“Hôm nay ta đến không phải để gọi huynh ra ngoài chơi,” nhớ tới món đồ trong ngực mình, Tề Ngạn quên bẵng việc chất vấn, hắn cười đen tối, nháy mắt với Lục Quý Trì, “tặng huynh một bảo bối.”
Điệu cười đê tiện của hắn làm Lục Quý Trì nhớ tới thằng bạn cùng phòng ký túc hồi đại học, giường đối diện với chàng, có biệt danh là chó háo sắc.
Mỗi khi tìm được cuộn phim mới, nó cũng cười y chang vậy.
Tề Ngạn quả nhiên không phụ kỳ vọng, sau một hồi lục lọi, hắn từ ngực móc ra một quyển tranh họa được bọc đẹp đẽ tinh xảo, bên trên viết năm chữ to đùng bằng màu mực đỏ thẫm ‘Mười tám tư thế trên giường’, thiếu điều chọc mù mắt Lục Quý Trì.
“Ta tốn bao nhiêu công sức mới tìm được đấy, mau mở ra xem đi!”
Lục Quý Trì: “…”
Chàng không muốn xem tí nào, cảm ơn.
Nhưng không xem lại sợ hắn nhắc chuyện vừa rồi, chàng thiếu niên khóe miệng run rẩy, đành vươn tay nhận lấy, rồi tiện mở ra ngó một cái.
Trang thứ nhất là bức tranh hai thân thể trần trụi đang quấn quýt lấy nhau, nom cực kỳ sống động, bên dưới đề là ‘lão hán đẩy xe’.
Lục Quý Trì: “…”
“Thế nào, vẽ đẹp không?” Tề Ngạn chà chà hai bàn tay, cười bỉ ổi, “Trông sinh động chưa này, chi tiết như thật, quả là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm! Là huynh ta mới tặng đấy nhé, đổi thành người khác, có liếc mắt lão tử còn lâu mới cho! Nên tốt nhất huynh đừng phụ sự vất vả này của ta, xem cho kĩ, ngẫm cho hiểu, nghiêm túc học hành vào, để sớm ngày thoát kiếp trai tân!”
“Xéo!” Lục Quý Trì mặt tỏ rõ oai phong lẫm liệt, nhưng đầu chàng như tự động tua lại cảnh xuân trong giấc mộng đêm đó, một hình ảnh cũng tương tự….
Được lắm, Lục Quý Trì mi lại gần ‘cầm thú’ hơn một bước rồi.
Tề Ngạn nào hay những rối ren trong đầu chàng, thấy bản thân nói một hồi mà người bạn nhỏ đây cứ gục đầu xuống, không tỏ vẻ hứng thú, hắn không nhịn được ‘chẹp’ một tiếng: “Đến cái này cũng không kích thích, ta nói này, có phải thân thể huynh có vấn đề gì không?”
Lục Quý Trì: “…Cút ngay, thân thể lão tử còn tốt hơn mi cả trăm lần.”
“Người anh em,” Tề Ngạn nghiêm túc, “giấu bệnh tật, sợ thầy thuốc là không được đâu.”
Lục Quý Trì lườm hắn, giơ chân lên đá một cước.
Tề Ngạn lắc cái mông né được: “Trừ phi huynh chứng minh cho ta thấy! Nếu không ta sẽ đi nói cho vị ngũ tiểu thư Khương gia kia biết huynh ‘không được’ ngay lập tức!”
Bỗng dưng nghe nhắc tới Khương Hằng, Lục Quý Trì đực mặt ra, trong đầu hiện lên cảnh hai mắt nàng cong cong nhìn Lâm Sanh, tay giơ lên chỉ vào gò má của hắn.
Trong nháy mắt, nỗi muộn phiền trào dâng khắp lòng, thiếu niên ngồi phắt dậy, thở ra một hơi nặng nề rồi quyết: “Đi!”
Tề Ngạn bị chàng dọa hú hồn: “Khoan, đi đâu?”
“Chứng minh cho mi thấy, lão tử đây thân thể khỏe mạnh, xíu xiu vấn đề cũng không có!” Lục Qúy Trì dứt lời thì hùng hổ nhảy xuống giường, ra khỏi cửa, lao như bay tới Thiên Âm các ở thành đông.
Thiên Âm các là phường ca múa mà Khương Hằng từng gợi ý cho chàng, nói là nhạc khúc ở đây tương đối thanh nhã, các cô nương ăn mặc cũng trong trắng thuần khiết, sẽ không kích thích lỗ mũi của chàng. Lục Quý Trì tuy nói muốn chứng minh bản thân không có vấn đề, nhưng cũng không dám làm chuyện xấu, chỉ muốn phân tán sự chú ý của bản thân, thư giãn tâm tình một lúc.
Thế mà tên Tề Ngạn lại hiểu lầm, sau khi tỉnh táo lại, hắn bèn ngăn cản chàng, cười đen tối: “Chao ôi, đi Thiên Âm các làm gì, nếu huynh muốn chứng minh thân thể của mình hoàn toàn bình thường, phải cùng ta tới Vạn Hoa lâu, đây mới là nơi để huynh thể hiện sự cường tráng của bản thân!”
Các cô nương ở Thiên Âm các chỉ hiến rượu không hiến thân, khác với Vạn Hoa lâu, đây mới là thanh lâu đích thực để tìm tình mua vui.(*)
(*) Nguyên văn – 寻欢作乐 – tầm hoan tác nhạc – hiện tại mình chưa tìm được cụm nào thuần Việt để diễn đạt lại cụm này.
Trong phút chốc, bước chân Lục Quý Trì khựng lại: “…”
“Sao, sợ rồi à?” Tề Ngạn thấy vậy thì buồn cười, hắn tặc lưỡi, “Yên tâm yên tâm, chuyện này ta sẽ giữ bí mật, tuyệt không cho ai khác biết, đặc biệt là hí hí hí hí vị Khương ngũ tiểu thư kia…”
Lục Quý Trì nheo mắt, tát một phát vào mặt hắn: “Ai sợ! Đi thì đi! Đi!”
***
Thật ra, Lục Quý Trì vừa nói xong đã hối hận rồi, ở hiện đại làm một thanh niên năm tốt chưa bao giờ vào quán bar, chốn như thanh lâu này, chàng chỉ muốn đi đường vòng thôi. Nhưng lời đã nói ra không dễ lấy lại, dẫu sao chàng cũng là người sĩ diện.
Vì vậy mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu, thiếu niên vẫn nhắm mắt nhắm mũi theo Tề Ngạn tới Vạn Hoa lâu, sau đó…
Vừa vào cửa, Lục Quý Trì đã trông thấy Lâm Sanh đuổi theo một người nhìn nghiêng rất quen, nhưng rõ ràng không phải Khương Hằng – người vừa lướt qua ở đằng xa, chàng không khỏi sửng sốt.
“Ấy ấy! Huynh đi đâu thế!”
“Có việc!”
Lâm Sanh không phải người sẽ chủ động đuổi theo một cô nương, lại nhìn chỗ hai người kia khuất dần, một con hẻm nhỏ kín đáo, sắc mặt Lục Quý Trì sa sầm, chàng co cẳng chạy tới hướng hai người kia biến mất.
Tề Ngạn ở đằng sau tức tới giậm chân: “Huynh chạy gì nhanh thế! Tốt xấu gì cũng phải qua cửa đã chứ!”
Lục Quý Trì: “…”
Qua cửa cái con khỉ, trông lão tử sợ hãi thế cơ à?!
Cảm giác bị vũ nhục sâu sắc dấy lên, nhất thời khiến thiếu niên muốn treo ngược ông bạn của mình đánh cho nhừ tử, nhưng nghĩ tới Lâm Sanh, chàng mặc kệ.
Chân bước đi như chạy, rốt cuộc cũng đuổi kịp được hai người đằng trước, Lục Quý Trì nhìn kỹ, hóa ra cô nương mà Lâm Sanh đuổi theo lại là em gái của Lạc Đình, Lạc Như!
Chàng kinh ngạc không thôi, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy chàng trai Lâm Sanh trước giờ đều lạnh lùng hờ hững trước nữ tử, giờ lại móc một chiếc khăn từ trong tay áo đưa cho Lạc Như, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh.
“Khăn tay ta đã cho người giặt sạch rồi, cô nương nhận lại này.”
Cô nàng đã nói không cần, gã này bị điếc chăng? Lạc Như bặm môi, mất kiên nhẫn nhìn chàng trai đang đứng trước mặt: “Ở đây không có ai khác, thế tử nói thẳng đi, rốt cuộc ngài muốn gì?”
“Ta chỉ muốn tới trả khăn thôi.” Lâm Sanh đưa tay về phía trước, nụ cười sáng láng, hai mắt nhu hòa, trông cực kỳ đẹp trai.
Mặc dù hôm đó hắn khăng khăng mình chỉ tình cờ đi qua, Khương Hằng cũng tin hắn, nhưng Lạc Như cảm thấy chuyện không đơn giản như thế, nàng híp mắt quan sát Lâm Sanh, rồi đột nhiên bật cười.
Muốn chơi chị à?
Được.
Để xem ai chơi ai.
“Lâm thế tử, ngài cứ liên tục làm phiền ta thế này, không phải là có tình có ý với ta đấy chứ?”
Tuyệt nhiên không ngờ cô nàng sẽ thốt ra một câu như vậy, Lâm Sanh nhất thời ngây người: “Cô…”
“Nếu không ngài nói đi, tại sao gần đây ngài cứ lảng vảng trước mặt ta thế?”
Thiếu nữ nhếch môi, hai mắt cong cong, tràn đầy khiêu khích; lỗ tai Lâm Sanh nóng bừng, ngực đột nhiên nảy lên một cái. Đến lúc hắn định lên tiếng, Lạc Như lại tiến lại gần, khẩy cười, thấp giọng nói, “Nhưng mà thế tử không phải kiểu ta thích, cho nên ngài hãy bỏ cuộc đi, đừng theo ta nữa được không? Nếu không ta rất bối rối đấy.”
Lâm Sanh lần đầu tiên bị ghét bỏ và cự tuyệt như vậy: “…”
Thật cay đắng, cũng thật hứng thú….Sao mà, hắn lại cảm thấy thinh thích nhỉ.
Chàng thanh niên tuấn tú phi phàm không hề tức giận, trái lại lòng còn rạo rực, hắn cười nhẹ, “Lạc tiểu thư chưa thực sự hiểu con người ta, làm sao biết ta không phải mẫu người tiểu thư thích?”
“Bổn cô nương đây thích nam nhân cao lớn oai phong, cơ bắp cuồn cuộn, ngài…”
Ánh mắt quét qua thân hình gầy gò của thanh niên, Lạc Như chế nhạo, nàng đang định bảo ‘dáng dấp quá ẻo lả, trông thì đẹp mà dùng thì không được’, thì từ đâu Lục Quý Trì đã không nhịn nổi mà lao ra, đấm một quyền lên gương mặt đẹp trai của Lâm Sanh: “Khốn kiếp!”
Lâm Sanh bị bất ngờ: “??!!”
Lạc Như cũng sợ hết cả hồn: ….?!!”
Tề Ngạn tò mò theo tới: “…???”
“Đã có Khương Hằng còn đi trêu ghẹo nữ tử khác, mẹ kiếp ai cho mi cái gan hùm gan báo đó hả!” Lục Quý Trì bị chọc giận tới bùng nổ, túm áo Lâm Sanh đấm thêm đấm nữa, “Lão tử đã tin lầm người rồi! Đồ ngụy quân tử! Đồ giả dối!”
Lâm Sanh trong cơn đau đớn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn dùng sức thoát khỏi tên Tấn vương đang lên cơn điên, cau mày nhìn chàng chằm chằm: “Ta không hiểu điện hạ đang nói gì…”
Lục Quý Trì im lặng, bây giờ chàng chỉ muốn đấm chết cái gã khốn kiếp đã dám phụ lòng Khương Hằng này thôi.
Lạc Như cũng vậy.
Từ lúc nghe Lục Quý Trì nhắc tới Khương Hằng, cô nàng cũng bùng nổ.
Khương Hằng nói nàng ấy đang thích một người, nàng không thể ngờ đó lại là Lâm Sanh, bởi lúc đối diện với Lâm Sanh, Khương Hằng rất lạnh nhạt. Hôm đó Lâm Sanh thề thốt chân thành, lại nghĩ Khương Hằng trước nay chưa bao giờ cả tin người khác, hôm đó lại một mực tin tưởng gã này, còn có chút quan tâm hắn…
Lạc Như bỗng cảm thấy nàng đã hiểu vấn đề rồi.
Sau đó, nàng cười lạnh, hung hăng tung thêm một cước về vị trí nào đó trên người Lâm Sanh: “Vô liêm sỉ!”
Lâm Sanh thoát khỏi hiểm nguy nhưng không may vẫn bị đá vào bắp đùi: “…”
Hôm nay trước khi ra cửa, sao hắn lại quên coi hoàng lịch?!
***
Nửa khắc sau, tại Trường Phong tửu lâu.
Lâm Sanh ngồi im bên cạnh cửa sổ với hai vành mắt thâm đen, gương mặt anh tuấn không biểu lộ chút cảm xúc.
Nếu không phải Khương Hằng xuất hiện kịp thời, hắn đã bị Lục Quý Trì và Lạc Như liên thủ đập cho nhừ tử.
Mà rõ ràng hắn chẳng làm gì!
Đúng là oan hơn Đậu Nga!(*)
(*) Lấy ý tưởng từ vở kịch ‘Oan Đậu Nga’ – vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Vài ngày nữa là sinh nhật của một tiểu tỷ muội, Khương Hằng đương không biết tặng quà gì, bèn kéo Lạc Như ra ngoài chọn lễ vật, thuận tiện mua thuốc cho Khương Từ. Lạc Như không thích mùi thuốc, Khương Hằng kêu nàng ấy ở ven đường chờ mình, ai ngờ chỉ trong mấy phút, Lâm Sanh tới, Lục Quý Trì cũng tới, sau đó ba người xảy ra va chạm, biến thành cảnh tượng như trên điện Tu La….
Khương Hằng trông mà sợ hãi, vội kêu Nguyệt Viên đến khống chế cục diện hỗn loạn, rồi lại kéo cả đám tới Trường Phong tửu lâu, giờ mới có thời gian hỏi đầu đuôi sự việc.
Lục Quý Trì vẫn bực bội, bất chấp mọi thứ, chàng chỉ thẳng mặt Lâm Sanh, cả giận nói: “Tên khốn kiếp này dụ dỗ khuê mật của cô sau lưng cô đó!”
Khương Hằng: “…Gì cơ?”
Lạc Như cũng đập bàn: “Hắn dụ dỗ ta sau lưng cô đó!”
Lâm Sanh mặt mày co rúm, đờ đẫn nhìn nàng: “Khương tiểu thư có hiểu hai người họ đang nói gì không?”
Nghe như hiểu mà lại như không hiểu…. Khương Hằng lờ mờ suy đoán, sau một hồi yên lặng, trong mắt nàng hiện ra chút vui mừng kỳ dị, “Ta với Lâm thế tử chỉ có quen biết, cũng không phải đang tìm hiểu nhau, điện hạ… có phải đã hiểu lầm rồi không?”