói: “Tớ sẽ chỉ thất hẹn trong vòng hai năm thôi. Sau đó dù có chuyện gì xảy ra tớ cũng sẽ trở về. Đây là quà của tớ đã chuẩn bị.”
“Hai năm?” Kỳ Thư ngớ người, trong lòng chợt lạnh đi.
Sắc mặt Khang Vũ không được tốt, nhìn biểu hiện của Kỳ Thư càng sa sầm. Cậu vươn bàn tay gầy kia đến đỉnh đầu Kỳ Thư, muốn chạm đến an ủi cô nhưng đột ngột dừng trên không khí rồi vội vàng thu lại.
“Sẽ nhanh thôi, tớ xin lỗi vì là người thất hứa. Cho dù hai năm sau kết quả có như thế nào tớ cũng sẽ trở về thành phố C, cùng các cậu đón sinh nhật.”
Không khí ngập trong mùi vị thê lương. Thùy An bực tức đứng phắt dậy quát thẳng mặt Khang Vũ:
“Sao cậu lại ngốc đến như vậy. Cậu có biết rằng Kỳ Thư mong chờ cậu đỗ đại học như thế nào không? Để lúc đó cậu ấy có thể cùng cậu....”
Thùy An nói chưa xong đã bị Kỳ Thư bịt chặt miệng ngăn không cho cô phát ngôn bừa bãi nữa.
Khang Vũ và Tần Quang ngơ ngác muốn nghe thêm đoạn sau nhưng đã bị Kỳ Thư chặn lại thì càng tò mò. Khang Vũ nhíu mi nghi hoặc:
“Cùng tớ làm gì?”
Kỳ Thư ra hiệu cho Thùy An im miệng. Không nhìn vào mắt Khang Vũ mà cúi gằm mặt, chỉ lí nhí nói chen vào: “Đừng nghe cậu ấy nói bừa. Hai năm thì hai năm, chỉ cần cậu còn muốn về, bọn này sẽ còn đợi cậu.”
Đúng lúc này trên đài thông báo chuyến bay của Khang Vũ sẽ khởi hành, yêu cầu các hành khách đến làm thủ tục. Cũng chính là đặt dấm chấm hết cho buổi chia ly này.
“Để tớ vác đồ cho, cậu đi cùng Kỳ Thư đi.” Có ý muốn giúp Khang Vũ và Kỳ Thư có khoảnh khắc cuối cùng bên nhau, Tần Quang và Thùy An tranh hết đồ vác lên người.
Sắc mặt Khang Vũ tối đi một chút, vẫn không hề động đậy mà ngồi lì ở băng ghế kia chờ mẹ của cậu từ xa bước đến.
“Đã có mẹ tớ đi cùng rồi. Các cậu về đi. Hôm nay mọi người đến đây như thế này là tớ đã vui lắm rồi.”
“Cái gì vậy chứ? Ít nhất cũng để bọn này tiễn cậu đến tận cổng chứ.” Thùy An cáu gắt nói.
Tần Quang không nói gì chỉ nhíu mi dò xét biểu cảm của Khang Vũ, trong đầu suy nghĩ về thứ gì đó.
“Tớ chỉ không muốn nhìn thấy các cậu đưa tiễn, cứ như thể tớ chẳng thể trở về vậy. Các cậu tiễn tớ ở đây, tớ sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.” Khang Vũ cười buồn đan hai bàn tay vào nhau nói.
Kỳ Thư vẫn không nhìn cậu mà đáp: “Vậy được, cậu đi mạnh giỏi.” Nói rồi liền đứng dậy bước đi không quay đầu. Đôi môi cắn chặt và đôi bàn tay lạnh như băng khiến cho cô cảm nhận được trái tim cô đang vì ai mà tổn thương.
“Kỳ Thư.” Tiếng gọi của Khang Vũ khiến bước chân của Kỳ Thư chững lại. Khang Vũ phân vân một chút mới nói: “Trong mắt tớ, cậu luôn ưu tú, cho dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng sẽ vượt qua được. Tớ không tin cậu mạnh mẽ, nhưng tớ tin cậu lý trí và thông minh hơn bất kỳ ai.”
Kỳ Thư không hiểu vì sao Khang Vũ lại nói ra câu đó. Thời điểm đó cô cũng chẳng thể suy nghĩ được quá nhiều. Chỉ biết rằng khi cô, Thùy An và Tần Quang rời khỏi sân bay, chỉ nhìn thấy bóng Khang Vũ ngồi trên băng ghế dài kia cùng mẹ của cậu, nở một nụ cười như gửi gắm tất cả ước mơ của cậu lại cho họ.
Năm đầu tiên của lời hứa về nơi ngọn đồi xanh ở thành phố C. Chỉ có ba người Kỳ Thư, Thùy An, Tần Quang ngắm mặt trời lặn. Đó cũng là lần đầu tiên họ thấm thía được nỗi sầu chia xa