Cho tới một đêm, Diệp Nhiên trở về nhà như thường lệ, mệt mỏi và có chút buồn bực.
Đã hơn một tháng Cơ Minh chưa tới tìm y.
Diệp Nhiên luôn chờ mong hắn chết, thế nhưng y cảm thấy nếu không tận mắt nhìn thấy xác hắn thì y sẽ không bao giờ tin tưởng.
Mối họa thì sống lâu ngàn năm.
Y tin rằng hắn còn lâu mới chết dễ dàng như thế.
Y tháo carvat, ném lên ghế sofa, trong lòng dự dịnh ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ phép ba ngày, y sẽ ra ngoài tìm hắn.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bịch rất nhỏ.
Nếu như không phải Diệp Nhiên có thính lực vô cùng tốt thì sẽ không thể nào nghe thấy.
Y nhíu mày, lăm lăm khẩu súng trong tay, bước ra mở cửa.
Cơ Minh ở ngay phía ngoài, cửa vừa mở, hắn lập tức ngã nhào lên người y.
Trên chân và bả vai của hắn có vết đạn xuyên qua, chảy rất nhiều máu.
Trên đường đi có lẽ hắn đã cực kỳ cẩn thận không để máu rớt xuống đất, nhưng vừa rồi dừng lại trước cửa phòng một lúc, trên sàn đã dây một vệt máu nhàn nhạt.
Diệp Nhiên nhíu mày, lôi Cơ Minh vào trong, trước tiên cầm máu qua loa cho hắn.
Sau đó mới lau sạch máu trên sàn lẫn cửa phòng, còn lấy bật lửa hơ nóng mặt sàn để xóa dấu vết.
Cơ Minh đã tỉnh lại, màu da của hắn vốn rất nhạt, vì mất máu mà càng thêm trắng bệch đến nhức gần như trong suốt.
Hắn ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm Diệp Nhiên.
Sau khi dọn dẹp xong, Diệp Nhiên rút súng, nhắm vào đầu hắn.
– Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giết chết anh.
Cơ Minh nhìn y một lúc, sau đó cúi đầu, kéo hộp y tế Diệp Nhiên vừa dùng để cầm máu cho hắn, tự mình cắt ống quần xử lý vết thương.
– Vậy em còn chờ gì nữa? Nổ súng đi.
Diệp Nhiên: – ……..
Vừa rồi còn giúp hắn xóa dấu vết, quay đầu liền nói muốn giết hắn, con báo nhỏ này tới nói cứng cũng vụng về như vậy.
Cơ Minh cắt đôi ống quần dài, để lộ ra một bên chân trần trụi, đổ thuốc bột lên vết thương trên đùi, ngẩng đầu nói.
– Vai tôi đau, em quấn băng gạc giúp tôi đi.
Diệp Nhiên: – …….
Mặt dày hơn cả tường thành.
Y bực bội vứt súng qua một bên, ngồi xuống cầm băng gạc quấn quanh đùi hắn như quấn dây diều, còn cố ý siết một chút, muốn nhìn hắn đau tới nhe răng trợn mắt.
Thế nhưng Cơ Minh chỉ cười.
Vết thương trên vai khó xử lý hơn một chút.
Vì đã để quá lâu tới mức máu đã khô lại, quần áo dính lên da thịt.
Diệp Nhiên loay hoay một hồi, không biết nên xử lý thế nào thì Cơ Minh đã vươn tay, xoẹt một cái kéo cả áo ngoài lẫn một mảng da thịt quanh vết thương ra, máu vừa khô lại bắt đầu chảy đầm đìa.
Diệp Nhiên nhìn cảnh này mà cứng cả người.
Nhiều khi y hay tự hỏi rốt cuộc kẻ này có phải thật sự không biết đau là gì không?
– Đau.
Nhưng tôi giỏi chịu đựng hơn người khác một chút mà thôi.
Diệp Nhiên hừ một tiếng.
Làm như tôi quan tâm?
– Không quan tâm thì em băng bó cho tôi làm gì?
Diệp Nhiên: – …….
Tên này đọc được suy nghĩ của y đấy à?
Nhìn hắn lại định trả lời, Diệp Nhiên cắt ngang.
– Câm đi.
Cơ Minh mỉm cười, thật sự không nói gì nữa.
Lúc băng bó bả vai cần phải kéo băng gạc chéo qua ngực, vòng xuống dưới cánh tay còn lại để cố định, tư thế này khiến Diệp Nhiên phải nhào lên trước, như thể đang ôm lấy Cơ Minh.
Lúc y cúi người, vành tai chỉ còn cách gương mặt Cơ Minh vài phân.
Với tính cách của Cơ Minh, y còn tưởng hắn sẽ thừa cơ đánh úp quấy rối y.
Thế nhưng ngoài dự đoán, Cơ Minh ngồi yên, cực kỳ nghiêm chỉnh.
Vành tai Diệp Nhiên hơi nóng lên, suy đoán vừa rồi chẳng khác gì y đang mong chờ hắn chạm vào mình.
Không khí giữa hai người bọn họ im lặng cả buổi tối ngày hôm đó.
Nói đúng ra là Diệp Nhiên im lặng, bởi vì ngay sau khi băng bó xong Cơ Minh liền lăn ra ghế sofa ngủ như chết, tự nhiên cứ như đây là nhà hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau có người tới đập cửa phòng, Diệp Nhiên còn đang buồn ngủ bị làm ồn, vẻ mặt cực kỳ không tốt.
Thế nhưng nhìn Cơ Minh chụp lấy con dao gọt hoa quả muốn ra mở cửa thì cơn buồn ngủ lập tức bay biến sạch.
– Anh cút sang một bên cho tôi.
– Diệp Nhiên tức giận đè giọng xuống.
Cơ Minh quay đầu nhìn y, nhíu mày.
– Bọn chúng phá giấc ngủ của em.
Vậy nên giết hả? Diệp Nhiên tống hắn vào tủ quần áo, đóng cửa lại.
– Làm ồn tôi giết anh.
Sau đó y mở cửa.
– Chào anh, chúng tôi là cảnh sát.
Diệp Nhiên: – Trùng hợp quá, tôi cũng là cảnh sát.
Cảnh sát: – ……..
– Có người báo hôm qua có một tội phạm bị truy nã chạy tới khu chung cư này liền mất dấu.
Chúng tôi muốn hỏi anh một chút, đêm qua anh có thấy ai khả nghi không? Hoặc có nghe thấy tiếng động lạ nào không? Nếu có thể chúng tôi muốn khám nhà một chút.
Diệp Nhiên: – Không.
– Chúng tôi đề nghị anh hợp…
– Mấy cậu là bên đội ba đúng không? Lão Cố dạy đàn em thế này à? Cho dù tôi không phải cảnh sát đi chăng nữa, tự tiện lục lọi nhà dân là trái phép, trừ khi các cậu xin được lệnh khám nhà từ Cục.
Hay các cậu cho rằng tôi sẽ chứa chấp tội phạm? Đứng yên đó tôi gọi điện cho ông ta hỏi một câu.
Mấy thanh niên mặc cảnh phục đứng ngoài cửa trên đầu đã đổ đầy mồ hôi.
Làm loạn một lúc, người mà Diệp Nhiên gọi là lão Cố kia chức vị trong Cục còn thấp hơn y hai bậc, liên tục nói xin lỗi.
Cảnh sát địa phương làm việc có lệ, việc đi hỏi từng nhà một trong khu chung cư vài trăm phòng thì cảnh sát chức cao một chút sẽ không rảnh mà đi làm, vì vậy mấy tấm chiếu mới kia dễ dàng bị y tống đi.
– Anh ta là đặc vụ cấp cao Diệp Tiểu Nhiên mới được điều tới Cục mình thật đấy à?
– Tôi chưa từng thấy sếp Cố giận như thế bao giờ, còn giả được à? Sếp nói tính tình anh ta rất xấu, từng cãi nhau tay đôi với Cục trưởng rồi đấy.
Hôm nay tụi mình đúng là xui tám kiếp.
Diệp Nhiên: – …….
– Mấy cậu kia, đi xa một chút rồi hãy nói xấu người khác.
Nhiều khi thính lực tốt quá cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.
Y đóng cửa, đào Cơ Minh ra từ trong đám quần áo lộn xộn.
– Lục lọi nhà dân trái phép?
Diệp Nhiên: – …….
– Chứa chấp tội phạm?
Diệp Nhiên: – …….
Câm mồm.
Nếu không tôi giết anh.
Cơ Minh bật ra một tiếng cười.
Diệp Nhiên bị nụ cười này đâm đau cả mắt, y lập tức quay đầu, vào trong bếp úp hai bát mì gói.
Cơ Minh lò dò đi theo, nhìn tủ lạnh gần như trống không và thùng mì chỉ còn chỏng chơ mấy gói.
– Mấy năm qua em đều ăn uống như thế này à? – Hắn nhíu mày, rất không vừa lòng.
– Liên quan mẹ gì đến anh?
Lần đầu tiên trong đời Cơ Minh nhận ra, không ngờ chỉ là úp mì gói mà cũng có thể dở tệ đến thế này.
– … Tiểu Nhiên, em quên không cho gói gia vị à?
Diệp Nhiên: – ….
Có gói gia vị à? Nó không phải gói hút ẩm à?
Cơ Minh: – ……
Rốt cuộc thì làm thế nào mà y còn sống đến tận giờ được?
Cơ Minh há miệng muốn nói, thế nhưng lời tới môi rồi lại nuốt xuống, cúi đầu ăn mì phần mình.
Thế nhưng Diệp Nhiên thì không giống hắn, y có thắc mắc.
– Sao anh lại quay lại đây? Không sợ tôi thực sự sẽ giết anh?
Động tác ăn mì của Cơ Minh dừng lại, hắn lưỡng lự, không biết có nên nói ra hay không.
Diệp Nhiên chờ một lúc, không nhận được câu trả lời, liền khoát tay.
– Bỏ đi.
– Xin lỗi.
Diệp Nhiên đột nhiên sặc mì, ho khù khụ.
Y túm vội lấy cốc nước bên cạnh, uống một hơi hết nửa cốc.
– Anh… khụ… con mẹ nó lại chập… khụ… điện à?
Cơ Minh nhìn xuống sợi mì vàng nhạt trong bát, chậm rãi nói.
– Kẻ hôm qua tôi giết tên là Chu Từ.
Diệp Nhiên không hiểu câu nói đầu voi đuôi chuột này là gì, y còn đang bận rút khăn tay lau miệng.
– Tên đặc vụ bắt được tôi.
Đi cùng em.
Diệp Nhiên không ho nữa.
Y rốt cuộc cũng nhớ ra Chu Từ là ai.
Gã ta là đặc vụ cùng khóa với Diệp Nhiên, khi trước cũng chỉ là một tay cảnh sát quèn ở địa phương.
Vì cả hai người bắt được hung thủ của vụ án giết cảnh sát nghiêm trọng đang bị truy nã mà được một tờ giấy giới thiệu tới nơi đào tạo đặc vụ xuất sắc nhất cả nước.
Gã ta là một thiếu gia con nhà giàu có thế lực, đọc truyện trinh thám quá nhiều mà bị hoang tưởng, nghĩ mình là nam chính trung tâm vũ trụ.
Sau khi Cơ Minh bị treo biển truy nã thì đánh bậy đánh bạ mà tìm được dấu vết hắn sơ sẩy để lại, bám theo tới tận lúc Cơ Minh chuẩn bị vượt biên.
Vì bình thường gã rất vô dụng, nên Sở cảnh sát chẳng phái theo bất kỳ ai đi cùng gã, chỉ có một mình Diệp Nhiên biết Chu Từ chó ngáp phải ruồi mà lần được theo đúng hướng Cơ Minh bỏ trốn, vì thế giả vờ làm thân, tình nguyện đi theo.
Định sẽ giết gã trên đường đi rồi ngụy tạo một vụ tai nạn giao thông.
Thế nhưng không ngờ rằng gã sẽ kéo theo mười tay vệ sĩ được huấn luyện bài bản trong nhà họ Chu cùng truy bắt Cơ Minh.
Diệp Nhiên chỉ có thể lòng nóng như lửa đốt mà miễn cưỡng đi theo.
Chỉ hy vọng Cơ Minh không ở lại chờ y mà đã vượt biên rồi.
Địa điểm này Cơ Minh chỉ nói cho một mình Diệp Nhiên biết, hàm ý muốn y tới tiễn hắn quá rõ ràng.
Thế nhưng hắn đợi được không phải người hắn yêu tới tiễn biệt, mà là chính y tròng lên cổ hắn một cái án tử.
Diệp Nhiên vì chuyện này mà được thăng chức, gửi tới nơi huấn luyện để trở thành đặc vụ xuất sắc.
Còn Cơ Minh không thuê được luật sư bào chữa, mức án nặng nhất giấy trắng mực đen tước đi quyền công dân vĩnh viễn.
Hắn vượt ngục, tìm tới người đã đẩy hắn xuống vực sâu ngày hôm nay để trả thù.
Diệp Nhiên im lặng một lúc lâu, sau đó lầm bầm.
– Đối phó với một tên đần mà cũng để bị thương thành như thế.
Đúng là vô dụng.
Cơ Minh mỉm cười.
Không nói rằng bởi vì Chu Từ nói ra sự thật năm đó khiến hắn mất đi cảnh giác nên mới nhất thời để gã lật ngược tình thế.
Viên đạn xuyên vai kia có lẽ đã ghim thẳng vào ngực trái nếu như hắn không phản ứng nhanh.
Chu Từ không phải kẻ ngốc như Diệp Nhiên đã nghĩ.
Nếu không ngày đó gã đã không gọi nhiều người đến thế để canh chừng y ra tay trừ khử gã trên đường đi.
Cơ Minh cũng không nói điều này cho Diệp Nhiên.
Hắn chỉ nói rằng mình đã dùng chính những viên đạn trong khẩu súng của Diệp Nhiên để giết Chu Từ.
Vì thế chẳng bao lâu nữa Diệp Nhiên cũng sẽ bị bắt, giống hệt như hắn năm năm trước.
Hắn đã định dùng cách này để trả thù y.
Tới khi trả thù được rồi thì lại đột nhiên phát hiện ra em ấy vốn dĩ không có lỗi gì cả.
Vì thế dù có mất máu chết thì hắn cũng muốn quay trở lại đây, chết cũng phải ở cùng một chỗ với người đó.
Nếu có thể bị em ấy giết nữa thì càng tốt.
Cơ Minh với tay qua bàn, nắm lấy tay Diệp Nhiên.
– Tiểu Nhiên, cùng tôi rời đi đi.
Tôi dùng cả đời này trả nợ cho em.
Diệp Nhiên nhìn hắn, yên lặng rút tay ra.
– Tôi… không đi được.
Ánh sáng trong mắt Cơ Minh ảm đạm.
Thế nhưng hắn vốn dĩ không phải người chấp nhận số phận, nắm tay hơi siết lại.
Nếu y không chịu rời đi thì hắn chỉ còn cách đánh ngất người bắt đi thôi.
Suy nghĩ tàn bạo vừa nổi lên thì Diệp Nhiên lại tiếp lời.
– Ừm… bây giờ thì chưa được.
Cơ Minh nâng mắt.
Diệp Nhiên mỗi khi xấu hổ hoặc chột dạ thì đều thích mân mê đầu ngón tay, không ngẩng đầu lên.
– Ba ngày… Ba ngày nữa chúng ta sẽ đi.
Tôi có một người quen… Ờ, không tính quen, từng gặp, khá kín tiếng.
Cậu ta có thể làm giả hộ chiếu cho anh.
Chúng ta cùng xuất ngoại…
Diệp Nhiên chưa nói hết câu, Cơ Minh đã kéo người qua, gạt đổ hai bát mì xuống đất, đè Diệp Nhiên lên bàn mà hôn.
Lần đầu tiên Diệp Nhiên không đẩy hắn ra, còn nhắm mắt mở miệng đón nhận.
Hôn qua hôn lại một hồi, cả hai đều không nhịn nổi, lập tức làm một hiệp ngay trên bàn ăn.
Diệp Nhiên không hề biết rằng vị trí tuyến tiền liệt trong cơ thể mình vốn rất nông.
Thế nhưng với Cơ Minh thì ngay lần đầu hai người làm tình đã biết vô cùng rõ ràng, vì thế chỉ với một ngón tay, hắn điêu luyện ma sát lên tuyến tiền liệt cực kỳ nhạy cảm kia của Diệp Nhiên, chỉ hơn chục phút đã làm y không chịu nổi mà bắn ra.
Cơ Minh đưa tay lột đồ, hai thân thể trần trụi liền quấn lấy nhau.
Bên ngoài cửa sổ là ánh nắng vàng ươm rực rỡ.
_________
Sở Dung Ca đẩy gọng kính kim loại trên mắt, lịch sự tao nhã mà đưa hai cuốn hộ chiếu cùng giấy tờ cần thiết cho Diệp Nhiên.
– Đây là lần cuối.
Tôi và anh hết nợ.
Từ giờ trở đi nhìn thấy anh một lần, tôi giết anh lần đó.
Diệp Nhiên không buồn liếc cậu ta, xoay người đi thẳng.
– Vậy chia buồn, chắc cậu không giết được tôi đâu.
À, gửi lời hỏi thăm của tôi tới thầy Phượng nhé.
Nhớ nói là bạn trai cũ gửi lời hỏi thăm.
Lời này rõ ràng đã chọc vào gan Sở Dung Ca, sắc mặt cậu lập tức như chìm xuống hồ băng.
– Em có khách à? – Giọng nói ngái ngủ khàn đặc truyền tới, Sở Dung Ca quay đầu, lập tức nhìn thấy một người con trai để tóc dài quá eo, màu trắng bẩm sinh, anh đưa tay dụi dụi mắt sờ soạng lấy bình nước định uống.
Hôm qua đúng là phóng túng hơi quá mức rồi, cổ họng bây giờ bắt đầu phát đau.
Sở Dung Ca hùng hổ bước tới, nắm lấy bàn tay cầm cốc của anh, kéo về phía mình.
Người con trai ngơ ngác, cặp mắt hoa đào còn buồn ngủ chớp một cái, trên đuôi mắt vẫn còn dính một chút nước.
– Dung Ca?
Sở Dung Ca đồng thời đặt cả gọng kính trên mắt lẫn cốc nước trong tay Phượng Khanh xuống bàn, cúi đầu liền hôn.
– Bạn học Sở, em muốn bị phạt cấm túc à? – Phượng Khanh đột nhiên bị hôn tới lú cả người, nhéo nhẹ lên eo cậu một cái.
– Thầy, em ăn giấm rồi.
– Sở Dung Ca không vòng vo, nói thẳng.
– Muốn thầy dỗ em.
Phượng Khanh mù mờ, mặc dù không hiểu mô tê gì sất, thế nhưng vẫn xoa xoa lên lưng Sở Dung Ca như tuốt lông con cún nhỏ.
Rất ư chiều chuộng, cho tới khi con cún này bắt đầu lộ ra bản chất sói đói, bàn tay mò vào trong lớp áo ngủ rộng thùng thình của anh.
– Bạn nhỏ này, nếu em còn sờ thêm vào trong nữa thì tôi sẽ cấm túc em một tuần đấy.
– Phượng Khanh đè lại tay cậu, cảnh cáo.
Sở Dung Ca nở nụ cười, ngoan ngoãn nghe lời rút tay ra.
Thật ra cậu chỉ giả bộ ghen để lấy phúc lợi buổi sáng mà thôi.
Nếu chỉ đi xem mắt một buổi cũng đã tính là bạn trai cũ thì có lẽ vại giấm nhà cậu đã cháy hàng từ đời nào.
– Thầy, anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh.
– Làm gì đó đơn giản thôi, lát nữa anh còn có tiết giảng.
Sở Dung Ca gật đầu, đeo tạp dề vào bếp làm đồ ăn.
Phượng Khanh lười biếng nằm nửa người trên chiếc bàn nhỏ chờ ăn, mái tóc dài xõa trên vai, dưới ánh sáng ban ngày càng thêm rực rỡ, giống hệt một con mèo lông trắng đang sưởi nắng.
Anh hơi híp mắt lại, nhìn về khoảng trời trong xanh phía xa xa, ừ, hôm nay lại là một ngày đẹp trời.
__________
Thời gian ba ngày tới, Tổng cục cảnh sát thành phố A gửi một đơn truy nã hỏa tốc về thị trấn cảng nhỏ kia, ra lệnh đóng băng toàn bộ hoạt động lẫn phương tiện liên lạc của đặc vụ cấp cao Diệp Tiểu Nhiên, giam lỏng để thẩm vấn về cái chết của đặc vụ Chu Từ.
Giấy phép bắt giữ đã được thông qua, bằng chứng trên viên đạn lấy được từ hiện trường có dấu vân tay của Diệp Tiểu Nhiên.
Viên đạn gắp ra từ trong đầu của Chu Từ, khiến cho dấu vân tay bị mờ, mất bảy mươi hai tiếng mới có thể xác nhận được đây là dấu vân tay của y.
Cảnh sát ập tới khu chung cư, thế nhưng Diệp Nhiên đã không còn ở đây nữa, căn phòng vẫn nguyên vẹn, giấy tờ còn nguyên.
Thế nhưng người thì đã không cánh mà bay.
Ngày hôm sau, một chiếc xe gặp tai nạn trên đường núi được kéo lên, người ngồi ở ghế lái đã bị cháy tới mức không thể nhận dạng.
Thế nhưng chiếc xe thì đúng là của Diệp Nhiên.
Vụ án này còn chưa đi đâu tới đâu thì trên mạng đã bùng nổ một hồi bê bối của các quan chức cấp cao có máu mặt trong Cục cảnh sát.
Từ hối lộ cho đến trốn thuế, buôn lậu, mại dâm tới ngoại tình, chẳng khác nào một đường dây phạm tội trá hình.
Mỗi một tội danh đều có bằng chứng đi kèm, hoặc là ảnh hoặc là file ghi âm, vô cùng xác thực.
Vì chuyện này mà quần chúng nhân dân vô cùng bức xúc, thậm chí đã có nơi xuống đường biểu tình.
Nhất thời việc người đăng những thông tin này lên mạng là ai cũng không có bất kì ai đề cập đến.
Tất cả những vụ án đang nóng sốt trước đó lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, hơi trồi lên đã bị những bình luận phẫn nộ của người dân làm cho chìm nghỉm.
–––– Đừng cố che đậy bộ máy thối nát của chính quyền!
–––– Đúng là cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan mà.
Lũ sâu mọt của đất nước!
–––– Đám người này phải để đi tù mọt gông!
–––– Lầu trên nói đơn giản quá.
Dính dáng tới buôn ma túy lẫn nội tạng, tử hình còn nhẹ lắm.
–––– Không bằng cầm thú! Tử hình đi!
Dĩ nhiên, hai tên chủ mưu đã khuấy lên hồ nước đục này hoàn toàn không bận tâm tới vụ bê bối này chút nào.
Nơi hai người họ chọn là Zermatt, Thụy Sĩ.
Ở đây quanh năm tuyết phủ, ngẩng đầu cúi đầu đều là màu trắng xóa của tuyết.
Dãy Alps phía xa thoạt nhìn giống như ngai vàng của nữ hoàng băng, kiêu ngạo sững sững.
Hai người cùng nhau bước đi trên nền tuyết, để lại sau lưng những dấu chân ịn lên lớp tuyết rất dày, song song với nhau, kéo dài không thấy điểm cuối.
Diệp Nhiên quàng một chiếc khăn len màu xám bạc, chóp mũi ửng hồng, cân nhắc rất lâu mới mở miệng.
Sau một thời gian dài im lặng trên máy bay, lúc này giọng nói có chút khàn khàn.
– Tôi vẫn không thể yêu anh.
Cơ Minh nở nụ cười, nghiêng người qua chỉnh lại khăn quàng cổ cho y, sửa lời.
– Là chưa.
Rồi sẽ có ngày em yêu tôi.
Tôi sẽ chờ đến ngày đó.
Diệp Nhiên không chống cự, chỉ nhìn hắn.
– Nếu ngày đó không đến thì sao?
Cơ Minh miết tay lên hình xăm giống như giọt nước mắt đỏ tươi trên khóe mắt y, nói.
– Thì tôi sẽ chờ cả đời.
Đến khi tôi chết đi, kiếp sau tôi sẽ lại theo đuổi em.
Diệp Nhiên nhíu mày, vẻ mặt rất khó chịu.
– Anh là bị điên hay bị ngu?
Cơ Minh thản nhiên đáp.
– Ai mà biết.
Em chê tôi à?
Diệp Nhiên thẳng thừng.
– Ừ.
– Chê cũng không có cách nào.
Giờ em chỉ còn mỗi tôi thôi.
Diệp Nhiên không nói gì.
Quả thực ngay từ đầu y cũng chỉ có mình hắn.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều là hư ảo, chỉ có mình người đàn ông đứng trước mặt y đây là chân thực.
Ngày đó y bị Thượng đế bỏ quên, chỉ có duy nhất một người kéo y vào thế giới của hắn, biến thế giới đó trở thành của riêng hai người.
Y không biết tình yêu là cái gì, nhưng người này là tồn tại duy nhất trước mặt y.
Không yêu thì cũng phải yêu thôi.
– Tiểu Nhiên.
Diệp Nhiên bừng tỉnh, một bàn tay đang xoè ra trước mặt, y cảnh giác hỏi.
– Gì hả?
– Nắm lấy tay anh.
Đưa em đi xem một thứ.
Diệp Nhiên lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn thả tay mình vào tay người kia.
Nhưng suy nghĩ lại thấy mình hơi dễ dãi quá mức, vì thế liền chêm vào một câu.
– Em chưa nói là đồng ý đâu đấy.
Cơ Minh quay đầu nhìn y, khoé miệng nhếch lên một đường cong không dễ phát hiện, kéo tay người mình yêu tới ngôi nhà của riêng hai người nơi tận cùng thế giới.