Bổn Vương Ở Đây

chương 75

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Thẩm Ly, nàng có nhớ trước đây ta từng nói với nàng, Khư Thiên Uyên sụp đổ sẽ chôn theo yêu thú bên trong không?" Hành Chỉ nhẹ nhàng ôm Thẩm Ly vào lòng, chậm rãi nói, "Nhưng Khư Thiên Uyên do ta mượn lực Ngũ hành mới có thể dựng lên được, ngoài phong ấn Hỏa là mượn sức mạnh của phụ thân

nàng, bốn phong ấn còn lại đều dựa vào sức mạnh của đất trời Ma giới."

Giọng nói bình thản của hắn vô tình gợi ra những hồi ức được coi là ngọt ngào trong lòng Thẩm Ly, trăng trên núi ngoài Khư Thiên Uyên và nước trong hồ, lúc đó bọn họ một người lòng nhiều kiêng dè, một người lại mang sát ý, nhưng bất kể lúc đó trong lòng bọn họ ẩn giấu điều gì, bây giờ Thẩm Ly nhớ lại chỉ thấy lúc đó ánh trăng xua tan chướng khí thật đẹp hơn bất kỳ nơi nào khác.

"Lúc trước ta vá lại phong ấn Khư Thiên Uyên, nàng cũng đi cùng ta, chắc hẳn nàng cũng rõ. Lúc đó nếu Khư Thiên Uyên bị hủy, Ma giới cũng không thể

bảo toàn."

Thẩm Ly gật đầu: "Ừ, cây trên núi là phong ấn Mộc, nước trong hồ là phong ấn Thủy, tượng đá dưới đài luyện binh trong quân doanh là Phong ấn Thổ, còn xiềng xích trên Khư Thiên Uyên là phong ấn Kim. Ba thứ bên ngoài hợp thành chân vạc để chống Khư Thiên Uyên, còn Kim ở trên Khư Thiên Uyên, Hỏa ở trong Khư Thiên Uyên, vốn là một trận pháp vẹn toàn. Nhưng

mà"

"Ừ, nhưng đối phương lại tìm được vật thay thế Ngũ hành này." Hành Chỉ giữ lấy vai Thẩm Ly, nụ cười vẫn luôn trên mặt chợt tắt đi một cách hiếm thấy, hắn nghiêm túc nói, "Thẩm Ly, những điều ta sắp nói sau đây nàng phải nghe

cho kĩ, vì nàng chính là người quyết định."

Thẩm Ly nghiêm mặt, nghe Hành Chỉ nói: "Nàng và bốn vật khác đã thay

thế phong ấn vốn có, nhưng sức mạnh Ngũ hành này không thể nào bì được

với sức mạnh Ngũ hành do trời đất sinh ra, phong ấn như vậy chỉ có thể chống đỡ được Khư Thiên Uyên, nhưng không thể nào giam giữ yêu thú bên trong, bởi vậy bây giờ cửa lớn Khư Thiên Uyên mở toang, tuy ta dùng kết giới miễn cưỡng phong lại lối ra khiến bọn chúng không thể nào thoát được, nhưng đây không phải là cách lâu dài. Chỉ có một cách duy nhất để giải quyết họa yêu

t h ú ."

Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ: "Chàng nói là chôn yêu thú cùng Khư Thiên Uyên?"

Hành Chỉ gật đầu: "Nhưng nay may mắn là bốn phong ấn khiến Khư Thiên

Uyên gắn liền với Ma giới đã được thay thế, nếu Khư Thiên Uyên sụp đổ cũng sẽ không ảnh hưởng đến Ma giới, duy nhất chỉ liên lụy đến" Hắn đưa ngón

tay xoa má Thẩm Ly, "Mỗi mình nàng."

Thẩm Ly im lặng hồi lâu rồi bật cười: "Lựa chọn như vậy chàng biết ta sẽ

chọn thế nào mà."

Lòng Hành Chỉ thắt lại, thu ngón tay về: "Phải, ta biết."

"Vậy hà tất phải do dự." Thẩm Ly nói, "Hủy Khư Thiên Uyên đi."

Hành Chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Ly hồi lâu, cuối cùng lại bất lực cười khổ: "Tốt

xấu gì cũng là mạng mình, những lúc như vậy nàng phải do dự một chút rồi hãy đồng ý chứ" Nhưng nếu do dự thì nàng sẽ không giống Thẩm Ly nữa, lúc cần quyết đoán, nữ nhân này luôn thẳng thắn vô cùng.

Thẩm Ly mấp máy môi, cuối cùng chì thốt ra được hai chữ "Xin lỗi", nhưng thấy Hành Chỉ nhìn nàng, Thẩm Ly nói: "Cái mạng chàng trăm cay ngàn đắng cứu về lại sắp mất đi rồi. Lần này... chàng đừng băng phong Đông Hải nữa, ta vốn còn hiếu kỳ là lúc ở Đông Hải, tại sao Long vương lại khẩn trương tặng lễ

vật cho chàng vậy... Chàng xem, chàng đã dọa họ đến mức..."

"Ha." Hành Chỉ không kìm được lắc đầu bật cười, hắn vỗ đầu Thẩm Ly, sau khi khẽ thôi cười, hắn nói như lập lời thề, "Lần này sẽ không vậy đâu, sẽ không

có ai bị dọa hết." Hắn nói, "Ta sẽ ở bèn nàng, ở bên nàng đến cùng."Thẩm Ly không dám tin nhìn hắn.

Hành Chỉ tự nói một mình: "Muốn xô đổ Khư Thiên Uyên cần phải tiêu hao

thần lực cực lớn, nhưng nay thần lực của ta cũng ngày một giảm sút, vừa chống kết giới bên ngoài Khư Thiên Uyên vừa thi pháp hủy Khư Thiên Uyên e là vô cùng khó khăn. May là bốn phong ấn bên ngoài Khư Thiên Uyên đều có thể dễ dàng di chuyển, ta sẽ mang chúng đến Thiên ngoại thiên, gắn liền với Thiên ngoại thiên, vừa hay có thể mượn lực của Thiên ngoại thiên nhốt yêu thú lại, đến cuối cùng, khi ta hủy Khư Thiên Uyên có thể hủy luôn Thiên ngoại

thiên, từ nay Cửu trùng thiên không còn hậu hoạn. Nhất cử lưỡng tiện."

Lúc đó Hành Chỉ thần quân sẽ vong thân, Thiên ngoại thiên và Khư Thiên Uyên cũng biến mất, không tồn hại đến Thiên Ma lưỡng giới.

Hắn đã... vạch kế hoạch rõ ràng đến như thế...

"Thật ra chàng... có thể làm những chuyện này bên ngoài Khư Thiên Uyên,

chàng hà tất..."

Hành Chỉ cười nhạt, vết thương khiến sắc mặt hắn hơi tái, nhưng trong mắt lại là sự ấm áp chưa bao giờ xuất hiện: "Bởi vì ta đã không thể nào tưởng tượng được thế giới không còn Thẩm Ly nữa. Đồng quy cùng nàng e là kết

cuộc nhân từ nhất mà ta có thể nghĩ đến."

Ngực Thẩm Ly đau nhói, nàng đưa tay muốn ôm lấy người trước mặt, có lẽ hắn là người sống bi quan hơn bất kỳ ai, bởi vậy nguyện vọng của hắn cũng nhỏ bé đến mức khiến nàng không thể không đau xót.

"Ta chỉ sợ, đến cuối cùng, ngay cả đồng quy cũng không thể" Không chờ Hành Chỉ nói hết, Thẩm Ly đã ngước mặt lên, cắn lấy môi hắn, dịu dàng cọ sát môi hắn, khe khe nói: "Không đâu, ta sẽ bám lấy chàng, giống như kiếp chàng

biến thành người vậy, mãi mãi ở bên cạnh chàng."

Hành Chỉ thở dài, một tay ôm lấy eo Thẩm Ly, một tay ấn vào gáy nàng, khiến cái hôn này càng trở nên sâu thêm hơn, trong chốc lát dừng lại hít thở,

hắn thở dài: "Lúc đó rõ ràng là mỗi giờ mỗi khắc nàng đều muốn chạy mà."

Rời môi nhau. Hành Chỉ tựa vào trán Thẩm Ly, nhẹ giọng nói: "Nơi đây sẽ

hơi tối, đừng sợ, chờ ta xử lý xong bốn phong ấn kia rồi sẽ quay lại với nàng."

"Ừ."

Lúc Hành Chỉ ra khỏi Khư Thiên Uyên. Thiên giới đã phái thiên binh đến bên

ngoài, thấy thần minh xưa nay cao cao tại thượng máu tuơi ướt đẫm nửa người, chúng nhân đều cả kinh, có Tướng quân bước lên hỏi thăm tình hình Hành Chỉ, Hành Chỉ chỉ xua tay nói: "Chút nữa ta sẽ rời khỏi đây một lúc có khi thần lực sẽ yếu đi, kết giới tạm thời bên ngoài Khư Thiên Uyên này e là phải

phiền các vị chống đỡ một lúc."

Tướng quân ngẩn ra, "Đương nhiên là nghĩa bất dung từ, nhưng không biết

chúng tôi có thể đảm đương trọng trách được không"

"Có thể."

Hành Chỉ còn chưa lên tiếng, bên cạnh bỗng có một giọng nói chen vào,

Phất Dung quân mặc y phục tơ trắng bước lên phía trước, sau lưng hắn còn có U Lan và Vật Nguyên tiên quân đã xúc phạm Hành Chỉ lúc ở Thiên giới, ba người cùng kính bái Hành Chỉ: "Chúng tôi nhất định không phụ phó thác của

Thần quân, tử thủ kết giới Khư Thiên Uyên."

Hành Chỉ quan sát Phất Dung quân từ trên xuống dưới rồi cười nói: "Sau này có lẽ Phất Dung quân sẽ có thành tựu." Nói xong, hắn quay người định rời đi, nhưng bất chợt ngừng bước, nói: "Phụng Lai... Yêu thú phụng hoàng đó

bây giờ đang ở đâu?"

"Hình như là đi về hướng Đô thành của Ma giới, tốc độ hắn quá nhanh nên

không ai đuổi kịp, chỉ đành chờ hắn dừng lại mới truy kích."

"Nếu sau này" Hành Chỉ mở lời, dừng lại hồi lâu, cuối cùng chỉ cười nhẹ, "Đành phải xem bản lĩnh của các vị thế nào rồi." Nói xong hắn không chậm trễ lập tức rời đi.

Bên ngoài Ma cung một màng hỗn loạn, máu nhuộm đầy đất, quân lính Ma giới đang dọn dẹp chiến trường, ai nấy vẻ mặt nặng nề. Thẩm Mộc Nguyệt

đang cùng mấy vị Tướng quân đi trên đường cái ở Đô thành, tra xét xem có

còn ma nhân nào sống sót không. Lúc ngang qua Bích Thương vương phủ, bước chân Thẩm Mộc Nguyệt dừng lại, thấy Nhục Nha hầu hạ Thẩm Ly đang đứng ở cửa, lo lắng chờ đợi.

Sau lưng có Tướng quân gọi: "Ma quân..."

"Đi thôi." Bà phẩy tay, "Nếu nó đến hỏi, e là ta không còn mặt mũi đối

diện."

Các Tướng quân sau lưng im lặng, có người an ủi: "Thần quân nhất định có

thể đưa Vương gia bình yên trở về."

Chưa dứt lời, bỗng thấy trong không trung có một luồng sáng bắn đến. Thẩm Mộc Nguyệt nhíu mày, sắc mặt trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Không về

được nữa rồi... Không về được nữa rồi."

Luồng sáng trong không trung giống như phát giác được khí tức gì đó, bỗng quay lại đáp xuống trước mặt Thẩm Mộc Nguyệt, các Tướng quân lập tức đề phòng. Thẩm Mộc Nguyệt đưa tay ngăn cản, nhẹ giọng nói: "Lui hết đi." Sau khi bụi rơi xuống, một nam nhân xích bào lặng lẽ đứng đó, ánh mắt

dừng trên người bà: "Thẩm Mộc Nguyệt?"

"Phụng Lai." Bà cụp mắt, "Không ngờ rằng đời này còn có ngày gặp lại

ngươi."

Phụng Lai hỏi thẳng: "Lưu Vũ đâu?"

Thẩm Mộc Nguyệt ngước lên nhìn hắn: "Chết." Bà cực kỳ bình tĩnh, "Ngàn

năm rồi, chỉ e ngay cả thi cốt cũng không tìm được nữa."

Ánh mắt Phụng Lai rã rời, hắn nghiến răng, nói như đang giãy dụa: "Ta không tin" Trong thanh âm khàn khàn có vài phần yếu đuối, "Nàng nói nàng

đã ăn tiên đan, bất lão bất tử, nàng sẽ sống mãi... "

"Cho dù là thần minh cũng có ngày quy thiên, huống gì là Lưu Vũ." Thẩm Mộc Nguyệt nhìn người sau lưng, mấy vị Tướng quân hiểu ý, tất cả đều lui.

"Ngàn năm trước, sau khi ngươi bị phong trong Khư Thiên Uyên, Lưu Vũ một

mình tìm đến Khư Thiên Uyên muốn vào trong phong ấn cùng ngươi, nhưng

cuối cùng lại chết trước Khư Thiên Uyên, chính tay ta đã chôn muội ấy."

Phụng Lai siết chặt quyền, Thẩm Mộc Nguyệt nhìn hắn rồi lại nói: "Muội ấy

đã để lại cho ngươi một đứa con gái."

Phụng Lai ngẩn ra, hai mất ngây ngốc nhìn Thẩm Mộc Nguyệt: "Ngươi nói

gì?"

"Muội ấy đã để lại cho ngươi một đứa con gái, tiếp nối sinh mệnh của muội ấy theo một cách khác." Thẩm Mộc Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn, "Chỉ là bây giờ ngươi đã ở đây, chắc A Ly đã thay thế ngươi trở thành phong ấn của Khư

Thiên Uyên rồi."

Phụng Lai kinh ngạc đến ngẩn người, hắn nhíu mày nhớ lại, lúc mới tỉnh, hắn chỉ thấy Lục Minh ở trước mặt, ngoài ra... ngoài ra... còn có một ánh sáng bị một luồng khí đen chụp lấy, lẽ nào trong đó...

"Nếu ngươi không tin thì ở đây chính là Bích Thương vươg phủ A Ly ở, ngươi có thể vào trong xem thử, bên trong chắc vẫn còn sót lại khí tức của nó,

chắc ngươi có thể cảm giác được rốt cuộc nó là ai."

Phụng Lai nhìn tấm bảng, sau đó bước vào trong Vương phủ, Nhục Nha ó cửa nhìn thấy hắn, đang do dự là có nên cản lại không, nhưng lại nghe một

giọng nói: "Để hắn vào đi."

Nhục Nha ngẩn người, không biết nữ nhân áo đen đang lên tiếng là ai, chỉ gãi gãi đầu nói: "Nhưng mà... Vương gia nhà tôi không có nhà. Không biết cô ấy lại đi liều mạng ở đâu nữa" Phụng Lai không đoái hoài đến Nhục Nha, bước thẳng vào cửa, Nhục Nha vội gọi: "Này này, ngươi đừng đi bừa. Vương

gia nhà ta về sẽ giận đó!"

Phụng Lai dường như hoàn toàn không nghe thấy giọng nàng ta, rảo quanh

phòng một lúc, bước chân hắn bỗng dừng lại: "Quả thật là vậy... Quả thật..."

Thẩm Mộc Nguyệt cũng bước vào, lặng lẽ nói: "Ta chôn Lưu Vũ ở trước Khư

Thiên Uyên, A Ly giờ đây cũng ở trong Khư Thiên Uyên, hai mẹ con họ cũng

coi như được ở bên nhau."

Phụng Lai cụp mắt: "Lưu Vũ, yêu con không"

"Còn yêu hơn cả mạng sống của muội ấy."

Phụng Lai nhắm mắt, không nói thêm lời nào, chỉ hóa thành một luồng

sáng, rời khỏi Đô thành như lúc đến.

Thẩm Mộc Nguyệt lặng lẽ nhìn lên trời: "Ta dùng cách như vậy để đổi lấy

mạng A Ly, muội có trách ta không? Nếu muội trách ta... cũng không sao..."

Gió nhẹ thổi qua, giống như tiếng ai đang thở dài bất lực.

Truyện Chữ Hay