Ngoại ô thành phố Lạc Dương, trong một biệt thự cao cấp.
“Giám đốc Triệu.”
Triệu Lương rời mắt khỏi khe hở trong bức rèm, thả cánh tay đang nắm rèm ra, bức rèm rơi xuống che khuất đi khe hở. Tia nắng cuối cùng bên trong lập tức biến mất, chỉ còn duy nhất ánh đèn trắng toát, cả không gian như bị nén chặt lại. Hơi thở của người trong phòng dường như cũng trở nên nặng nề hơn.
“Giám đốc Triệu, tôi sẽ đuổi phóng viên bên ngoài đi.” Một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục phá vỡ bầu không khí trầm lặng do đám truyền thông bên ngoài gây ra.
“Quay lại, Đông Môn.” Giọng nói của Triệu Lương hơi rầu rĩ, giống như không khí trong phòng đang ngưng đọng lại.
Người đàn ông mặc âu phục tên Đông Môn dừng bước chân lại, mím môi cúi đầu trở lại sau lưng Triệu Lương. Rõ ràng anh ta cao hơn Triệu Lương cm, đứng sau lưng hắn như một con sư tử bị rút hết nanh nhọn, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Triệu Lương quay lại nhìn anh ta.
Đông Môn vô thức ngẩng đầu lên, hình dáng của ông chủ lập tức phản chiếu trong ánh mắt anh ta, ngay lập tức anh ta đã nhận ra sự thay đổi: Khuôn mặt vốn được giữ gìn rất tốt giờ như vừa bước vào một toa tàu xuyên thời gian, mới mười mấy ngày ngắn ngủi mà đã bắt kịp số tuổi thật sự của hắn, mái tóc đen vừa được nhuộm nay đã lấm tấm bạc, đôi mắt tràn đầy năng lượng thường ngày đã nhuốm màu vàng đặc của thời gian.
“Đưa thứ đó cho tôi.” Triệu Lương yếu ớt chỉ vào thứ đang phồng lên trên eo của Đông Môn.
“Giám đốc Triệu…”
“Lấy ra!” Hắn nghiêm túc nói, tuy giọng nói không lớn lắm.
Đông Môn thể cãi lại giọng điệu ra lệnh này. Vì thế dù biết nếu mình đưa ra sẽ gây hậu quả gì, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Đó là một cây súng.
Triệu Lương nhận nó trong tay, dùng ngón cái tay trái xoa xoa nòng súng.
“Cậu quay về đi.”
“Giám đốc Triệu…”
“Quay về.”
“… Vâng.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đông Môn đã rời đi.
Âm thanh đóng cửa vang lên được phút, Triệu Lương giơ súng lên trước mặt mình, ánh mắt hắn trầm xuống.
Thật ra hắn chưa từng đụng đến những thứ như súng, không biết chốt an toàn ở đâu, cũng không biết mở băng đạn thế nào, nhưng ít nhất hắn vẫn còn đủ thời gian để tìm tòi những thứ này.
Chà, chỉ là một cục sắt nặng trịch thế này, pằng một cái đã cướp đi mất một tính mạng rồi ư? Hắn mơ hồ nghĩ.
Có lẽ vì hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình nên hắn không phát hiện ra cánh cửa đang chuyển động.
Hắn đưa súng lên thái dương rồi nhắm mắt lại. Hắn dùng tay trái siết chặt bàn tay phải đang không ngừng run rẩy của mình, ép ngón trỏ phải chạm vào cò súng.
Bóp một cái, tất thảy sẽ kết thúc. Bất luận là thành tích hay hậu quả đều sẽ bị xóa bỏ hết.
Bóp một cái…
“Giám đốc Triệu định kết thúc mọi thứ như thế sao?”
Giọng nói sau lưng đột ngột xuất hiện khiến Triệu Lương mở choàng mắt, tay phải cầm súng lập tức buông ra.
Hắn thở hổn hển một lúc lâu mới nhìn thấy rõ bóng người đang từ từ đi về phía mình.
“Tử Trân điện hạ?” Tầm mắt mờ mịt khiến hắn nhận người đó thành một người quen.
Nhưng sau khi thốt ra miệng, hắn lại phát hiện đối phương quá trẻ so với người mà mình thật sự quen. Tuy họ rất giống nhau, nhưng mắt mũi của người này không quá giống với người Châu Á bình thường, mũi cao, mắt xanh, tóc xoăn, người gầy hơn, vóc dáng cũng cao hơn.
Vài manh mối trong ký ức sâu thẳm khiến hắn đoán được ra thân phận của đối phương: “Không phải, Chỉ điện hạ?”
“Không ngờ giám đốc Triệu lại biết tôi.” Lý Trạch Phân cười lạnh, tăng thêm áp lực cho căn phòng vốn đã ngột ngạt.
“… Cô rất giống với mẹ mình.”
“Giám đốc Triệu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi,” Lý Trạch Phân không đáp lại, “Ngài định cứ như thế kết thúc sao?”
Ánh mắt của Triệu Lương lóe lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Người ta nói những người chọn cách tự sát trước khi chết đều vô cùng cô đơn, trong lòng họ có một ham muốn được thổ lộ không tài nào khống chế được, dù người đối diện là ai đi chăng nữa. Triệu Lương cũng vậy.
Vì thế, hắn rất vui lòng nói chuyện với Lý Trạch Phân, tuy loại nói chuyện này cũng không thay đổi được gì.bg-ssp-{height:px}
“Đây là kết thúc mà tất cả mọi người đều muốn, kết cục tốt nhất.” Hắn nói.
“Kết cục tốt nhất.” Lý Trạch Phân như đang tán thưởng từng chữ, chậm rãi lập lại chữ này, sau đó đáp lại, “Giám đốc Triệu đang nghĩ, vì chỉ có như thế mọi chuyện mình làm mới được xóa bỏ hết ư? Hay là, thật ra ông chẳng thấy mình không ổn chỗ nào cả, tất cả đều vì đại cục, vì đại nghĩa thôi?”
Triệu Lương nghe vậy bèn bật cười, cười đến có chút thê lương. Nếp nhăn trên mặt đúng lúc xoắn lại với nhau.
“Không phải là đại nghĩa,” Hắn nói, “Tôi tự biết rõ sau khi mình chết sẽ phải xuống địa ngục. Nhưng nếu được lựa chọn lại lần nữa, có lẽ tôi vẫn sẽ làm như thế.”
“Hả? Nói như thế thì đúng là giám đốc Triệu có ý chí thật kiên định rồi.”
“Cô đừng dùng giọng điệu quái gở đó. Nếu cô có thể dễ dàng tới đây thì hẳn cũng đã nắm rõ chuyện của tôi rồi đúng không?”
Lý Trạch Phân nhún vai, không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
“Tôi chỉ đang làm những chuyện mà tôi nghĩ rằng mình nên làm, dù đối với rất nhiều người, dường như chúng đã chệch hướng, nhưng tôi vẫn không hối hận.” Giọng điệu của hắn trở nên mềm mỏng hơn, rõ ràng đã bước vào trạng thái thoải mái, “Cô nên biết từ lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ của tôi đã bị u lympho phải dùng thuốc đặc trị. Tiền chế tạo thuốc đó nhiều nhất cũng chỉ đến vài chục, nhưng khi bán cho bệnh nhân thì phải đến cả chục ngàn. chai chỉ đủ uống trong tháng, nhưng để duy trì sự sống thì phải uống cả đời đấy. Tình hình kinh tế lúc đó của nhà chúng tôi cũng chỉ gắng cho mẹ tôi uống được năm. Bà ấy sống không được năm, vì năm thứ bà ấy sợ liên lụy đến gia đình nên đã tự sát trước mặt tôi.”
() Ung thư hạch (U lympho), còn được gọi là ung thư hạch bạch huyết, do sự tăng sinh mất kiểm soát của tế bào bạch cầu lympho.
“Không phải có một mình bà ấy, nhưng hàng nghìn hàng vạn người như thế. Nếu cô là con gái Tử Trân điện hạ, hẳn cũng đã ít nhiều nghe được ẩn tình trong cái nghề này rồi. Không nói đến những chuyện như thuế quan quốc tế các loại, mọi sai lầm đều là từ chữ “bằng sáng chế”. Một loại thuốc có giá hàng chục, nhờ chữ “bằng sáng chế” sẽ trở thành hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn. Chuyện này khiến các nhà khoa học đăng ký bằng sáng chế trở thành kẻ xấu trong mắt những người bình thường, nhưng trên thực tế không công bố và chia sẻ thành quả cũng là một tội ác.”
“Tại sao chứ? Vì không có bằng sáng chế bảo vệ, công ty sẽ không được cân nhắc đưa ra thị trường, không thể lấy lời được. Không có bằng sáng chế, thuốc đó cùng lắm chỉ bán được vài trăm, còn tiền cho các thử nghiệm lâm sàng và các thủ tục liên quan trước khi đưa ra thị trường vẫn cần phải trả, chưa kể nếu không có bằng sáng chế bảo vệ, các công ty khác cũng có thể lấy công thức giống vậy, phát hành cùng loại thuốc, trực tiếp cạnh tranh với cô trên thị trường.”
“Chuyện này sẽ dẫn tới một hiện tượng, cô tin hay không thì tùy, nhưng trên đời này có rất nhiều căn bệnh nan y có thể chữa khỏi được. Từ lâu giới nghiên cứu khoa học đã cho ra đời những loại thuốc có liên quan, nhưng những nghiên cứu này chỉ được công bố trên một vài tạp chí hàn lâm mà thôi, sau đó cũng chẳng ai nhắc đến nữa. Không ai đoái hoài đến, không ai làm, thuốc bị giấu trong một đống bài viết, còn người bệnh thì chỉ biết nằm chờ chết, như mẹ tôi đấy, ra hiệu thuốc cũng không mua được, tất cả đều giống nhau, thảm hại và đáng thương biết bao.”
“Tôi muốn thay đổi những chuyện đó, vì thế nên tôi đã thành lập Giai Lương. Tôi muốn biến những loại thuốc trong câu chữ đó thành hiện thực, thành những loại thuốc được bảo hộ bằng bằng sáng chế nhưng không quá đắt tiền. Nhưng một công ty hoàn toàn vi phạm luật thị trường không thể nào tồn tại được, chúng tôi cũng cần tiền, trừ bước vào vũng bùn đó thì không còn lựa chọn nào khác. X đã hại bao nhiêu người thì Giai Lương sẽ cứu được nhiều hơn số đó. Vì thế tôi không hối hận. Tôi không nghĩ rằng mình đúng, nhưng tôi cũng không thấy mình đã sai.”
“Giờ Đường Quốc đã không thể dung túng cho Giai Lương nữa rồi, cần phải chặt đi cây lớn này để những mầm non phía dưới được vươn cao, tôi cũng chỉ có thể thích ứng với xu thế lịch sử này mà thôi. Quân bảo thần chết, thần không thể không chết, huống chi kết cục này đã được định sẵn từ đầu rồi. Chỉ là… Tôi cứ nghĩ mình vẫn còn vài năm nữa, ít ra cũng phải đợi đến khi Tích Tích trưởng thành.”
Lý Trạch Phân lục tìm trong trí nhớ, “Tích Tích” chính là người cháu trai mà Triệu Lương không muốn ai biết đến kia. Trong sợi cáp mạng chỉ to vài mm, thật thật giả giả, vậy mà Lý Trạch Phân lại có thể dễ dàng phân biệt chúng.
“Tôi cứ tưởng,” Cô nhìn xung quanh, tìm một chỗ để ngồi xuống, “Việc tôi xuất hiện ở đây sẽ khiến giám đốc Triệu có vài suy nghĩ khác chứ.”
“Có ý gì?” Triệu Lương nhíu mày.
Lý Trạch Phân mỉm cười, nụ cười tươi như hoa trong gương, như trăng trong nước, mơ hồ nói, “Ví dụ như xem thử một công chúa hoàng thất là con lai đáng giá được bao nhiêu tiền, có đổi được một chiếc máy bay tư nhân đi xuyên lục địa được không.”
Triệu Lương trợn trừng đôi mắt. Trong nháy mắt, hắn có cảm giác như mình vừa gặp một kẻ điên, nhưng trong khoảnh khắc khác, hắn đã nhìn thấy trong ánh mắt trêu ngươi kia của Lý Trạch Phân lại phảng phất một tia đau buồn. Dưới ánh mắt này, Triệu Lương đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không nghĩ ra được nét “đau buồn” đó của Lý Trạch Phân là gì, cũng như hắn không tài nào biết được mục đích thật sự trong những lời của cô.
“… Cô điên rồi.” Kết quả của dòng suy nghĩ chỉ mang lại cho hắn chữ vô nghĩa này.
“Có lẽ vậy.”
“… Cô đi đi, xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.” Hắn vô thức lui về sau nửa bước, không hiểu đang trốn tránh điều gì. Rõ ràng trong phòng này, người tay không tấc sắt là Lý Trạch Phân chứ không phải hắn.
“Thôi được rồi.” Lý Trạch Phân đứng dậy, từ từ đi ra ngoài cửa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phanh! Cửa đột nhiên bị mở ra.
Một thứ tối om trùm lên đầu Lý Trạch Phân.
“Cô không thể đi.” Là giọng nói trầm thấp của Đông Môn.
“Đông Môn!” Triệu Lương đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn trừng mắt nhìn Đông Môn vừa xông vào, “Thả cô ta ra!”
“Giám đốc Triệu, cô ta không thể đi được! Cô ta là tấm vé duy nhất, chỉ cần có cô ta trong tay, ngài mới có thể quay về với Tích Tích, cùng cậu ấy rời khỏi Đường Quốc!” Đông Môn thật sự chống lại mệnh lệnh của Triệu Lương. Anh ta cầm súng chĩa vào Lý Trạch Phân, từ từ vòng ra phía sau rồi khóa tay cô lại với chiếc túi đeo sau lưng, giữ súng trên thái dương, tạo ra dáng vẻ bắt giữ con tin tiêu chuẩn.
Lý Trạch Phân không hề phản kháng.
Trong tình huống lúc này, ngay cả người vô tâm cũng có thể nhận ra Đông Môn đã đứng ngoài cửa nghe lén từ đầu đến cuối. Những lời nói kia của Lý Trạch Phân, thay vì nói với Triệu Lương thì phải là nói với Đông Môn mới đúng.
“Rốt cuộc mục đích của cô là gì?” Triệu Lương thấy cảnh tượng Lý Trạch Phân bị bắt làm con tin trước mắt mình rất chướng mắt, nòng súng chĩa vào đầu Lý Trạch Phân lại như chĩa vào lòng hắn vậy. Cảm giác bất lực từ từ tuôn trào trong lồng ngực khiến sắc mặt của hắn dần trở nên đỏ bừng.
“Mục đích của tôi? Tôi thì có thể có mục đích gì chứ.” Lý Trạch Phân tỏ ra mình vô tội, “Giờ người bị súng chĩa vào người đâu phải là giám đốc Triệu, là tôi mà.”
“Như thế còn chưa đủ sao? Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì các cô yêu cầu, muốn đốt tâm huyết mấy chục năm thì cứ đốt quách đi cho rồi, muốn mạng của tôi tôi cũng chuẩn bị sẵn đây, còn chưa đủ à? Sao phải kéo Tích Tích vào chứ? Nó không hề biết gì cả.” Trong vô thức, chữ “cô” đã biến thành “các cô”, cũng không biết Triệu Lương đang nghĩ đến những ai nữa.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì cả.” Vẫn là giọng điệu “không liên quan tới tôi”, như thể thứ đang dí trong đầu cô chỉ là một cây lược chứ không phải là một khẩu súng vậy.
Vẻ mặt của Triệu Lương lóe lên, ánh mắt như dao cứa khắp người Lý Trạch Phân từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên bật cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha, những người họ Lý các cô đúng là nhẫn tâm, vì để nhổ cỏ tận gốc mà cả người nhà mình cũng lợi dụng được. Được, được, được, vậy thì tôi sẽ cùng với các người diễn một vở kịch lớn, để tôi biến thành một kẻ ác triệt để vậy. Được rồi, tôi làm, tôi sẽ làm, sao lại không làm chứ? Tốt nhất là cô nên cầu nguyện Thái tử thật sự quan tâm mình như ông ta đã nói đi.”
Lý Trạch Phân mặc kệ cho Triệu Lương suy nghĩ càng ngày càng lệch lạc, cũng tùy ý để Đông Môn ép mình đi xuống bãi đỗ tầng hầm biệt thự rồi lên xe.
Cơn mưa sắp ập đến, nhưng giờ phút phút này những người đang đi lại trên các con đường ngõ hẻm vẫn chưa nhận ra được những cơn gió. Hoặc có lẽ, đối với những người dầm mưa ngoài đường, đây chỉ là chuyện bung một chiếc ô, không hề quan trọng.