Xảy ra chuyện như thế, mọi người đều nghĩ Lan Khâm ít nhất cũng phải bữa nửa tháng mới về lại đơn vị, dù sao đả kích lớn nhất với một cảnh sát cũng là việc người nhà mình trở thành nạn nhân, còn chính mình thì lại bất lực không làm gì được. Nhưng sự thật là chỉ mới ngày Lan Khâm đã về Trường An báo cáo, ngồi trong văn phòng Cục trưởng suốt tiếng đồng hồ không biết nói gì, vậy mà Chu Hành đã đồng ý cho anh trở lại dẫn đội điều tra đặc biệt.
Vụ án quốc gia kia, tuy Cục điều tra Trường An không quá liên quan đến cái chết của Lan Huệ, nhưng bất luận thế nào thì Lan Khâm cũng là người nhà của nạn nhân. Sự chấp thuận của Chu Hành ở một mức độ nào đó cũng bị xem là trái với quy định, rất có thể sẽ gây ra vài vấn đề nhỏ trên phiên tòa sau này, khiến luật sư bào chữa có cơ hội bắt được nhược điểm.
Nhưng trái tim con người đều làm bằng thịt, so với việc có thể gây hại của những hành vi trên lề quy định này thì sự dằn vặt của những người đồng nghiệp ngày đêm gắn bó càng làm người ta cảm động hơn.
“Tôi sẽ đích thân bắt những kẻ đã hại chết em gái mình”, nếu Chu Hành rơi vào tình huống như thế, ông ta cũng sẽ làm như vậy. Nếu quy định không cho phép, thậm chí ông ta sẽ lén đi điều tra, lén lút xử lý. Như thế chỉ mang lại mối hại lớn hơn, chưa kể là vô tình làm hỏng một hạt giống tốt nữa.
Vì thế Chu Hành gánh chịu áp lực, cho Lan Khâm một cơ hội để kéo người trẻ tuổi mình yêu thích về lại, để ngăn chuyện này trở thành khúc mắc vĩnh viễn trong lòng anh.
Sau khi Lan Khâm về lại đội đã dành cả buổi sáng để xem từ đầu đến cuối những tài liệu điều tra, bao gồm cả những manh mối do cảnh sát cả nước chia sẻ lại.
Trong ngày anh vắng mặt, ngoài nhóm nạn nhân được cứu ra ở Lạc Dương kia còn có thành phố khác phát hiện ra những phòng thí nghiệm bất hợp pháp trong kiến trúc ngầm, ở các khu ổ chuột và vùng núi hẻo lánh. Trong đó có chỗ đã bị bỏ trống, chỗ chỉ còn lại những nạn nhân hấp hối như ở Lạc Dương, chỗ còn lại chứa đầy tang vật.
Vì đa số nạn nhân đều có chướng ngại ngôn ngữ và tâm lý nên cảnh sát không thể lấy được nhiều thông tin từ họ được. Nhưng ngược lại những thứ ở phòng thí nghiệm đã cho cảnh sát không ít manh mối. Dù sao hầu hết các thiết bị y tế và khoa học này đều là hàng nhập khẩu, hải quan và các ban ngành có liên quan đều giám sát và truy xuất được nguồn gốc của chúng.
Cục điều tra các nơi chỉ cần nhẹ nhàng kéo đầu sợi chỉ là đã kéo ra được một chuỗi mắt xích sản xuất dày đặc. Các đối tượng tham gia chuỗi ngành này bao gồm các công ty kỹ thuật vô danh đến cả những bệnh viện quốc gia. Biết pháp phạm pháp, tất cả đều sử dụng thủ đoạn giống nhau, hợp tác nhau gian lận báo cáo tài chính, dùng công quỹ để mua dụng cụ được báo đã hư hỏng, ngoài mặt bảo là vứt đi những thực tế được bán lại cho nơi khác, sau vài lần như thế cuối cùng bị X thu mua.
() Gian lận trên báo cáo tài chính: Là trường hợp các thông tin trên báo cáo tài chính bị bóp méo, phản ánh không trung thực tình hình tài chính một cách cố ý nhằm lường gạt người sử dụng thông tin.
Cùng lúc đó, các chuyên gia cũng căn cứ vào những tài liệu bị để lại trong phòng thí nghiệm để lên được danh sách các đồng nghiệp liên quan đến nghiên cứu này. Giới nghiên cứu khoa học thật ra chỉ là một nhóm khá nhỏ, bất cứ ai trên trái đất này, bất kỳ lĩnh vực nào đều có thể dễ dàng tìm ra quan hệ đời, giống như giảng viên hướng dẫn của sinh viên A trong phòng thí nghiệm sát vách lại chính là người thần của bạn B, có thể nói nhìn mãi cũng quen hết thảy.
Với ưu thế như vậy, cảnh sát đã nhanh chóng tìm ra không dưới nghi phạm nghiên cứu trên người phi pháp trong mạng lưới do các chuyên gia cung cấp.
Có thể nói, những nghi phạm đều khác nhau nhưng cuối cùng lại tương đồng một cách kỳ diệu, đều đến từ khắp nơi trên thế giới, từ sinh viên chưa tốt nghiệp đến những người cực kỳ nổi tiếng trong lĩnh vực này, căn bản đâu có có, không chỗ nào không có. Đây cũng là lý do tại sao Seth lúc trước lại bị diệt khẩu ngay trước mắt cảnh sát, vì trong danh sách chính thức có không dưới nhân viên có liên quan tới X.
Một tổ chức tội phạm thâm nhập khắp cả nước cứ thế trồi lên khỏi mặt nước, cùng với những vụ bắt giữ và các phiên tòa xét xử thí nghiệm trên người kinh khủng, mặc dù các ngành liên quan đã cố gắng kiềm chế dư luận nhưng làn sóng khủng hoảng vẫn không hề giảm bớt, trong nháy mắt dư luận đã nhấn chìm cả Đường Quốc. Chuyện này thậm chí còn vượt lên mức độ quốc tế, khiến “tình hữu nghị nhựa” giữa các quốc gia phải thể hiện ra, chứng minh sự dẻo dai của loại nhựa này.
() Một thuật ngữ mạng xuất phát từ câu “Tình cảm chị em tốt như nhựa. Rất giả nhưng không bao giờ tàn” =))))
Tất nhiên những thứ này không phải là điều Lan Khâm quan tâm.
Thứ anh quan tâm chính là công ty đứng đầu trong số đó — Công ty dược Giai Lương.
“À, Cục chúng ta đang điều tra công ty dược Giai Lương đây.” Mao Lệ đúng lúc nhắc tới, “Đội trưởng Lan còn nhớ điện di gel trong điện thoại của Phạm Phù không? Mấy vạch trắng trên nền đen ấy. Vì những đường kẻ đó là bp và bp… À, các số là được đọc trên trục đầu tiên và bp là đơn vị. Các gen khác nhau có các tổ hợp số khác nhau, bên Trung tâm Giám định đang định so sánh tổ hợp đó với số liệu của các phòng thí nghiệm phi pháp kia xem có trùng khớp không, sau đó điều tra thêm tại sao Phạm Xương lại biết được chúng.”
“Nhưng kết quả là không trùng khớp. Nói cách khác, Trường An vẫn còn phòng thí nghiệm bất hợp pháp chưa được tìm ra. Pháp y Triệu và những người khác không cam lòng, dứt khoát cầm con số đến so sánh với cơ sở dữ liệu của Trung tâm Thẩm tra Đạo đức Quốc gia. Vì theo suy đoán của chúng ta, những thí nghiệm phi pháp này đều nhằm mục đích tẩy trắng, mà bước đầu tiên là phải thẩm tra đạo đức, sau khi được thông qua mới có thể tổ chức thử nghiệm lâm sàng hợp pháp được. Không ngờ họ thật sự đã tìm ra đấy. Là một phương án trị liệu gen cho một căn bệnh di truyền hiếm gặp của công ty dược Giai Lương.
“Nhưng những thứ này không thể định tội được.” Lan Khâm thả tài liệu trong tay xuống nói.
“Tất nhiên là không thể định tội, công ty dược Giai Lương hoàn toàn có thể dùng chữ “trùng hợp” để giải thích. Nhưng ai bảo chúng tạo nghiệt nhiều làm gì, không chỉ có một điểm này đâu!” Mao Lệ nhún vai.
Lan Khâm: “Còn nữa ư?”
“Uông Ca, đội trưởng Lan còn nhớ không?”
Lan Khâm khẽ gật đầu: “Ca sĩ hát “Bóng hình tội lỗi”.”
“Đúng, chính là cô ta đó. Ca sĩ có scandal với Phạm Xương, kết quả bị Phạm Sinh Tư bắt cóc cắt lưỡi, cuối cùng nhảy lầu tự sát. “Ánh sáng và bóng tối, tội lỗi và đạo đức, thiện và ác, đúng và sai. Bất cứ khi nào nhắc đến hai chữ “nhân tính” thì sẽ không còn cái gọi là ranh giới kia nữa”. Nói thật, giờ nghĩ kỹ lại ca từ của bài hát này chính là hai mặt cuộc sống của cô ấy.”
“Hai mặt cuộc sống?”
“Còn không phải sao, trên sân khấu thì chói lọi, sau hậu trường thì dơ bẩn xấu xa. Tất nhiên không phải cô ta xấu xa mà là Paradise. Cô ta là nạn nhân, nhưng cũng không phải chỉ là nạn nhân.”
“… Là sao?” Lan Khâm nhíu mày.
“Cái chết của cô ta có một điểm đáng ngờ, hình trước trước đây Tiểu Lý cũng đã từng nói rồi, đội trưởng Lan, anh còn nhớ không?”
“Ý cô là động cơ tự sát ư? Bluetooth trong điện thoại cô ta có thể đã nhận được thứ gì đó?” Ở khía cạnh khác Lan Khâm có thể là trí nhớ cá vàng, nhưng đối với tình tiết vụ án, anh đã nhìn lần thì không thể quên được. Có lẽ vì dung lượng não bị công việc chiếm hết chăng.
“Đúng vậy, bluetooth. Tuy chúng ta không thể kiểm chứng được lúc đó cô ta đã nhận được thứ gì, nhưng không phải là hoàn toàn không có cách đoán ra, nhất là sau khi chuyện của X bị lộ.” Mao Lệ trở lại bàn làm việc của mình, cầm ly nước lên uống hớp rồi mới nói tiếp, “Từ đầu phát hiện ra chuyện này cũng chỉ là vì điều tra vụ của Phạm Xương nên tiện tay sắp xếp lại quan hệ cá nhân giữa anh ta và Uông Ca thôi.”
“X là tổ chức xuyên quốc gia, vì thế lần này không giống như lần trước nữa, chúng tôi đã kiểm tra cha mẹ và anh em cùng cha khác mẹ của cô ta ở tận Xiêm La rồi. Hóa ra cô ta có một người em gái thân thiết tuổi, có bệnh phổi rất nặng, mà độ tuổi trung bình của bệnh nhân là dưới tuổi. Chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát Xiêm la, biết được em gái của cô ta đã mất tích từ năm trước rồi. Vì trong nhà có nhiều con nên cha và mẹ kế của cô ta cũng không báo án.
“Chẳng lẽ là công ty dược Giai Lương…” Lan Khâm lập tức kết nối các manh mối lại với nhau.
“Không sai, chúng tôi đã tìm trong nước thông tin sinh học của em gái cô ta do cảnh sát Xiêm La cung cấp, phát hiện người đó hiện đang ở Trường An, còn có một thân phận Đường Quốc giả tên là Tô Cống, đang làm tình nguyện viên cho thử nghiệm lâm sàng của một loại thuốc chữa bệnh thuộc công ty dược Giai Lương. Hiệu quả trị liệu rất tốt, nhưng phải dùng trong thời gian dài.”
“Phát hiện ra chuyện này rồi, chẳng phải cũng đã rõ nguyên nhân Uông Ca tự sát rồi sao. Vốn cô ta đã mất đi thứ quan trọng nhất của giọng hát, đối phương còn dùng thuốc của em gái để uy hiếp, trừ nhảy lầu ra thì cô ta làm được gì nữa. Tất nhiên những chuyện này đều là phỏng đoán, không có sức thuyết phục trên tòa, nhưng cũng đủ để đội chuyên án chính thức bắt đầu điều tra công ty dược Giai Lương rồi. Dù sao những thứ như hộ tịch giả cũng là có thật mà.”bg-ssp-{height:px}
“Hơn nữa chuyện này cũng cho chúng ta một mạch suy nghĩ khác, có thể hợp pháp gộp vụ tình nguyện viên thử nghiệm lâm sàng và nạn nhân Paradise lại rồi, đã có Tô Cống và Uông Ca, nhất định sẽ có người thứ , thứ , hằng hà sa số. Cho đến nay, chỉ riêng Trường Anh thôi đã có ít nhất cặp rồi, vẫn đang xác minh từng cặp một. Bất luận thế nào, công ty dược Giai Lương lần này tuyệt đối chạy không thoát. Mấy ngày nay trên mạng cũng bùng nổ rồi, xuất hiện hoạt động tẩy chay thuốc của công ty này, dù không phải chịu trách nhiệm pháp lý thì cũng phải phá sản thôi.”
“Ừm…”
“Tất nhiên,” Cô ta thấy tâm trạng của Lan Khâm không tốt, vội vàng vỗ ngực nói, “Đội trưởng Lan yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem chúng ra ngoài công lý!”
Lan Khâm nhìn Mao Lệ thật sâu, sau đó cũng trịnh trọng gật đầu: “Nhất định là thế.”
Nếu là trước đây, anh nhất định không thể mang lòng tin tuyệt đối để nói những lời này được, dù sau này mọi chuyện không được như ý muốn anh vẫn có thể tiếp tục tin vào “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt” “Thời cơ chưa đến”, nhưng hôm nay, anh lại hơi… hoài nghi.
Anh cũng không biết sao mình lại có cảm giác như thế, vì cái chết của em gái đã giáng cho anh một đòn trí mạng vào niềm tin, hay là vì cảm giác khó chịu xung quanh mấy ngày gần đây chứ…
Đúng rồi, cảm giác khó chịu.
Nguồn gốc của cảm giác này, một là ông già, một là Lý Trạch Phân.
Hai người họ… Đang mưu tính gì vậy?
“À, đội trưởng Lan, có chuyện quen nói với anh.” Tiêu Lãng Duyệt chạy vào, “Là phóng viên điều tra Chân Vĩ kia ấy, theo tin từ Lạc Dương, hình như đã bị bắt cóc khi ra ngoài chữa bệnh rồi.”
“Lúc nào!” Lan Khâm đột ngột đứng lên.
“Ách,” Tiêu Lãng Duyệt bị hành động này dọa đến mức lùi về sau bước, “Mới ngày trước, vào nửa đêm, lúc đó anh vẫn còn ở Lạc Dương đấy.”
Nửa đêm ngày trước, hình như chính là lúc ông già và Lý Trạch Phân…
Đáp án đã rõ.
Tại sao? Họ đang làm cái quái gì vậy?
Nhắc mới nhớ, dường như Lý Trạch Phân cố tình trốn tránh mình và ông già thì phải? ngày nay cũng đã hoàn toàn mất liên lạc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Nếu Lý Trạch Phân dùng thủ đoạn kỳ lạ là điều dễ hiểu, nhưng một quân nhân chính thống như ông già sao lại tham gia vào được?
Phải chẳng đằng sau vụ án này…
Lan Khâm sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Lan Triết nhưng không ai nghe.
Anh lại gọi cho Lý Trạch Phân, điện thoại đã tắt máy.
Lan Khâm sững người, trong khoảnh khắc thậm chí quên cả hít thở.
“Đội trưởng Lan?”
“Đội trưởng Lan.”
“Đội trưởng Lan!”
Tiêu Lãng Duyệt vỗ một cái lên vai anh, khiến anh giật mình tỉnh lại.
“Anh không sao chứ, hay là về nghỉ ngơi một chút đi? Bên đây đã có chúng tôi rồi, nếu phát hiện ra gì nữa sẽ lập tức báo cho anh biết. Sức khỏe là tiền đề để điều tra mà, anh mà ngã xuống trước thì không làm được gì nữa đâu.” Vẻ mặt Tiêu Lãng Duyệt tràn đầy lo lắng.
“…” Lan Khâm nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nói tiếng nào.
Không biết cảnh tượng này đã kéo dài bao lâu, trong khoảnh khắc màn hình điện thoại sắp tự động tắt đã đột nhiên sáng lên.
Là một tin nhắn WeChat mới, người gửi là Lan Triết.
— “Lo cho bản thân con đi, đừng lo lắng lung tung, chuyện ở Lạc Dương cha sẽ lo.”
Nhận được hồi âm của Lan Triết, cả cơ thể căng cứng của Lan Khâm cuối cùng cũng thả lòng, nhưng trái tim vẫn treo lơ lửng.
Anh cảm thấy, cảm thấy, vẫn luôn cảm thấy rằng mình đã bỏ lỡ điều gì đó…