Vầng thái dương từ từ nhô khỏi bức tường thành trang nghiêm, trên lá cờ vàng tung bay ngạo nghễ là hai chữ Đại Tần rất lớn được viết bằng mực đen.
Trong tiếng trống trận dồn dập, giao diện màn hình tự đông chia thành bảy phần. Bảy vị quân vương khai quốc từ đài cao nhảy xuống, chiến binh cầm kiếm sắc, cung thủ khoác trường cung, pháp sư vung pháp trượng. Trên bức tường xây bằng đá đen thẳng miết, lời kết thúc đầy hào khí vừa rồi một lần nữa lại được khắc họa: Loạn thế nguy thành, vấn, anh hùng hà tại? Bạt kiếm trường ngâm, tiếu, thùy dữ tranh phong?
Khi nét cuối cùng của chữ "phong" được viết xong, cảnh vật lại thay đổi. Tô Liễu chớp chớp mắt, nhận ra nhân vật Tiểu Ngược của mình đang đứng ở chỗ NPC Lã Bất Vi, đẳng cấp quay về , trên người vẫn là trang bị ám kim tăng cường do Doanh Vũ chế tác từ hòm bảo bối.
"Chị Minh Yểm, vừa rồi dường như em đã nằm mơ thấy chúng ta chiến thắng và quốc hiệu là Đại Tần." Bạch Tuyết phá tan bầu không khí im ắng trên UT, giọng cô bé vừa ngập ngừng bối rối vừa khấp khởi hy vọng.
"Anh cũng nằm mơ đấy". Doanh Vũ là người đầu tiên tiếp lời, "Tô Tô, lại đây nhéo lão gia một cái nào".
Câu nói của Doanh Vũ phút chốc xóa sạch cảm giác ngây ngất tự hào của Tô Liễu. Một nữ vương oai phong lẫm liệt vừa mới đây, trong chớp mắt lại đã bị người khác sai khiến. Cô cười lạnh lùng lên tiếng: "Gọi ta là nữ vương, hê hê, nêu không ta se tống ngươi vào phòng tịnh thân."
Trên UT vẫn im phăng phắc.
Ba giây trôi qua.
Lão Đại: "Chuyện gì thế? Rõ ràng vừa rồi chúng ta không đứng thứ nhất, lẽ nào các đội khác đã bỏ sót nhiệm vụ?"
"Đúng là chúng ta đứng thứ nhất đấy." Tô Liễu ríu rít kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ câu nói tình cờ của Sát Sát đến chuyện, cô chạy tới chỗ Lã Bất Vi, rồi những phút giây đứng tim sau cùng. Tô Liễu khẳng định không hề có BUG và bọn họ chính là nhà vô địch. Nghe tới đây, cả phòng chat ào ào vỗ tay hoan hô khiến Tô Liễu sung sướng đỏ rực hai má.
"Đi thôi, đi đánh BOSS để ăn mừng." Minh Yểm cao giọng hô hào.
Trong chốc lát, trên kênh thế giới ngập tràn tin nhắn.
[Thế Giới] Giản Đơn Tố: Hoạt cảnh ban nãy khiến lão gia đây bừng bừng khí thế; khà khà khà...
[Thế Giới] Bối Bối Sơn: Lệnh huynh nói chí phải, tại hạ cảm thấy có một luồng khí nóng xuyên thẳng từ dưới lên trên, thế nên, tại hạ...
[Thế Giới] Phù Quang Lược Ảnh: Lần này nhà sản xuất rất khá. Thực lòng, từ lúc họ lược bỏ những sáng kiến thú vị, trò chơi này ngày một trở nên kém hấp dẫn. Nhưng hôm nay thì đã có ít nhiều phấn chấn.
[Thế Giới] Một Tay Chống Trời Ta Mạnh Nhất: Tiểu Ngược, ta và Vũ Dạ chúc mừng nàng.
[Thế Giới] Vũ Dạ Phi Phi: Xin chúc mừng Tiểu Ngược.
[Thế Giới] Kiêu Dương Tự Hỏa: Xin gửi Đại Tần tấm lòng ái mộ. Bạo gan hỏi nhỏ, hậu vương khi nào tuyển người?
[Thế Giới] Bỗng Dưng Muôn Chết: Còn tùy. Hiện còn thiếu thái giám tổng quản và một số tiểu thái giám, hoan nghênh ai đó tịnh thân nhập cung.
[Thế Giới] Tiểu Bố: Phản đối nói chuyện tình cảm trên thế giới! Phản đối nói chuyện tình cảm trên thế giới!
[Thế Giới] Bảo Khí Giang Hồ: Chàng cô đơn đáng thương lại bị đả kích nặng nề rồi.
Trên kênh tổ đội.
[Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Chúc mừng!
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Cùng vui cùng vui. Thực ra, muội phải cảm ơn huynh. Nếu không có lời nhắc nhở đó của huynh thì muội không thể nghĩ ra.
[Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Ta chỉ buột miệng thôi mà. Ha ha.
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Ha ha.
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muôn Chết: Trên hậu đài của muội xuất hiện một bảng đăng kí khai quốc nguyên huân. Đại khái mọi người viết lên đó chức vụ mong muốn, sau đó sẽ bố cáo trên tấm bia anh hùng trong lâm viên hoàng gia. Doanh Vũ muốn làm đại tướng quân, Bạch Tuyết là nữ quân, thế còn huynh?
[Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Thế nào cũng được.
[Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Thế nào cũng được là sao? Hay là chân giám ngục, anh Sát Sát lạnh lùng, chém người cũng rất ngọt.
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Người mà em vừa miêu tả là đao phủ.
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Sát Sát huynh, thực ra, trong hậu cung vẫn còn thiếu một chân dưới một người mà trên vạn người đó.
[Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Thân tâm bình thường, lại chưa luyện quỳ hoa bảo điển, thứ lỗi không thể đảm nhiệm chức tổng quản đại nội. Xin cảm ơn, hãy để cho ai đó thích hợp.
[Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Dưới một người mà trên vạn người, quyền lực của thái giám lớn vậy sao?
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Đồ ngốc! Đã nói rõ thế rồi còn gì. Dưới một người mà trên vạn người thì chắc chắn không phải là thái giám rồi. Chính là cách nói khác của kẻ luôn trần trùng trục ấy, Tô Tô, ta khinh bỉ ngươi.
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Không dám, không dám. Bắn nước mắt.
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Bắn nước mắt thì ích gì, bắn nước khác thì đúng hơn.
[Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Aaaaaaaah. Doanh Vũ, anh thật... xấu quá!
Tô Liễu đang hân hoan trò chuyện cùng các bạn trên kênh tổ đội, thì Kiêu Dương Tự Hỏa gửi tin nhắn cho cô. Ngoài việc chúc mừng ra, còn hỏi thăm về vụ nhiệm vụ kiến quốc. Tối hôm nay tất cả các server đều đồng thời tiến hành nhiệm vụ, nên không quan trọng việc giữ bí mật hay không.
Do đó, cô vô tư kể lại chuyện mình được thần chiến tranh Athena nhập hồn, tiểu vũ trụ nổ tung, linh cảm thôi thúc chạy tới chỗ Lẵ Bất Vi...
Kể xong, cô tủm tỉm cười đợi chờ nghe tán thường. Kết quả mãi lâu sau mới có tin nhắn trả lời.
[ Nói Thầm ] Người chơi Kiêu Dương Tự Hỏa: Tiểu Ngược, giữa đêm khuya thanh vắng, nàng đừng kể chuyện nhập hồn với ta, khủng bố quá đi mất!!!!!!!!
Sau câu tếu táo vô vị của Tự Hỏa, Tô Liễu lại tiếp tục vui vẻ và nhiệt tình nói đủ thứ chuyện vói các bạn trên tổ đội.
Vào khoảnh khắc kiến quốc thành công, hệ thống đã đưa ra thông báo, do đã có ba quốc gia mới, nên mọi người chơi đều sẽ có một cơ hội miễn phí chọn lại quốc tịch. Cả nhóm ra sức đoán xem nước Tần sẽ có bao nhiêu người, bàn qua tán lại thế nào lại nhắc tới Thiên Địa Bất Nhân và Yêu Tinh Áo Choàng. Chủ yếu là Doanh Vũ và Bạch Tuyết bàn tán rất sôi nổi, còn Tô Liễu không nói gì. Được một lát, Doanh Vũ gửi tin nhắn riêng cho cô: "Hà hà, cậu vui rồi chứ, cái tên bạc tình kia đã lại bị đá rồi."
Tô Liễu gửi lại một cái mặt cười rất lớn rồi tiếp tục trầm tư. Vui ư? Không hề! Thật sự, cô còn cảm thẩy buồn hơn nữa. Tại sao lại là Tiểu Triệt bị Yêu Tinh đá? Mà không phải là Tiểu Triệt vứt bỏ Yêu Tinh? Trời ơi, đám trẻ ở khu nhà cô lại thảm đến thế sao, đứa nào đứa nấy đều có số bị... đá.
Tô Liễu càng nghĩ càng tức, càng tức lại càng hận bà cô già Yêu Tinh kia. Còn cảm giác hận Tiểu Triệt lúc cậu ta đề nghị chia tay đã hoàn toàn tan biến.
Thứ Năm thi xong, Tô Liễu không online vào game, hẹn Lâm Lập Triệt ra ngoài.
Sở Thịnh Hoan thích đưa họ vào các nhà hàng, còn những lúc chỉ có hai người với nhau, họ thích ăn ở quán nhỏ gần trường.
Đầu tiên là nói chuyện tình hình gần đây, tiếp đó hỏi thăm nhau hè này có về không. Cho tới khi gần ăn xong, Tô Liễu vẫn không hề đả động đến vấn đề tình cảm. Trước lúc đi cô đã suy nghĩ rất kỹ, nhưng đến lúc cần phải nói, Tô Liễu lại phát hiện ra một chuyện.
Đó là Lâm Lập Triệt giống cô, đều ưa giữ thể diện. Trừ phi
mọi người đều tự biết việc họ thất tình, bằng không họ sẽ khôngbao giờ thừa nhận.
Mà người biết việc Lập Triệt bị đá lại là Tiểu Ngược trên mạng chứ không phải là Tô Liễu ngoài đời. Cô chán nản và bỗng cảm thấy đã lãng phí thời gian ăn bữa cơm vừa rồi. Tô Liễu đang định về kí túc lên mạng rổi dùng thân phận Tiểu Ngược để hỏi thăm Chiến Ngự Lâm Lâm thì Tiểu Triệt đã mở miệng nói trước: "Liễu Liễu, nếu như mình muốn quay lại thì cậu có chấp nhận mình không?" Cậu cúi đầu hỏi khẽ, tuy không nhìn rõ nét mặt nhưng khóe môi kia đích thị là đang mỉm cười.
"Không." Tô Liễu thản nhiên đáp không cần suy nghĩ. "Mình không phải là đồng nát."
Lời vừa dứt, cả hai đều sững người. Lâm Lập Triệt ngước khuôn mặt điển trai, nhìn Tô Liễu một lúc rồi phá lên cười.
"Thôi được rồi, đồng nát cứ để đó, anh sẽ chọn cho em một người khác." Lâm Lập Triệt ngẩng phắt mặt lên rót một cốc bia.
"Tránh xa ra, đừng có ở đó mà tự xưng anh anh em em, anh Thịnh Hoan nghe được sẽ cho cậu một trận đấy!" Tô Liễu bĩu môi rồi rót đầy hai cốc bia, cùng Lập Triệt nâng cốc.
Tửu lượng của Tô Liễu rất kém, chưa uống đã say, nên cô chỉ nhấp nhấp môi rồi làm ra vẻ đau khổ hỏi: "Tiểu Triệt, cậu hãy nói thật cho mình nghe, khi ấy cậu theo đuổi mình là vì thương mình không có ai nhòm ngó phải không?"
“Không." Lâm Lập Triệt mim cười, rổi đột nhiên im lặng.
Khóe môi mím chặt vẫn khẽ rung, nhưng cậu ta quyết không giải thích thêm. Một cảm giác đau thương vô tận bao phủ lên hai con ngưòi ngồi câm lặng.
Một hồi lâu sau, Lâm Lập Triệt dịu dàng cười và hỏi: "Thế còn Liễu Liễu, sao khi đó lại chấp nhận mình? Mình luôn cho rằng không thể thành công, nên mới không dám hỏi vì sợ bị từ chối, đành phải chọn cách gửi thư tình." Lời vừa dứt, cảm giác như cả căn phòng lạnh ngắt. Ngước lên trông thấy ánh mắt sát khí đằng đằng của Tô Liễu, Lâm Lập Triệt bối rối không hiểu: "Sao thế mình nói sai gì ư?"
"Không." Tô Liễu nghiến răng đáp.
Yên Yên nói đúng, mắt cô đúng là bị lệch, phải đến bệnh viện khám mới được. Làm gì có chuyện xấu hổ hay vì yêu mà hóa nhút nhát. Hoàn toàn chỉ do cô tưởng tượng ra mà thôi.
"Mình nhận lời cậu, là bởi vì cậu đã từng nói sau khi tốt nghiệp muốn về làm việc ở sở xây dựng trong thành phố của chúng ta. Hơn nữa, nhà hai đứa gần nhau, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, nên sẽ hiểu nhau hơn." Tô Liễu không khách khí trả lời, song giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần: "Sức khỏe của bố mình không tốt, mẹ mình cũng đã bắt đầu già đi, con gái trước sau gì cũng phải lấy chồng, nhưng mình không muốn ở quá xa bố mẹ."
Đột nhiên cô cảm thấy khó chịu. Dường như vết thương của lần chia tay lại đang rớm máu.
Khâu Kiều Nhan đã cướp của cô cả dự định tương lai chứ không phải chỉ là Lâm Lập Triệt.
Những người con trai cô tình nguyện tiếp cận không nhiều, số người cô thích lại càng hiếm, nếu sau khi tốt nghiệp mà không lây chổng, bố mẹ sẽ lo lắng, mà khi bô cô lo lắng bệnh tim sẽ lại tái phát, còn mẹ...
Tô Liễu càng nghĩ càng đau lòng. Cô không bao giờ quên cảnh thi trượt đại học năm đầu tiên, bố đang an ủi bỗng đưa hai tay lên ôm ngực và ngã phịch xuống đất. Nghĩ tới đây, Tô Liễu đột nhiên thấy sợ hãi và nhói đau.
"Xin lỗi Liễu Liễu." Nhìn quầng mắt đỏ hồng của Tô Liễu, Lâm Lập Triệt thở dài, khẽ nói.
Bầu không khí lại trở nên ngột ngạt.
Mùi hoa thơm xen lẫn mùi thức ăn từ cửa sổ thoảng tới, làm loãng bớt bầu không khí ảm đạm.
Trong căn phòng tĩnh lặng chợt vang lên tiếng chuông điện thoại du dương. Lâm Lập Triệt rút máy ra nhìn rồi tắt ngay. Nhưng chưa kịp nhét lại vào túi quần thì tiếng chuông đã lại réo rắt. Cậu ta mặt không biến sắc, tiếp tục tắt máy. Ngẩng lên thấy Tô Liễu đang tò mò nhìn và hỏi với giọng khiêu khích: "Ai thế? Có phải là cô nàng Khâu Kiều Nhan mà anh Thịnh Hoan từng nhắc đến không?"
Lập Triệt đỏ mặt và có chút ngượng ngập.
"Tiểu Triệt, sao cậu không nghe điện thoại của cô ấy? Hai ngưòi chia tay rồi sao?" Tô Liễu giả bộ vui sướng đoán mò.
Lâm Lập Triệt dở khóc dở cười, đau khổ đáp: "Đâu có." "Cãi nhau?"
"Cũng không phải."
"Vậy là?"
"Phật dạy: không thể nói."
Tô Liễu vốn muốn biết tình hình, khó khăn lắm mới nói được đến vấn đề này, nên đương nhiên không thể dễ dàng cho qua. Cô bèn dùng độc chiêu: "Cậu nói hay không nói? Hay là để mình nói anh Thịnh Hoan cho cậu một trận?"
"Liễu Liễu, cậu thật tồi, từ nhỏ đã biết được anh Thịnh Hoan nuông chiều, nên toàn bắt nạt mình." Lâm Lập Triệt buồn quá hóa giận.
"Sao, cậu ghen tị à?" Tô Liễu nheo đôi mắt to tròn, cười hi hi.
"Là ghen tuông được chưa?" Lâm Lập Triệt cũng không khách khí.
"Oa, cậu ghen... vì mình? Tiểu Triệt, cậu dám có suy nghĩ không đứng đắn về anh Thịnh Hoan, cậu cậu,..." Tô Liễu lấy tay ôm ngực, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.
Lâm Lập Triệt không còn gì để nói. Cậu ta nhìn Tô Liễu thật lâu thật lâu rồi ôm đầu kể lại sự tình.
Thì ra, bà cô Yêu Tinh giận dỗi Khâu Kiêu Dương, không muôn ở lại Tề quốc, bèn dùng tiền để mua Kiến Quốc lệnh nhưng không ai bán. Thiên Địa Bất Nhân hay tin, chẳng biết kiếm được tấm Hàn lệnh từ đâu và tặng cho cô ta với điều kiện phải cải giá. Còn trong thực tế, Lâm Lập Triệt và Khâu Kiều Nhan vẫn đang ở bên nhau.
Tô Liễu vốn định nén giận, nhưng càng nghe, cơn giận càng muốn... bùng nổ.
"Tiểu Triệt, cậu cứ thế mà đồng ý cho cô ta cải giá? Đừng tưởng dù trong game thôi thì sẽ không xảy ra chuyện gì, hai người chẳng phải cũng từ trò chơi vợ chồng mà nảy sinh tình cảm đó sao? Mau quản cho chặt cô vợ lẳng lơ của cậu đi!" Tô Liễu uống ừng ực hết một cốc bia rồi bực bội tuôn ra một tràng.
Lâm Lập Triệt khẽ cười ha ha hai tiếng, ôn tồn nói: "Cô ấy đã lớn, hành động nên biết chừng mực. Bằng không, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ phải tự làm tự chịu". Lúc nói câu này cậu ấy hơi nghiêng đầu, dưới ánh đèn mờ trắng, hai hàng mi dài thản nhiên đến lạ.
"Tiểu Triệt, cậu không yêu Khâu Kiểu Nhan, phải không?" Tô Liễu đột ngột hỏi.
"Ừ" Lâm Lập Triệt khẽ nói, khóe miệng nhếch lên, "Không yêu... bằng Liễu Liễu, nhưng tiếc là..." Cậu ta cười cười rồi im lặng.
Chuông điện thoại lại vang lên. Tô Liễu đột nhiên nở nụ cười kiều diễm như một nữ vương, chìa tay ra nói: "Tiểu Triệt đưa điện thoại cho mình."
"Mình tắt máy đây." Cậu ta khôn ngoan đáp.
"Này, món nợ bỏ rơi mình mình còn chưa tính đấy! Mau đưa điện thoại ra đây, để mình dậy cho kẻ thứ ba một bài học, thì mình sẽ tha thứ cho cậu." Tô Liễu vẫn cười rất tươi, trong mắt ánh lên muôn vì sao nhỏ. Những vì sao sáng lóe bởi nỗi căm hờn.
"Liễu Liễu..." Lâm Lập Triệt đáng thương lắp bắp nhìn cô, cuối cùng, đành phải đưa chiếc điện thoại vẫn đang rung lên bần bật cho cô.
Lúc bấm nút nghe điện thoại, Tô Liễu thực sự vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì. Oan gia ngõ hẹp gặp nhau, cô cảm thấy chỉ cần mình còn giữ thể diện một ngày thì thắng lợi mãi mãi sẽ không với tới. Liếc nhìn Lập Triệt đang ngồi cạnh với vẻ mặt đau khổ, Tô Liễu mím môi thật chặt.
"Lâm Lâm, chồng ở đâu mà vợ tìm không thấy." Đầu giây bên kia một giọng nhẹ nhàng, nũng nịu vang lên.
Im lặng hai giây, Tô Liễu cong môi cười khẩy và lấy giọng thật điệu đà: "Thưa thím, hôm nay ngài Lâm đã chọn em rồi. Thím làm ơn đừng đeo bám ngài ấy thêm nữa." Nói xong, cô lập tức cúp máy.
Lập Triệt vừa uống một ngụm bia, nghe thấy thế ho sặc sụa hai tiếng, nghẹn ngào chảy cả nước mắt.
Chưa đầy hai giây sau, tiếng chuông lại vang lên điên cuồng.
"Cô là ai? Bảo Lập Triệt nghe máy, tôi là bạn gái của anh ấy." Khâu Kiều Nhan xem chừng vẫn bình tĩnh.
"Bạn gái? Thím thật khéo pha trò. Tôi đây là vợ của anh ấy!" Tô Liễu đối đáp gãy gọn rồi tiếp tục dập máy.
Năm giây sau, di động lại đổ chuông. Tô Liễu nhìn màn hình hiển thị quen thuộc, thầm nghĩ chắc bà cô già Yêu Tinh dã phát điên lên rồi. Để áp đảo đối phương, vừa bắt đầu nghe máy là cô dùng luôn chất giọng lờ lợ tiếng địa phương: ''Thím có vấn đề gì không vậy? Sao không chịu nghe ta khuyên? Thấy bức bối thì đi tìm người đàn ông khác, ngài Lâm hôm nay là của ta." Nói xong theo thói quen liền dập máy.
Lâm Lập Triệt ngẩng khuôn mặt tuấn tú đang giàn giụa nước mắt vì cười lên, rút mấy tờ giấy ăn lau nước mắt nói: "Liễu Liễu, thật nên để anh Thịnh Hoan nhìn thây bộ dạng vừa rồi của cậu." Lâm Lập Triệt vẫn chưa chịu thôi, "Cậu tai quái như thế, vậy mà toàn giả bộ hiền lành trước mặt anh Thịnh Hoan..."
Tô Liễu lườm cậu ta một cái sắc lẹm: "Cậu tưởng mình thích thế à? Đây là phản ứng có điều kiện do sợ hãi quá!" Cô thở dài, giọng vô cùng buồn bã: "Như cậu nói, anh Thịnh Hoan đối với mình tốt hơn cậu, nhưng thật sự là mình rất sợ anh ấy."
Lâm Lập Triệt cười an ủi: "Cứ từ từ, giờ cậu đã biết nói sẽ nhờ anh ây cho mình một trận, thế là tiến bộ nhiều rồi!"
Tô Liễu giơ cao cốc bia, cười hi hi: "Tốt rồi, để chúc mừng tình cảm giữa mình và anh Thịnh Hoan dần được khôi phục, cạn!"
"Chúc mừng điều này thì cậu phải tìm anh ấy chứ!" Lâm Lập Triệt lầm bầm.
Chẳng phải mình đã nói là mình không dám sao!" Tô Liễu yếu ớt đáp.
Lâm Lập Triệt im lặng.
"Tớ cạn, cậu tùy ý." Cậu ta cầm cốc bia, làm một hơi cạn sạch.
Tô Liễu vui vẻ, hôm nay cô cũng chưa uống nhiều, nên khảng khái một hơi uống cạn cốc bia. Kể từ khi hai người chia taỵ và bản thân phải chịu sự lăng mạ của bà cô già Yêu Tinh, Tô Liễu tuy lòng luôn thầm nhủ mình đừng so đo với bọn họ, nhưng thực ra ít nhiều vẫn oán trách Tiểu Triệt, hôm nay có thể nói hết được ra, lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Hai người ngồi ôn lại những chuyện vui khi còn nhỏ, đang nói nói cười cười, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Điện thoại để trên bàn, Tô Liễu nhoài người nhìn, thấy trên màn hình hiện ba chữ "Khâu Kiêu Dương".
Lâm Lập Triệt định với tay lấy, điện thoại đã bị Tố Liễu cướp đi.
"Chắc chắn vẫn là bà cô gọi. Tiểu Triệt cậu cứ ở yên đây. Ngay hôm nay chị sẽ báo thù cho cậu, để cô ta biết rằng đám trẻ ở khu chúng ta không phải là đồ dễ sai bảo."
"Được rồi, mình đang lo cậu sẽ bị chọc giận cơ, nhưng xem ra đúng là mình đã lo xa rồi.'' Lâm Lập Triệt dở khóc dở cười nhấp một ngụm bia rồi nói nhỏ.
Sau khi nhấn nút nghe, một giọng nam nhẹ nhàng và truyền cảm vang lên: "Tiều Lâm à? Là anh đây."
Tô Liễu đưa lại máy cho Lập Triệt và nói khẽ: "Không phải cô ta, cậu nghe đi!"
"Uhm." Cậu ta gật đầu rồi cầm lấy máy. Nhưng vừa gọi "Anh Kiêu Dương" thì đầu dây bên kia đã dội tới những tiếng léo nhéo chói tai: "Lâm Lập Triệt, anh về nhà ngay cho tôi. Tôi hiện đang ở nhà anh đây, còn anh thì đang vui vẻ ở chỗ đứa con gái nào thế? Vừa rồi anh đi đâu? Anh có biết là con tiện nhân đó đã nhục mạ tôi, nói tôi là hạng tiếp viên ở quán bar cướp khách của nó? Đồ tiện nhân vô sỉ, lại còn dám dập không nghe điện thoại của tôi..."
Vì đang bật loa, nên Tô Liễu nghe rất rõ, kể cả tiếng Khâu Kiêu Dương đang dạy dỗ cô em Yêu Tinh của mình: "Thật không nên để em chơi game, em nhìn em bây giờ đi, mở miệng ra là chửi người ta tiện nhân này kia, có khác gì phường buôn tôm bán tép không?"
Lâm Lập Triệt liếc nhìn bộ mặt cười tinh quái của Tô Liễu, thật thà nhét điện thoại lại vào tay Tô Liễu.
"Thưa thím, dập máy là chuyện bình thường, vì tôi đây không quen đôi co với hạng mặt dày làm kẻ thứ ba như cô. Còn về việc cướp bạn trai của người khác, cô có dám nói là mình chưa từng làm bao giờ không?" Tô Liễu thản nhiên hỏi.
"Cô là... Tô Liễu." Đầu máy bên kia nói giọng hoài nghi.
Tô Liễu cười cười. Vì vừa rồi cô dập máy quá nhanh nên bà cô Yêu Tinh không kịp phản ứng. Hai người bọn họ đã đấu khẩu vài lần, nên nếu có thêm thời gian bà cô Yêu Tinh đó chắc chắn sẽ nhận ra giọng cô.
"Cô Tô, cô và Lâm Lập Triệt đã chia tay, sao cô vẫn bám riết người ta không chịu buông? Làm ơn giữ lại chút tự tôn cho phái nữ có được không?" Khâu Kiều Nhan đổi giọng. Tỏ vẻ mình là người hiểu biết, thâm thúy xoáy vào nỗi đau của Tô Liễu."
Tô Liễu càng cười khoan khoái hơn: "Tôi rất biết giữ lòng tự trọng đấy chứ, vì vậy mới làm hệt như thím, nhằm lúc người ta đang yêu đương thắm thiết thì thò chân vào."
Câu này Tô Liễu nói hơi vòng vo, Khâu Kiều Nhan chắc phải một lúc, mới hiểu ra ý cô. Nhưng cô ta không tiếp lời, chỉ giận dữ nói: "Để Lâm Lập Triệt nghe máy, nói rõ ràng xem rút cục anh ta yêu ai?"
Câu nói sau cùng đầy vẻ tức tối của Kiều Nhan vừa bộp chộp lại vừa phi logic.
Với những kẻ không có đầu óc, đương nhiên Tô Liễu rất coi thường: "Anh ấy yêu ai còn cần phải nói sao? Một tí đồ lạ bằng một tạ đổ quen, ăn vụng đã ngon mà không vụng được lại càng ngon hơn. Cô gần ba mươi tuổi đầu mà vẫn không biết cánh đàn ông chỉ bị hấp dẫn bởi cảm giác chinh phục. Còn một khi con ong đã tỏ đường đi lối về thì còn gọi gì là cảm xúc. Vì thế, hiện giờ, người Tiểu Triệt yêu đương nhiên là người mà anh ta không vụng được..."
Cô chưa nói dứt câu, trong điện thoại vang lên tiếng đồ vật rơi bộp xuống sàn nhà. Tiếp đó là tiêng giầy cao gót xa dần và tiếng đóng cửa rình rình. Lát sau, một giọng nam nhẹ nhàng cất lên: "Em Tô, Kiều Kiều tức phát khóc rồi. Những việc trước kia nó đã sai, nhưng nó thật lòng yêu Lập Triệt, nên em đừng..." Khâu Kiêu Dương khẽ cười rồi ôn tồn chuyển chủ đề "Em nhắn với Tiểu Lâm thay khóa cửa đi nhé! Kiều Kiều tính tình rất khó chịu, giờ nó đang cáu giận nên bỏ đi, nhưng lát nữa tỉnh ngộ, chắc chắn sẽ quay về đập phá đồ đạc trong nhà. Cảm ơn em." Nói xong, Kiêu Dương lặng im, như lịch sự chờ cho Tô Liễu cúp máy trước.
"Tạm biệt". Tô Liễu cũng tỏ ra lịch sự, lửa giận ngút trời khi nãy thu lại thành một đốm nhỏ rồi lặng lẽ tắt ngấm.
Sau khi nhẹ nhàng tắt máy, Tô Liễu tiện tay với luôn cốc bia đã được rót đầy. Giơ ngón tay thể hiện động tác chiến thắng, cô cười hì hì: "Oan gia ngõ hẹp... kẻ mạnh thắng. Cạn ly!"
"Liễu Liễu cậu đừng uống nữa." Lâm Lập Triệt nói chưa hết câu đã thấy Tô Liễu nuốt cái ực rồi bảo: "Hình như uống hết cả chai rồi, xong rồi, Tiểu Triệt, mình buồn ngủ quá." Nói xong, cô đổ luôn người xuống bàn.
Lâm Lập Triệt ngẩn ngưòi ra mất mấy giây, rồi lắc đầu cười đau khổ. Cậu nhìn con người bảo ngủ là ngủ, quyết định gọi điện thoại sau một hồi suy nghĩ.
"Anh Thịnh Hoan ạ, anh có rảnh không? Em với Tô Liễu đi ăn cơm, cô ấy uống say rồi, không về kí túc được. Chỗ của em không tiện, anh có thể..." Cậu còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã có tiếng cắt ngang: "Đang ở chỗ nào?"
Thông báo địa chỉ xong, Lập Triệt lặng im ngồi chờ.
Ánh đèn rất sáng, nhẹ phủ lên gương mặt thiếu nữ nghiêng nghiêng một lớp màu trắng óng ánh tựa như ngọc trai. Lập Triệt bần thần nhìn rồi lại cụp mắt xuống, hai hàng mi dài đượm vẻ trầm tư.
Có những lời nói tưởng chừng thoáng qua mà sao lòng vẫn đau.
Cô ấy nói, cậu đừng coi mình là đồng nát.
Đồng nát ư...
Lâm Lập Triệt ngửa đầu tu nốt chút bia còn lại, trên khuôn mặt thanh tú thoáng nét cười vô tư.
"Liễu Liễu..." Cậu cúi đầu nói với thiếu nữ đang ngủ sayI "Từ nhỏ tới lớn, mặc dù chưa bao giờ được gọi một tiếng "anh", nhưng "anh" Lập Triệt đây cũng không nỡ coi em là đồng nát đế nhặt."
Có tiếng gõ cửa cộc cộc rồi nhân viên phục vụ đưa một thanh niên cao lớn anh tuấn bước vào phòng.
"Tại sao lại uống say?" Sở Thịnh Hoan cau mày hỏi, ánh mắt lạnh băng khiến cả phòng như muốn đông cứng.
"Anh Thịnh Hoan, lỗi không phải tại em. Lâm Lập Triệt
giải thích với vẻ vô cùng tội nghiệp: "Em đã khuyên cô ấy mấy lần rồi".
"Một chai?" Sở Thịnh Hoan liếc nhìn ba chiếc vỏ chai nằm lăn lóc trên bàn, hỏi gay gắt.
"Vâng, em không để ý là cô ấy đã uống cả ba cốc." Lập Triệt liếc nhanh Sở Thịnh Hoan và thực thà khai báo.
Tửu lượng của Tô Liễu thực ra không kém, rượu trắng rượu vang đều uống được chút ít, nhưng lại không uống được bia. Kể ra có trách thì phải trách bố của cô. Sau lần vô tình nhìn thấy cảnh bạo hành ở gia đình hàng xóm cạnh nhà người chị họ, Tô Liễu trở nên nhút nhát trong một thời gian dài. Khi ngủ rất hay giật mình tỉnh giấc rồi không ngủ lại được nữa. Bố cô thấy rất khổ tâm và đã cho Tô Liễu uống bia để kích thích thần kinh, đợi cô uống hai cốc bắt đầu lâng lâng mới dỗ cô ngủ.
Về sau, khi Tô Liễu đã có thể ngủ ngon giấc hơn thì cũng là lúc cô hình thành thói quen ngủ gục sau ba cốc bia.
Câu chuyện này trở thành đề tài tiếu lâm của mọi người trong khu. Lần nào liên hoan cuối năm, các cô dì chú bác ở Sở xây dựng cũng nhắc câu chuyện Tô Liễu uống bia.
"Biết rồi." Sở Thịnh Hoan khom người xuống nhẹ nhàng bế bổng Tô Liễu đang thiêm thiếp ngủ và nói: "Tiểu Triệt nếu không bận thì đến phòng ký túc của Tô Liễu nói với bạn cùng phòng của cô ấy một tiếng. Cô bé đó rất tốt, Liễu Liễu buổi tối ra ngoài về muộn một chút là lo lắng rồi gọi điện hỏi han ngay."
Nói xong, không đợi Lâm Lập Triệt trả lời, Sở Thịnh Hoan ôm gọn cả cánh tay của Tô Liễu và sải bước ra xe.
Lâm Lập Triệt đứng ngây người tại chỗ.
“Nói vói bạn cùng phòng của Liễu Liễu" là sao? Anh Thịnh Hoan quen Ngô Yên khi nào? Sở Thịnh Hoan làm thế nào biết được Ngô Yên rất quan tâm tới Liễu Liễu? Quan trọng là...
Từ khi nào, anh Thịnh Hoan và Liễu Liễu bắt đầu thân nhau đến thế? Lập Triệt nghĩ tới nghĩ lui, rồi xuồng cầu thang và bực bội thanh toán.
Anh đặt cô lên giường và ngồi bên cạnh, ngây ngốc nhìn cô, ngây ngốc mỉm cười, thẫn thờ trước niềm hạnh phúc đến bất ngờ. Cô mặc chiêc áo phông ngắn màu vàng nhạt và chiếc quần bò lửng, tóc buộc túm một ít sau gáy, phần còn lại xõa ra trước ngực. Lại có cả mấy sợi tóc bướng bỉnh đang vương trên mặt. Anh cau mày gạt mấy sợi tóc sang một bên, để lộ khuôn mặt thanh tú như đang mỉm cười trong giấc mơ.
Ánh đèn ngủ màu cam hắt ra thứ ánh sáng mờ ảo, cái bóng đen của người đàn ông in trên bức tường trắng toát nên vẻ trầm lắng đến mức đáng thương.
Sở Thịnh Hoan ngồi cạnh giường, tay trái đỡ lấy người Tô Liễu, tay phải đưa lên cao rồi từ từ lướt nhẹ theo những đường cong trên cơ thể cô. Năm ngón tay gân guốc mỗi lúc một thấp hơn, thấp hơn nữa, và suýt chạm vào khuôn ngực đang phập phồng của người thiêu nữ. Đúng lúc đó, anh giật mình thu tay lại, đặt sang bên cạnh.
Tiếng thở dồn dập vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Dường như bị giật mình, Tô Liễu xoay người úp mặt vào tường. Sở Thịnh Hoan mím môi, khẽ thở dài vẻ chán nản, trong đôi mắt lạnh lùng của anh thoáng hiện nét cam chịu.
Anh không hiểu tại sao Liễu Liễu lại sợ anh đến thế? Ngay cả trong giấc ngủ, cô dường như cũng muốn tránh anh.
Từ nhỏ tới lớn, anh chỉ nổi giận với cô một lần, mà cũng là vì bất đắc dĩ.
Mẹ cô rất nghiêm khắc, Sở Thịnh Hoan còn nhớ rõ. Chỉ là cậu bé Thịnh Hoan tám tuổi ngô nghê, đã sai Lâm Lập Triệt bày trò với cô bé Liễu Liễu năm tuổi. Vậy mà bà đã không cho cô chơi với anh suốt ba năm liền.
Không thể tưởng tượng, nếu bà biết rằng Thịnh Hoan mười tám tuổi đã hôn Liễu Liễu mười lăm tuổi, liệu bà có bắt cô phải tránh xa anh cả đời không? Vì anh quá sợ, nên mới đe dọa cô không được mách người lớn, kết quả là...
Mỗi lần nghĩ tới sự việc đó, Sở Thịnh Hoan thấy chỉ muốn đập đầu vào tường cho rồi. Lần đó may là phụ huynh không biết gì, nhưng Tô Liễu thì nhìn anh như loài ác thú và luôn tìm cách trốn chạy.
Trong ánh đèn mờ ảo sáng lấp lóa tấm thân ngọc của nàng thiếu nữ. Chiếc áo phông hơi kéo lên trên vì cô lăn qua lăn lại để lộ ra một phần eo thon trắng ngần bị lằn đỏ vết thắt lưng.
Sở Thịnh Hoan hít một hơi thật sâu, từ từ buông lỏng nắm đấm. Năm ngón tay cong cong khẽ chạm vào Tô Liễu rồi lại bật ra như bị điện giật.
"Liễu Liễu, em cởi quần bò ra..." Sở Thịnh Hoan khẽ gọi và ngập ngừng nói tiếp: "Em cởi thắt lưng ra ngủ mới dễ chịu". Chỉ một câu nói đơn giản mà máu anh đã dồn hết lên mặt. Anh ngồi xoay lưng về phía đèn nên không rõ sắc mặt, song qua giọng nói run run cũng đủ biết anh căng thắng và xấu hổ đến mức nào.
Trong cơn mơ màng, Tô Liễu nghe thấy có tiếng người léo nhéo. Hình như là mẹ đang cằn nhằn cô chưa tắm đã đi ngủ, lại có vẻ như bố đang đứng ngoài cửa phòng nhắc cô cởi bộ áo ngoài bó sát ra rồi hãy ngủ. Giọng nói lúc loáng thoáng ngoài phòng khách, lúc dội vào trong tai. Tô Liễu bực dọc làu bàu: "Mẹ cho con ngủ đã, mai con tắm.”
Mắt vẫn nhắm chặt, Tô Liễu mơ màng tháo thắt lưng, cởi quần bò. Được nửa chừng thì không với tới được nữa, cô bèn cong chân phải lên rồi đạp cho ống quần tuột hẳn xuống mắt cá chân. Xong xuôi, nằm im.
Chuỗi động tác ngoài sức tưởng tưởng vừa rồi của Tô Liễu khiến Sở Thịnh Hoan thấy... giật mình thon thót. Anh ngây người nhìn cô, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, miệng há hốc trước bức tranh đẹp mê mẩn.
Anh vẫn biết Liễu Liễu đã lớn, nhung không ngờ cơ thể cô lại đẹp đến như thế. Dáng người nằm nghiêng nghiêng, đôi chân thon duỗi song song, vòng eo nhỏ quyến rũ...
Ánh mắt anh dừng lại ba giây chỗ chiếc quần con màu trắng viền hoa xinh xắn. Vì động tác của chủ nhân hơi mạnh nên nó đã bị kéo theo xuống phía đùi. Và phía trên, chiếc áo phông không đủ dài để che vòng ba căng tròn, trắng mịn.
Một cảm giác nóng bỏng quen thuộc dội lên ở bụng dưới, Sở Thịnh Hoan vụt đưa cánh tay trái lên, năm ngón tay run rẩy khe khẽ chạm vào chỗ đó.
Khát khao, khát khao! Dục vọng bản năng từ trong lòng trỗi dậy, nhưng hai tay như muốn hóa đá. Sau cùng, những ngón tay của anh đã xé toang những suy nghĩ rối rít, nhanh chóng đưa thẳng vào khe hẹp nhỏ. Mỗi lúc một sâu hơn, sâu hơn.
Một giây, chỉ một giây thôi. Một chút, chỉ một chút thôi.
Sở Thịnh Hoan cắn chặt môi, dùng chút lí trí còn lại nói với mình.
Gần lắm, gần lắm rồi, hương thơm cơ thể cô ùa cả vào mũi anh. Anh từ từ áp xuống, gắn chặt đôi môi giá lạnh lên khoảng eo thon, rồi sục sạo nơi huyệt đan điền.
"Ôi anh, tắt điều hòa đi, hơi lạnh đấy." Tô Liễu đột nhiên ú ớ nói mớ. Giọng cô tuy nhỏ mà như tiếng sấm khiến Sở Thịnh Hoan sực tỉnh.
Anh ngẩng phắt đẩu dậy, thở dốc từng tiếng, vội vàng kéo tấm chăn trùm lên người cô.
"Đồ cầm thú!" Anh tự xỉ vả mình và đi ra khỏi phòng. Để dập tắt cám dỗ, anh cẩn thận bấm ổ khóa trong rồi mói khép cửa, tự nhốt mình ở bên ngoài. Ngoái đầu nhìn lại, trán anh vã mổ hôi. Nhìn trong gương thấy hình ảnh người đàn ông chưa nguôi cơn dục vọng, anh lại buột miệng chửi: "Đồ cầm thú!"
Đêm dài đằng đẵng. Có người ngủ say và có kẻ mất ngủ. Mãi tới khi ngoài trời hửng sáng, cuối cùng Sở Thịnh Hoan cũng cảm thấy buồn ngủ. Nhưng vừa chập mắt, đã nghe thấy tiếng hét thất thanh trong phòng ngủ.
Từ trên chiếc giường nhỏ trong phòng đọc sách, Sở Thịnh Hoan nhảy phắt xuống sàn gỗ, vội vã xỏ chân vào ống quần, vừa cài thắt lưng vừa lao thẳng sang phòng ngủ.
"Liễu Liễu, có chuyện gì thế?" Sở Thịnh Hoan đập cửa hỏi. Trong phòng im phăng phắc "Liễu Liễu?" Anh tiếp tục gọi.
Cánh cửa hé mở và cô gái nhỏ cao chưa đến vai anh xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Tô Liễu định nói gì đó nhưng vừa ngẩng đẩu lên đã sợ hãi trước hình ảnh người con trai đang cởi trần. Bởi tầm mắt của cô chưa chạm được tới khuôn mặt anh tuấn rất đàn ông của anh. Thứ mà cô nhìn thây, trời ơi, chỉ là hai chấm đỏ thẫm trên vòng ngực nở nang.
Tô Liễu thận trọng đưa mắt nhìn lên bờ vai rộng của anh, lướt qua phần xương quai xanh tuyệt đẹp rồi dừng lại ở phía dưới cằm.
"Anh Thịnh Hoan". Cô lí nhí hỏi: "Sao em lại ở đây?".
"Em uống say, Tiểu Triệt không đưa em về ký túc xá được nên gọi điện bảo anh đến đưa em về đây." Nhận thấy Tô Liễu đang khổ sở vì không biết nhìn vào đâu, anh vừa đơn giản giải thích vừa quay lại phòng đọc sách lấy áo.
Chỉ trong giây lát, Tô Liễu đã được ngắm trọn dáng vóc tuyệt đẹp của anh: chân dài, hông nở, eo thon. Đẹp quá! Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô. Nhưng ngay sau đó khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại cúi gằm xuống.
Hỏng rồi! Cô lại dám cả gan tơ tưởng thần tượng Sở Thịnh Hoan bất khả xâm phạm.
Hỏng rồi! Cô đã cả gan ngắm trọn thân hình anh.
Hỏng rồi! Cô đã cả gan thẫn thờ nuốt nước bọt khi nhìn thấy thân hình ấy.
Ba lần "hỏng rồi" thêm ba lần "cả gan" bật ra khỏi đầu óc mụ mẫm của Tô Liễu. Tô Liễu bước về phía trước hai bưóc và khụy xuống xa lông.
Sở Thịnh Hoan quay lại sau khi đã mặc quần áo xong xuôi. Thấy Tô Liễu bần thần ngồi trên ghế, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.
"Liễu Liễu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Anh vừa nói xong, mặt Tô Liễu đã đỏ bừng. Đã xảy ra chuyện gì? Có thể xảy ra chuyện gì nữa? Ngoài việc cô tỉnh dậy thấy mình nằm trong phòng ngủ của Sở Thịnh Hoan, nằm trên chiếc giường của anh và quần ngoài thì tụt xuống tận ống chân.
"Anh Thịnh Hoan, em tự cởi quần áo ạ?" Tô Liễu cúi gằm mặt, cố ra vẻ dũng cảm hỏi.
"Uhm." Thịnh Hoan xoay gương mặt nóng bừng sang phía khác và trả lời: "Anh bế em lên giường, rồi khóa cửa và đi sang phòng đọc sách."
"Thế ạ " Tô Liễu như nhớ lại chuyện tối qua, ngượng ngùng kể: "Hôm qua trong lúc mơ màng, em nghe thấy có người gọi em dậy cởi quần áo rồi hãy ngủ, em cứ tưởng là..." Hai má cô vẫn ửng hổng, nhìn đáng yêu như trái đào tiên.
Nếu như trước kia Sở Thịnh Hoan cùng lắm chi im lặng mỉm cười. Nhưng lần này, có tật giật mình nên ma xui qui khiến thế nào mà anh lại buột miệng: "Liễu Liễu yên tâm, anh không có hứng thú gì với các bé gái... chưa dậy thì."
Nói xong, anh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt ngơ ngác buồn của Tô Liễu. Xóa bỏ nỗi tự ti, Tô Liễu cố gắng ưỡn ngực ra phía trước. Lại nhận thấy hành động có vẻ kì quặc, cô chuyển sang ngồi thu mình ở một đầu ghế.
"Không được đả kích người khác như thế, anh Thịnh Hoan." Để che giấu vẻ ngượng ngùng, giọng cô nói khẽ như có ý trách móc.
Trái tim cô như muốn vỡ òa. Khi còn học cấp ba, phần lớn con gái trong lóp đã mặc áo lót cỡ A thì cô vẫn rất tự hào với cỡ B của mình. Nhưng tới khi vào đại học, cô thấy rất mất tự tin.
Thế giới bao la, trước đây cô như ếch ngổi đáy giếng. Nào ngờ đám con gái đồi núi trập trùng nhấp nhô lại vào cả lớp cô. Sau này nghe người ta bình luận về con gái ở vùng cô: "Duyên dáng đáng yêu, nhưng vòng một đa phần khiêm tốn. Nên Tô Liễu luôn nghi ngờ rằng, chính bộ ngực cỡ B của mình đã làm hổ thẹn chị em quê nhà.
Việc qua đã qua rồi thì nên cho qua, anh Thịnh Hoan thực quá... độc ác! Tô Liễu xấu hổ tới mức không còn mặt mũi nào ở lại thêm nữa. Cô một mực đòi trở lại trường ngay từ lúc trời còn rất sớm.
"Trong phòng vệ sinh có khăn mặt và bàn chải. Em đánh răng rửa mặt, anh đưa em đi ăn sáng rồi về trường, nhé!" Sở Thịnh Hoan biết mình lỡ lời, không thể cứu vãn nên đã tìm cách giữ chân cô.
"Không đâu, sáng nay chủ nhiệm lớp em ra thông báo quan trọng, em cần phải về sớm." Tô Liễu lắc đầu quầy quậy.
Không còn cách nào khác, Sở Thịnh Hoan đành phải đánh xe ra. Cho dù anh đã chạy xe rất chậm, nhưng chỉ sau ba mươi phút họ đã tới cổng trường đại học. Tô Liễu nhảy từ trên xe xuống, vẫy tay tạm biệt xong liền chạy biến như một chú thỏ. Bóng cô nghiêng nghiêng, nhỏ dần rồi mất hút trong đôi mắt anh.
Sở Thịnh Hoan lên xe, hồi tưởng lại giấc mơ đẹp đêm qua, nét mặt lúc vui lúc buồn, vừa thấy may mắn lại vừa thấy nuối tiếc. Một cảm giác phiền muộn lập tức lan tỏa khắp người anh.
Tại sao mình có thể khóa cửa phòng như thê? Tại sao mình có thể ngốc đến nỗi không có chìa khóa phụ? Trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ: không như cầm thú thì không phải là đàn ông.
Sở Thịnh Hoan giậm chân, tay đập mạnh vào vô lăng, anh lẩm bẩm: "Mẹ kiêp, tối qua mình đếch phải là một thằng đàn ông."