Nói là chuẩn bị, thật ra chẳng cần mấy, chỉ là làm quen với quy trình công việc ở bộ Công, gặp mặt quan viên lớn nhỏ trong bộ máy chính quyền, sau đó dần thích ứng với thân phận mới – viên ngoại lang bộ Công.
Viên ngoại lang là một chức quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, trên có thượng thư, tả hữu thị lang, lang trung, vị trí trong bộ Công không hề bắt mắt. Đây là chức quan Lục Quý Trì tự kiến nghị với Chiêu Ninh đế; xin chức này, một là để tỏ rằng mình chỉ muốn vì quân phân ưu, không có dã tâm khác; hai cũng vì sợ làm kẻ khác bất mãn, dẫu chăng người ta đường đường là thượng thư bộ Công, rồi tả hữu thị lang, đang yên lành tại vị làm việc, đột nhiên lòi ra một tên vương gia chó má cướp đi bát cơm của bọn họ, sao bọn họ vui mừng cho đặng. Lục Quý Trì không muốn vừa nhận chức đã đắc tội người khác, hơn nữa chàng đối với mấy chính vụ ở thế giới này còn chưa quen thuộc, phải nhờ họ chỉ bảo dài dài. Vốn chàng cũng chẳng màng danh lợi, cho nên việc cứ thế mà định.
Ngày đầu tiên nhậm chức, Khương Hằng phái người tặng chàng một đôi giày cao cổ nàng tự khâu, chúc chàng mọi việc suôn sẻ, một bước lên mây. Lục Quý Trì thích tới nỗi đi ngủ cũng không chịu cởi, đi liên tiếp ba ngày.
Ngụy Nhất Đao thấy vậy thì hâm mộ cực kỳ, giày của anh ta đã rách từ lâu, tiếc rằng không ai khâu giúp, chỉ đành ra cửa hàng mua.
“Hâm mộ à? Hâm mộ thì mau chóng tìm vợ đi, nhờ vợ khâu cho!” Lục Quý Trì đắc ý, vắt chéo chân khoe khoang.
Vợ ư, Ngụy Nhất Đao vừa nghe, trong đầu chợt hiện lên gương mặt tròn trịa của Nguyệt Viên.
Í? Nha đầu này thích hợp làm vợ anh ta đấy chứ nhể…
Gã thanh niên tướng mạo dữ dằn sáng rực hai mắt, càng nghĩ càng thấy ổn, nhân lúc thay Lục Quý Trì qua tặng đồ cho Khương Hằng, không nhịn được mà tìm cơ hội nói với Nguyệt Viên: “Trăng Sáng Nhỏ, làm vợ anh không!”
Nguyệt Viên sợ hết cả hồn, đáp trả bằng một cái bạt tai: “Lưu manh đi tìm đường chết!”
“…” Gã thanh niên rắn chắc cuống quít, giữ lấy cô nàng không cho đi, “Anh nghiêm túc mà!”
“Cháu cũng nghiêm túc, ” Nguyệt Viên cười lạnh, “chú Ngụy ạ.”
Chú Ngụy bị một đòn trúng tim: “…”
Đúng lúc đó Khương Hằng từ trong nhà bước ra, nghĩ tới trong các gia đình giàu có, hôn sự của nha hoàn đều do chủ mẫu làm chủ, hai mắt Ngụy Nhất Đao lại sáng lên, tất tả chạy tới, gương mặt dữ dằn bày vẻ nịnh nọt, bảo với Khương Hằng: “Tiểu thư, tôi muốn kết hôn với Trăng Sáng Nhỏ, chờ ngày sau ngài thành thân với điện hạ, thì gả nàng ấy cho tôi nhé?”
Khương Hằng bị nét mặt méo mó của anh ta làm cho kinh ngạc, đã thế, Trăng Sáng Nhỏ là cái quỷ gì?
Trong người dấy lên cơn mắc ói, hồi lâu nàng ngoái đầu sang nhìn Nguyệt Viên đang sầm mặt, xoa tay chuẩn bị cho màn đánh người, rồi ho nhẹ một tiếng: “Nguyệt Viên thích ai, tôi sẽ gả nàng cho người đó.”
Nói cách khác, nàng ấy không thích anh, anh cầu tôi cũng vô ích.
Ngụy Nhất Đao nghe hiểu, trái lại không cảm thấy thất vọng, suy nghĩ một chút, lại ưỡn ngực đi về phía Nguyệt Viên, chẳng qua chưa kịp nói gì, một nắm đấm trắng như tuyết đã thẳng thừng lao tới: “Anh im miệng cho tôi!”
“Ấy ấy đừng đánh đừng đánh!”
“Còn nói nhăng cuội nữa hay không?”
“Anh không nói nhăng cuội mà…”
“Còn nói!”Hai người một đuổi một đánh, thoáng chốc đã chạy xa.
“Chao ôi ầm ĩ thế này, có chuyện gì vậy?”
Khương Hằng ngoảnh đầu trông lại, hóa ra là Lạc Như đột nhiên ghé thăm.
“Ôi, hôm nay ngọn gió nào thổi, mang Lạc lục tiểu thư của chúng ta tới đây thế này?” Nàng nhoẻn miệng cười nghênh đón.
“Đương nhiên là ngọn gió mang hương mỹ nhân.” Lạc Như cười ha hả thành tiếng, ra vẻ cợt nhả nắm lấy cằm nàng, bị Khương Hằng vỗ bôm bốp lên tay.
“Nhiều ngày không qua thăm dì An, dì vẫn khỏe đấy chứ?”
“Khỏe, bà ấy giờ có cháu bồng rồi bận lắm.” Dạo trước Tề Hà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bé trai sinh non. Phu nhân Vĩnh An hầu vui sướng, vội bế đứa cháu trai yếu ớt chưa đủ tháng của mình về chăm, mặc kệ con trai và con dâu lo lắng.
“Vậy thì tốt.” Khương Hằng chỉ quan tâm phu nhân Vĩnh An hầu và Lạc Như, Lạc Đình và Tề Hà đối với nàng đã hoàn toàn là người dưng nước lã, nàng không bận tâm tới, chỉ cười tít mắt nói với Lạc Như, “Nghe nói mấy hôm trước Lâm thế tử phủ Thành ý bá tới nhà cậu hỏi cưới à?”
Lạc Như ngập ngừng một lát, mất tự nhiên lườm sang: “Cậu đừng nhắc tới anh ta nữa, dính như sam, đuổi cũng không đi, phiền chết tớ!”
“Phiền thật hay giả thế?”
“Đương nhiên là thật!”
“Cũng được, ” Khương Hằng chớp mắt, “Nghe nói trong cung có ý muốn ướm anh ra làm phò mã đấy (*), chắc mấy hôm nữa thôi, Lâm thế tử chả bám lấy cậu nữa đâu.”
(*) Nguyên văn – 尚主 – thượng chủ – theo Baike có nghĩa là người sẽ kết hôn với công chúa.
Lạc Như nhất thời ngơ ngẩn: “Phò, phò mã?”
“Ờ, ” Khương Hằng cố tình nhấn mạnh, “Nhưng mà là vị công chúa nào, thì chưa biết…”
Nụ cười trên môi Lạc Như tắt lịm, được một lúc, nàng ta đứng bật dậy: “Chuẩn bị làm phò mã tới nơi còn tới ghẹo bà, đúng là vội đi đầu thai mà!”
“Ơ cậu định làm gì….”
“Định đi đánh nhau đấy, ” Lạc Như nhéo lấy má nàng, giọng hừng hực sát khí, “Tớ lại đến chơi với cậu sau.”
Người rõ ràng chỉ thuận miệng nhắc – Khương Hằng, lặng lẽ thông cảm với Lâm Sanh một xíu, sau đó cười phá lên không chút lương tâm.
Đợi hôm nào nàng phải đi gặp Lâm thế tử đòi tiền làm mai mới được.
Đang nghĩ vậy, chợt nghe ngoài viện dồn dập tiếng bước chân. Khương Hằng chỉ cho là đám nha hoàn người hầu, không để ý, thế mà…
“Hằng Hằng.”
Nét cười đọng trên môi, Khương Hằng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chàng thiếu niên hơn nửa tháng không gặp đang đứng ở cửa viện ngắm mình si ngốc.
Chàng bận bộ quan phục màu đỏ nhạt, đội mão quan đen, nước da trắng trẻo, cặp mắt đào xinh đẹp như lóng lánh muôn vàn ánh sao.
***
Khương Hằng hiếm khi thất thố, sững sờ một lúc, đến khi nàng định thần lại, cả người đã nằm gọn trong vòng ôm chặt của Lục Quý Trì.
Khương Lâm Thâm đứng ở ngoài viện, mặt mũi đen sì, mắt tức anh ách, nhưng không biết vì điều gì lại không tiến đến ngăn cản, chỉ rủa thầm con sói con gan cóc mấy câu, đoạn bất cam phất tay áo rời đi.
Khương Hằng mặc cho Lục Quý Trì ôm một lúc, dần bình tĩnh lại: “Sao điện hạ đột nhiên lại…”
“Ta nhớ nàng quá, ” Lục Quý Trì thì thào bên tai nàng, “Nhớ lắm nhớ lắm, nên ta tới đây.”
Vành tai bị hơi thở ấm nóng của chàng phả qua, hầm hập hầm hập, từng xó xỉnh nơi trái tim dần tan chảy, cặp mắt Khương Hằng cong lên, nàng nghiêng đầu chạm lên môi chàng: “Thiếp cũng rất nhớ điện hạ.”
Mặt Lục Quý Trì thoắt đỏ, ánh mắt phiêu lãng, bỗng nhiên bắt lấy tay nàng kéo vào nhà.
Đầu tiên Khương Hằng còn sửng sốt, đợi khi hiểu được chàng muốn làm gì, nàng cười thầm.
“Điện hạ xử lý bên cha thiếp thế nào vậy?”
Lục Quý Trì nhìn chằm chằm vào làn môi đỏ mọng, căng tràn của nàng, nào có tâm tư nói chuyện, vừa vào cửa đã nôn nóng siết lấy eo nàng, cúi đầu hôn lên môi.
Gì thì gì cũng phải đợi chàng hôn xong đã!
Khương Hằng luôn mê khi thấy chàng tình cảm cháy bỏng như ngọn lửa thế này.
Tịm nàng đập loạn, hơi nhón chân, dùng cách thức tương tự để đáp lại.
Hai quả tim rạo rực cận kề nhau, không biết phải qua bao lâu mới lưu luyến tách rời.
“Ta…” Thiếu niên hôn đến mức hít thở cũng khó khăn lúc này mới lấy lại tỉnh táo, “Ta có chuyện cần nói với nàng.”
Giọng điệu chàng nghe đôi phần trịnh trọng, Khương Hằng ngẩn người, tầng sương mỏng nhẹ phủ quanh tròng mắt từ từ tản ra. Nàng ổn định con tim đang đập loạn, sau đó kéo chàng ngồi xuống chiếc sạp nhỏ kế bên: “Chuyện gì vậy?”
Kéo nàng ôm vào lòng, Lục Quý Trì nghịch ngợm từng ngón tay trắng nõn của nàng, giọng nghe ra bực dọc: “Ta sắp rời kinh hai tháng.”
“Hả?” Khương Hằng bật dậy khỏi lòng chàng.
“Hoài Nam có lũ, đê điều vỡ rồi, chết rất nhiều người. Con đê kia mới xây năm rồi, hoàng huynh nghi trong chuyện này có điều mờ ám, phái khâm sai đi điều tra. Bởi liên quan tới thủy lợi, mấy quan viên ở bộ Công cũng đi theo…” Lục Quý Trì do dự, ngẩng đầu nhìn nàng, “Vốn không có tên ta, nhưng ta thấy đây là cơ hội hiếm có, nên chủ động xin đi.”
“Chẳng trách cha lại phá lệ cho chàng vào.” Khương Hằng đã hiểu, chần chừ trông giây lát rồi hỏi, “Liệu có nguy hiểm không?”
“Không có không có, ta chỉ là một viên ngoại lang cỏn con, đi theo trợ giúp thôi. Nếu thực sự có kẻ giở trò, cũng sẽ không nhằm vào ta đâu.” Lục Quý Trì nói xong, lại cúi đầu thơm lên má nàng, “Chỉ là ta không muốn xa nàng.”
Ở kinh thành còn có thể ngày ngày gửi thư, nếu đi tận Hoài Nam, thực sự sẽ cách xa hai tháng. Lục Quý Trì nghĩ mà thấy ủ rũ ghê gớm, nhưng lại nghĩ bản thân sắp lấy vợ, sắp có người cần chàng nuôi, mới lấy lại được phấn chấn.
Khương Hằng cũng không nỡ xa chàng, nghe vậy càng thêm luyến tiếc.
Nàng vì sự lưu luyến lạ lùng của bản thân mà buồn cười, nhưng lại thấy cảm xúc này rất tốt.
“Nếu không vì sắp tới hôn lễ, thiếp cũng muốn đi với chàng.” Nàng vươn tay bóp nhẹ vành tai đỏ ửng của chàng, nhoẻn miệng cười, “Cũng chỉ hai tháng thôi mà, nhắm mắt là sẽ qua, thiếp chờ tin tốt của điện hạ đấy.”
“Ừ…” Lục Quý Trì cũng cười đáp, “Sáng sớm mai ta đi rồi, nên chốc nàng làm cho ta ít bánh đậu đỏ hạt vừng, cả bánh chiên hành lần trước, để ta mang đi đường ăn được hông?”
Khương Hằng chủ động hôn chụt lên môi chàng, mắt cười cong cong: “Được.”
***
Nhác thấy chú sói con mè nheo trong viện của con gái yêu đến khi trời tối cũng chưa chịu rời, Khương Lâm Thâm không thể nhịn nổi nữa, đến xốc chàng dậy, cưỡng chế tiễn khách.
Tầm này còn cách lúc đi ngủ rõ xa, Lục Quý Trì cảm thấy bố vợ tương lai sao mà tàn nhẫn quá, nên cứ ôm khư khư cái cửa không chịu buông tay.
Khương Lâm Thâm bị dáng vẻ vô lại của chàng tức đến mức muốn đánh người, nhưng cũng thấy đáng thương vô cùng, cộng thêm sự hiếu kính lấy long của chàng dạo gần đây, ông không xuống tay được, chỉ đành đem đống đồ ăn Khương Hằng đã chuẩn bị cho chàng ra uy hiếp: “Còn không đi, ta ăn hết mấy thứ này đó!”
Lục Quý Trì: “…”
Trước thế tàn nhẫn vô tình của cha vợ, thiếu niên không còn cách nào khác, mắt rưng rưng buông tay khỏi thành cửa.
Nhìn đôi bên ồn ã như vậy, nỗi thương cảm ly biệt của Khương Hằng cũng nguôi dần, nàng nín cười vẫy tay với Lục Quý Trì, nói với chàng: “Điện hạ bảo trọng, đợi đến khi hồi kinh chúng ta sẽ thành thân.”
“…Được, nàng cũng chăm sóc bản thân thật tốt nhé.” Lục Quý Trì thở một hơi rõ dài, bịn rịn lưu luyến biến mất trong màn đêm.
Khương Hằng trông theo bóng lưng chàng, trái tim tựa hồ cũng bay theo, cho đến khi khương Lâm Thâm vỗ đầu nàng nói “Đàn ông cần phải ra ngoài nhiều để tích lũy kinh nghiệm”, nàng mới xốc lại tinh thần, khẽ cười ‘dạ’ một tiếng.
Chẳng qua trong lòng nàng đương nghĩ, nếu thành thân sớm hơn chút thì tốt rồi.