Đầu bên kia điện thoại, động tác lau kính của Biên Tự sững lại, đầu ngón tay miết lên thấu kính mỏng, móng tay khẽ vạch ra những đường trắng.
Gọng kính kim loại phản quang rơi vào mắt anh, vẽ nên tia sáng lạnh lẽo.
Điện thoại di động trong lòng bàn tay Lục Nguyên bỗng trở thành một củ khoai nóng bỏng tay, ném không được, giữ tiếp trên tai Biên Tự cũng không xong.
Cho đến khi ánh sáng màn hình tắt ngóm, Lục Nguyên mới nhìn xuống — Lương Dĩ Toàn đã cúp điện thoại.
Biên Tự ngồi yên trên ghế xoay cả phút, ném kính lên bàn, sải bước rời phòng thu.
Lục Nguyên đứng tại chỗ mà giật mình, tiếng "Câm miệng" không ngừng vang vọng bên tai.
Người hiền lành đột nhiên lên cơn giận dữ cũng thật sự thật sự đáng sợ.
Không nói đến người khác, bản thân Lương Dĩ Toàn cũng không ngờ được, cô cầm điện thoại di động hồi lâu mới chậm rãi hạ tay xuống: “Vừa nãy mình...”
“Mắng hay lắm!” Hơn một năm chung phòng, đây là lần đầu tiên Tiêu Khiết nhìn thấy Lương Dĩ Toàn nổi giận. Truyện dịch tại TruyenTR.com Cô sửng sốt một hồi, sau khi tỉnh lại thì vui vẻ vỗ tay, "Cái loại nói chuyện gợi đòn như vậy, phun ra câu thì nghe câu đã thấy bực mình, bị chửi câm miệng là chính xác!”
Lương Dĩ Toàn thở dài, đặt mu bàn tay lên cái trán nóng hổi.
"Scandal đã hoành hành hai ngày. Anh ta định bảo cậu tự đọc tin tức mà tìm hiểu à? Hay là phải chờ cậu khép nép chạy tới hỏi thăm? Nhìn cái tính tình lúc nào cũng tự cho là nhất của anh ta, có hỏi cũng chẳng giải thích lấy một câu, có khi còn tự mãn mà nói – Loại tin đồn này mà cũng tin, em thích tôi đến thế cơ à?” Tiêu Khiết bắt chước một cách sống động.
"May mà cậu còn có chút chí khí, không nói chuyện dông dài với anh ta. Cái kiểu đàn ông này, dù không thực sự bắt cá hai tay thì cũng là rác rưởi! Nhìn cách anh ta đối xử với cậu đã thấy chẳng có chút tôn trọng nào cả. Rốt cuộc người ta có thực sự đối xử với cậu như bạn gái hay không?"
Một câu hỏi trúng ngay hồng tâm, chặt đứt sợi dây đang siết căng trong đầu Lương Dĩ Toàn.
Không phải bạn gái thì cô là gì đây.
Trong chấn động, Lương Dĩ Toàn nhớ lại ngày mối quan hệ với Biên Tự bắt đầu.
Họ gặp nhau vào tháng năm ngoái.
Vào mùa đông Giang Nam, trời lạnh và mưa liên miên. Trong một đêm kết thúc buổi biểu diễn, một giám đốc của vũ đoàn đến phòng thay đồ và nói với cô rằng, có người muốn gặp cô.
Điều này thỉnh thoảng cũng xảy ra - một nhân vật lớn ngồi trên ghế VIP của nhà hát yêu cầu được gặp một diễn viên nào đó sau buổi biểu diễn. Nếu không vì “đào người đi ăn máng khác” thì chính là ái muội nam nữ.
Lương Dĩ Toàn đã từng được gọi, nhưng chưa bao giờ nhận lời mời.
Nhưng trùng hợp là, lần đó, cô đã vô tình nghe thấy cái tên Biên Tự: "Tiên sự Biên Tự đã từng đến Nam Hoài tổ chức concert từ mấy năm trước, lúc đó có hợp tác với Nam Ba chúng ta. Lúc ấy em mới tham gia vũ đoàn, chắc không ấn tượng gì.”
Chính câu nói này đã khiến cô sững sờ hồi lâu, sau một thời gian dài yên lặng, đã run giọng đáp ứng.
Nghe nói Biên Tự đang đợi, cô vội vàng quay lại sân khấu trước khi kịp thay trang phục.
Đèn trong rạp đều tắt hết, chỉ có chùm sáng tập trung vào sân khấu. Truyện dịch tại TruyenTR.com Biên Tự ngồi trong khán phòng mờ mịt, nhắm mắt lại, hai chân dài bắt chéo, tư thế thoải mái mà thản nhiên.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh mới mở mắt nhìn cô dưới ánh đèn: “Tới rồi.”
Cô gật đầu, không biết nên xưng hô sao cho thích hợp. Anh dường như không định nói tên của mình, chỉ thẳng thừng nói: “Nhảy lại đoạn solo lúc nãy đi.”
Cô không dám hỏi lý do mà cứ vậy bắt đầu biểu diễn cho riêng mình anh một lần nữa. Cảm giác còn hồi hộp hơn nhiều so với lúc trên sân khấu, thậm chí lỡ mất một nhịp.
Xong việc, cô được trả thêm phí biểu diễn, cũng biết rằng, thời điểm đó anh đang viết một khúc ba lê nên cần lấy cảm hứng từ vũ công.
Sau đêm đó, bất cứ khi nào anh cần, cô đều đến cuộc hẹn.
Lúc đầu là rạp hát, sau đó vì xung đột địa điểm nên chuyển sang chỗ của anh, cuối cùng trở thành công việc thường xuyên hàng đêm.
Anh bảo xem khiêu vũ thì đúng là chỉ xem, nói chuyện cũng chỉ tính bằng vài ba câu chứ đừng bảo đến chuyện đụng chạm. Anh chỉ lười biếng dựa vào sô pha, hoặc là đàn dương cầm với ly rượu đỏ, có khi ánh mắt trần trụi, có khi lại thất thần đâu đó.
Nhưng cô thì cố gắng tập trung khiêu vũ, chỉ sợ một sai lầm nho nhỏ có thể khiến mình mất đi "công việc" này.
Nhưng công việc thì luôn có thời điểm kết thúc.
Vào đêm mà vũ khúc hoàn thành, Biên Tự đã thanh toán tiền thù lao, bảo cô từ mai không cần đến nữa.
Nàng thơ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng đã nhận được những hồi ức đẹp và rất nhiều phần thưởng, câu chuyện kết thúc tại đây xem như viên mãn.
Nhưng cô đã bị quỷ mê linh hồn. Tối hôm sau, bất giác lại bước đến tòa nhà chọc trời đó.
Cô bồi hồi trong cơn mưa đêm, lý trí dặn mình nên quay người về nhà. Nhưng vừa nghĩ đến viễn cảnh hoàn toàn chấm dứt với người đàn ông xa xôi đó, cô lại không nỡ rời đi.
Cô không biết tại sao Biên Tự lại chọn cô trong số rất nhiều vũ công ba lê khác.
Nhưng cô biết rất rõ lý do tại sao cô đồng ý đến cuộc hẹn với anh -
Vài năm trước, khi nghệ sĩ piano trẻ tuổi và đầy triển vọng bước vào nhà hát Nam Ba với danh nghĩa hợp tác, cô đã từng đứng giữa đám đông nghìn nghịt toàn người đó, xa xa ngắm nhìn anh.
Anh mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tay thắt nơ trắng, dáng người cao ngất, khi ngồi vào ghế đàn piano, ngón tay rơi trên phím đàn đen trắng, cả người như bị ánh sáng ôm lấy.
Không ai biết rằng, năm mười bảy tuổi, cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với một người đàn ông hơn mình ba tuổi.
Anh là con cưng của trời, thiên phú tuyệt diệu, là sao sáng giữa bầu trời đêm, xa không thể với tới.
Nhiều năm sau đó, cô từ vũ công bình thường trở thành vũ công solo chính, những vẫn cứ theo đuổi vì sao sáng xa xôi treo trên không trung – Còn anh, anh đã bay cao, khuất bóng sau hậu trường, không còn xuất hiện trước công chúng, không còn biểu diễn cho ai nghe.
Vì vậy, cô biết rằng đêm đó là cơ hội cuối cùng của mình.
Cuồng phong gào thét, mưa lạnh hoành hành, trong lúc lang thang, cô đã nảy ra một ý tưởng điên rồ.
Cô đứng trước hệ thống kiểm soát ra vào và gọi điện thoại cho Biên Tự như thường lệ.
Giọng Biên Tự từ trong loa cất lên, nhắc cô chuyện tối qua đã kết thúc rồi.
Cô cố nén cơn hoảng loạn trong lòng, chỉ bảo thói quen mấy ngày nay, không để ý nên quên mất.
Im ắng vài giây, cánh cửa kính trước mặt từ từ rời đi, Biên Tự nói: “Đi lên đi.”
Có lẽ mưa lạnh làm ướt quần áo khiến cô vừa xấu hổ vừa đáng thương, anh cho cô mượn áo sơ mi, phòng tắm, và cả chiếc giường.
Mọi người xung quanh đều cho là cô hiền lành, tốt tính. Chỉ mình cô biết rằng, bản thân mình thực sự không dịu ngoan như vậy.
Suốt mười năm luyện tập múa ba lê, một phần góc cạnh và cứng ngắc đã lớn dần lên trong trái tim cô. Nó thôi thúc cô những ý tưởng táo bạo và nổi loạn vào những thời điểm nhất định.
Đôi khi chính bản thân cô cũng sẽ sợ hãi.
Cô đã cẩn thận giam giữ con quái thú trong cơ thể, nhưng tối hôm đó, khi cô hong khô quần áo của mình, nghe Biên Tự cất tiếng hỏi, có cần gọi xe đưa về nhà hay không, con quái thú đã xổ lồng.
Lý trí, dè dặp, khuôn phép, cô đều không cần.
Sau một hồi im lặng, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Em có thể không về được không?”
Anh nhướng mày, nhìn cô một cái rồi hỏi lại, giọng điệu gần như trần thuật: “Chắc chắn?”
Cô kiễng chân, hôn lên áo sơ mi anh mặc.
Bên ngoài cửa sổ, gió như thiêu đốt, trong phòng ngủ cũng tràn đầy sóng nhiệt.
Vào giây phút cuối cùng, cô cảm thấy mình nên xác nhận điều gì đó, sững sờ hỏi lại: “Tại sao lại là em?”
Anh nhìn xuống cô: “Hỏi nó đi.”
Ai? Cô còn chưa hình dung ra, eo đã bị đôi tay khéo léo kia đẩy lên, anh lập tức đi vào.
Trong khoảnh khắc, cô thất thần, mà cũng hiểu ra ngay lập tức.
Đàn ông có lẽ bẩm sinh đã biết tránh nặng tìm nhẹ khi đụng tới những chuyện như thế này. Cô cũng hoàn toàn quên mất những gì mình đã hỏi.
Mải mê suốt đêm, phòng ngủ ngổn ngang.
Cô chìm vào giấc ngủ một cách vô kỷ luật, lần đầu tiên kể từ khi cô ấy có thể nhớ, mãi tới tận khi mặt trời lên cao, một vòng cuồng hoan mới lại bắt đầu.
Hai ngày cuối tuần, Biên Tự không nhắc đến kết thúc, nàng cũng không nói sẽ rời đi.
Bồn tắm, nhà bếp, phòng khách, phòng nhạc, sân thượng, mỗi một góc phòng đều được cô trải nghiệm đến tận cùng. Truyện dịch tại TruyenTR.com Đến sáng sớm thứ Hai thức dậy, thấy bên gối trống trơn, cô mới tỉnh táo khỏi mối quan hệ thần hồn điên đảo này, nghiêm túc suy nghĩ về con đường kế tiếp.
Cô buồn bực bước ra khỏi phòng ngủ, thoáng nhìn thấy Biên Tự đang nói cười với một đàn ông trẻ tuổi ở ban công.
Nghĩ mình chưa cài hết cúc áo sơ mi, cô vội quay lưng lại.
Người đàn ông kia mắt sắc, lập tức giễu cợt: “Ồ, ngạc nhiên quá ta, bạn gái?”
Đây là một câu hỏi cực kỳ nhạy cảm với cô lúc đó, khiến bước chân rời đi sững lại trong chớp mắt.
Đúng cái chớp mắt đó, cô liếc nhìn Biên Tự đang dựa vào bệ cửa sổ.
Anh bắt gặp ánh mắt cô, cắn điếu thuốc, nhướng mày cười: “Chẳng nhẽ lại không?”
Anh đang trả lời người khác, nhưng ánh mắt lại nhìn cô.
Từng giọt ban mai vàng ấm áp rơi trên vai anh khiến khung cảnh đó trở nên vô cùng rực rỡ, vô cùng hư ảo.
...
Đó là hứa hẹn mà Lương Dĩ Toàn nhận được.
Lần đầu tiên và cũng là duy nhất, Biên Tự đích thân xác nhận mối quan hệ giữa cô và anh.
Nhưng bây giờ, sau tám tháng, khi hồi tưởng lại mối quan hệ đầy vết tích loang lổ này, câu trả lời mà cô luôn coi là bằng chứng bỗng trở nên mờ nhạt.
Trong tình huống đó, lời thừa nhận thân phận đến từ một gã đàn ông anh có mấy phần là thật lòng?
Nó cũng có thể chỉ là tấm màn che chắn trước mặt người ngoài.
Kể cả Lễ tình nhân, không tính ngày kỷ niệm, bọn họ rất hiếm khi hẹn hò bên ngoài, cũng không bao giờ nói lời yêu ngoại trừ lúc lên giường.
So với một đôi người yêu, họ giống như tình nhân thì hơn.
Nếu không, Tiêu Khiết sẽ không thể lập tức nhận ra mới chỉ qua một cuộc gọi ngắn ngủi vừa rồi --------
Bạn gái cần sự chung thủy, nhưng tình nhân thì không.
Vì vậy, từ đầu đến cuối, Biên Tự chưa bao giờ nghĩ đến việc giải thích về scandal.
Cô cho rằng, kết quả tồi tệ nhất là giữa họ xuất hiện người thứ ba.
Hóa ra, còn có một khả năng tồi tệ hơn cả, đó là mối quan hệ mà cô ấy gìn giữ cẩn thận bấy lâu lại là bong bóng xà phòng, khẽ chạm là vỡ.
Giống như cuộc gặp gỡ đầu tiên mà anh cho rằng vô cùng bình thường, với cô, lại là cuộc hội ngộ hằng mơ ước bao nhiêu năm. Ngay từ ngày khởi đầu, giữa bọn họ đã không hề bình đẳng.
Lương Dĩ Toàn được Tiêu Khiết đưa tới bệnh viện chụp X quang, băng chân xong xuôi thì về đến nhà đã là buổi tối.
Cơn sốt tạm thời lắng xuống, nhưng bệnh viêm gân của cô đã tái phát nhiều lần trong năm nay, nghỉ ngơi dăm ba bữa cũng không thể giải quyết dứt điểm.
Bác sĩ nói, giai đoạn cấp tính lần này có thể kéo dài vài tuần, mất bao lâu mới có thể khỏi hẳn còn phải xem quá trình vật lý trị liệu sau đó. Đừng nói biểu diễn, ngay cả huấn luyện cơ bản cũng phải tạm dừng. Nếu không, điều trị không thành công, bước tiếp theo sẽ là phẫu thuật, thời gian hồi phục càng lâu hơn.
"Mấy đứa trong ngành này bây giờ toàn ỷ mình đang trẻ, thích làm gì thì làm. Không ai thử tính xem, có bao nhiêu vận động viên và vũ công bị đứt gân chân, giã từ sân khấu và sự nghiệp trên đỉnh huy hoàng?", Vị bác sĩ già tận tình khuyên bảo cô trong bệnh viện.
Tiêu Khiết nghe vậy thì thất kinh, Lương Dĩ Toàn thì còn tạm bình tĩnh. Dù sao cô cũng hiểu rõ thân thể của mình nhất, trước khi trở về Trung Quốc đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Vả lại, trong ngành này, chuyện bị thương xương cốt vốn rất bình thường, hồi phục mấy tuần cũng không sợ trời sập. May là chuyến công diễn đã kết thúc, không bị trì hoãn gì.
Lương Dĩ Toàn trở về căn hộ và báo cáo tình hình cho Tần Hà bằng WeChat.
Chín giờ tối, khi đang nằm trên giường, cô nhận được cuộc gọi thoại của Tần Hà.
Tần Hà nói rất nhiều, thứ hai sẽ xin nghỉ phép thay để cô nghỉ ngơi thật tốt, tuần sau cũng không phải tới điểm danh ở trung tâm vũ đạo.
Lương Dĩ Toàn đồng ý tất cả, cuối cùng lại nghe Tần Hà nhắc tới chủ đề buổi sáng: "Dù sao trong khoảng thời gian này em cũng không thể lên sân khấu được. Có muốn suy nghĩ lại về chương trình kia không?"
"Chân của em không ghi hình vũ đạo được..."
"Ai bảo em làm show khiêu vũ đâu? Đây là kết giao bạn bè. ”Tần Mạch cười giải thích.
Lương Tư Viễn suy nghĩ một hồi mới hiểu ý của Tần Hà: "Đi show hẹn hò ạ?”
"Con nhóc này, sao lại chẳng hiểu gì về trend thế nhỉ? Đây là tiết mục gặp gỡ và kết bạn với nhau. Mà nếu có ai vừa ý thì tiến triển thành yêu đương hẹn hò, không thì thôi, ai ép buộc em đâu. Coi như là xây dựng mối quan hệ và tích lũy danh tiếng. Trong lúc nghỉ phép vẫn có thể công tác như bình thường, quá hợp lý rồi."
"Nhưng bây giờ em...” Một câu “không độc thân” chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lương Dĩ Toàn đã dừng lại. Cô nắm lấy một góc chăn bông, "Cô Tần, em sẽ xem xét. Em có thể trả lời lại vào tuần sau được không ạ?”
“Được chứ, cơ hội hiếm có đấy, càng sớm càng tốt nhé! ”
Cúp cuộc gọi, Lương Dĩ Toàn nhìn giao diện điện thoại di động không có lấy một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào, ngẩn người một lúc rồi mới kéo ngăn kéo từ tủ đầu giường, lấy ra một cuốn nhật ký.
Cuốn sổ đã dùng gần bốn năm, các trang bên trong cũng trở nên hơi vàng.
Hồi mười bảy hay mười tám tuổi, ngày nào cô cũng phải viết một cái gì đó. Sau này lớn hơn thì viết ít đi, chỉ những dịp tâm trạng đặc biệt tốt hay xấu, nhật ký trở thành nơi để nhìn lại quá khứ của mình.
Lương Dĩ Toàn không giỏi trong việc đưa ra quyết định “bỏ đi làm lại”. Trước đây, bà của cô từng nói, khi một việc gì đó đem tới cho mình nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui, thì không nên tiếp tục nó nữa.
Sau đó, cô sẽ mở cuốn nhật ký để xem mình đã hạnh phúc bao lần và buồn bã bao lần.
Lương Dĩ Toàn chậm rãi mở cuốn sổ ra, giở về thời điểm tháng năm ngoái rồi bắt đầu vừa đọc vừa tính. Từng nét bút được vạch ra, kết quả là : .
Hóa ra, những ngày tháng ở bên Biên Tự, hạnh phúc chỉ chiếm trên .
Lương Dĩ Toàn muốn cười, nhưng đột nhiên cảm thấy gò má nóng lên, đưa tay lên sờ, liền ướt đẫm.
Ba ngày sau, vào buổi sáng, sau khi cơn sốt của Lương Dĩ Toàn hoàn toàn hạ nhiệt, cô lập tức xách vali đến Lan Thần Thiên Phủ
Năm tòa nhà chọc trời sừng sững ven sông trên khu vực tấc đất tấc vàng này đã tạo thành vùng dân cư đắt giá nhất thành phố Nam Hoài.
Lương Dĩ Toàn quẹt thẻ đi vào tòa nhà đầu tiên, bấm thang máy lên tầng cao nhất, mở khóa cửa bằng vân tay.
Căn hộ rộng lớn ở tầng trên cùng tựa như ngôi biệt thự mà nhiều người mất cả đời cũng không thể mơ tới, lại bị chủ nhân bị bỏ trống quá lâu. Phòng lớn trống rỗng, tất cả đồ đạc vẫn giống hệt khi cô rời khỏi đây lần trước.
Biên Tự thích sạch sẽ nhưng không thích mọi thứ quá chỉnh tề và nguyên tắc. Đồ trang trí trong nhà giống như những tảng đá gồ ghề giữa núi non hoang vu, sinh trưởng tự do giữa thiên nhiên.
Anh ta không cho phép bất cứ ai thay đổi thiết kế tự do đó. Vì vậy, rất nhiều dì giúp việc đã phải từ bỏ cuộc chơi tại đây.
Lương Dĩ Toàn lại yêu thích các quy luật, cũng mắc chứng nghiện ngăn nắp loại nhẹ. Mỗi lần tới đây, cô lại mất một thời gian để thích nghi trở lại với căn hộ. Nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
Cô không muốn nhìn thấy cách bài trí lộn xộn này nữa, chỉ dùng khăn giấy lau các bánh xe vali và nhanh chóng đặt những chiếc túi xách, đồ trang sức, mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da vẫn còn mới tinh lên bàn cà phê trong phòng khách. Truyện dịch tại TruyenTR.com Những món quà Biên Tự từng gửi đã được cô trả lại đầy đủ.
Lại xách chiếc vali rỗng lên, cô thu dọn nốt đồ đạc cá nhân còn sót lại ở đây, từ đồ dùng hàng ngày đến quần áo, trong đó có vài cuốn sách vu vơ mà cô hay đọc khi buồn chán một mình.
Cô không muốn ở lại quá lâu. Khi lấy cuốn sách cuối cùng từ chiếc ghế xích đu ngoài ban công, vì di chuyển quá nhanh, cô trượt tay một cái.
Cuốn sách rơi xuống đất, trang sách kẹp bookmark lật ra.
Đó là cuốn "Vạn vật phát triển" của Phùng Đường.
Cô cúi đầu, nhìn thấy một dòng kẻ được tô bằng bút highlight màu xám: “Em muốn dùng hết tất cả phong tình quyến rũ, để sau này, khi không có em ở bên, bất luận thời điểm nào, anh đều không thể an bình.”
Lương Dĩ Toàn không nhớ nổi mình đã đánh dấu câu nói này vào thời điểm nào. Có lẽ là một đêm thức trắng nào đó mà Biên Tự bỏ lại cô một mình.
Cô cầm cuốn sách lên, sau đó nhận ra, mình vẫn có chút không cam lòng. Nếu sự ra đi của cô chỉ như mây khói thoảng qua, không chút ảnh hưởng tới Biên Tự, cô quả thật không cam lòng.
Cô muốn anh cũng phải thức trắng, không thể an bình.
Ít nhất có một đêm như vậy, khi cô không còn bên anh, nhưng cả tâm trí anh đều giăng đầy hình ảnh của cô. Đến hơi thở cũng đang nghĩ về cô.
Đứng trên ban công rộng lớn, Lương Dĩ Toàn nhìn quanh toàn bộ ngôi nhà, sau khi suy nghĩ xong, cô tìm một đĩa hát từ tủ lưu trữ và đặt nó vào máy hát - đó sẽ là giai điệu đầu tiên Biên Tự nghe khi anh quay lại nơi này.
Lại đi tới tủ rượu, chọn một loại rượu Biên Tự thích nhất, đổi vị trí, đặt ở nơi thuận tay nhất.
Lại bước vào phòng tắm, lấy tinh dầu mình thường dùng trong tủ kính ra, nhỏ lên viên đá khuếch tán cạnh bồn tắm rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Lại tiến vào phòng ngủ, cẩn thận trải chiếc chăn bông mềm mại.
Cuối cùng, cô lấy một bộ nội y vốn định mang đi, dùng kéo cắt nát rồi vứt vào sọt rác trong phòng tắm.
Cô giống như một nhà thiết kế tỉ mỉ, chuẩn bị một “bữa tiệc” đầy đủ năm giác quan, bao gồm thính giác, vị giác, khứu giác, xúc giác và thị giác để kết nối những hồi ức cho chủ nhân của ngôi nhà.
Sau đó mới xách chiếc vali ra tới cửa, để lại thẻ ra vào, nhấc điện thoại lên để gửi tin nhắn.
Đợi tin nhắn chia tay gửi hoàn tất, Lương Dĩ Toàn mở cửa và bước ra ngoài.
Một tiếng cạch vang lên, cánh cửa kim loại nặng nề đóng lạ. Cô quay người bước vào thang máy, không ngoảnh lại nửa lần.
Đón đọc chương tiếp theo ngay tại TruyenTR.com